Lời Anh Muốn Nói (Body Language)

Chương 21: Ly biệt (thượng)




Hắn kéo chăn bông cho cẩn thận, cũng đoán được Lâm Trí Viễn đã nói chân bị thương của mình cho nàng biết, “Vêt thương nhỏ thôi, nàng đừng lo lắng”

“Xuống dưới đi” Diệp Vũ nửa ra lệnh nửa thỉnh cầu.

“Làm gì vậy?” Hắn nhíu mày khó hiểu. Nàng kéo tay hắn, đỡ hắn lên, rồi ép mạnh hắn xuống giường, Sở Minh Phong do dự giây lát, rồi đành theo nàng. Nàng để cho hắn đứng trước giường, còn mình lùi ra sau sáu bước, nói nghiêm trang, “Đi tới”

Hắn mới hiểu rõ ý đồ của nàng, cười lớn tiếng nói, “Chân sưng lên, dĩ nhiên là khó đi rồi. Vũ Nhi, nàng yên tâm, chỉ qua mấy ngày nữa thì sẽ khỏi hẳn, sẽ không sao đâu”

Nàng kiên trì muốn hắn bước tới, ép hắn phải bất đắc dĩ, chỉ bước về phía nàng. NHưng cơn đau nhức khó chịu khiến hắn đi rất chậm, rất chậm… Giữa trời đông giá rét này, thế mà trên người hắn nóng ran, cứ như đang dẫm trên lưỡi dao vậy… Hắn cứ tập tềnh như vậy tập bước đi như đứa trẻ sơ sinh, rất cẩn thận, đi từng bước một tới… Chỉ cần lại kiên trì một lát, có thể đi tới điểm chung rồi… Ngay lúc hắn nghĩ rốt cuộc là đã tới điểm chung, nàng lại lùi ra sau mấy bước nữa… Hắn chỉ đành tiếp tục bước…

Hắn đau thấu xương cốt, sau lưng toát đầy mồ hôi lạnh, nhưng bất luận thế nào cũng muốn kiên trì. Chỉ cần kiên trì chút, nàng sẽ không còn phải lo cho mình nữa.

Bỗng hắn đi rồi đổ về bên trái… Diệp Vũ lập tức tiến lên, đỡ hắn lên giường, càng ngày càng sầu lo.

“Ta thật sự không sao…” Sở Minh Phong có ý giảm bớt không khí khẩn trương.

“Ta đi ra ngoài chút, sẽ mau về thôi”

Nàng vỗ vỗ hai má hắn vô cùng thân thiết, mở cửa đi ra ngoài. Thác Bạt hoằng ở ngay phòng bên cạnh tránh gió, nghe được tiếng mở cửa, lập tức đi ra; vốn tưởng nàng phải về cung ngay lại không ngờ không phải.

“Làm phiền Vương gia sai người đi mời một thấy thuốc biết chữa chân bị thương tới” Diệp Vũ nói lạnh lùng, không khách sáo.

“Lại sao vậy/” Thấy nàng nhớ, quan tâm tới Sở Minh Phong, hắn cảm thấy tức tới phiền lòng.

“Rốt cuộc huynh có đi tìm đại phu chữa trị chân cho Minh Phong không, ta không truy cứu nữa, nhưng hiện giờ, huynh lập tức sai người đi mời thầy thuốc ngay”

“Ta đương nhiên mời rồi, nàng cứ vậy không tin ta sao?” Mặt hắn hơi xao động.

“Được, cho dù Vương gia có mời thầy thuốc, nhưng gần như bó tay. Làm phiền Vương gia lại đi mời một thầy thuốc có y thuật giỏi tới” Nàng cũng không muốn tốn nước bọt với hắn, chỉ thầm mong muốn được chữa trị chân của Minh Phong khỏi nhanh mà thôi.

Thác Bạt Hoằng tức giận tới mức không biết nói gì cho phải, lửa giận tăng vọt, lại không có chỗ phát tiết. Tóm lại hắn vẫn phải sai người đi mời thầy thuốc. Mặt Diệp Vũ không đổi nói, “Làm phiền Vương gia phân phó thuộc hạ, ta cần một thùng nước nóng, nửa thùng nước lạnh, một cái bồn gỗ và hai cái khăn, nhanh chóng đưa tới trong phòng”

Hắn đoán được sy đồ của nàng, lại không thể tin được, “Nàng định làm gì?”

Nàng nói châm biếm, “Vương gia anh minh ngút trời như thế, thế mà không đoán ra được ra định làm gì sao?”

Mặt hắn càng đen như than, đen tới mức như bị cháy vậy.

“Vẫn xin Vương gia mau chóng phân phó người hầu, nếu chậm trễ hồi cung một canh giờ, thì là chuyện của Vương gia đó” Nàng chẳng chút sợ hãi nói.

“Người đâu!” Thác Bạt Hoằng tức giận bốc cao, lửa giận phụt ra từ trong mắt. Thấy hắn phân phó hạ nhân rồi, nàng cất bước rời đi lại bị hắn túm chặt lấy cổ tay. Hắn kéo nàng vào trong lòng, trợn mắt nhìn, “Đừng có được một tấc lại muốn tiến một thước đó!”

Nàng nói phản kích, “Tuy hắn là tù nhân nhưng vẫn có tôn nghiêm!”

Dứt lời nàng giãy ra, trở lại trong gian phòng của Sở Minh Phong. Sở Minh Phong cứ lặng nhìn nàng, ánh mắt càng ngày càng thâm trầm, nàng không đoán được tâm tư hắn, lại hơi hoảng, “Vì sao lại nhìn ta như vậy?”

“Vũ Nhi, có lẽ nàng nên ở lại Ngụy quốc thì hơn” Giọng hắn mềm như nước, đầy ưu thương.

“Ta biết huynh đang nghĩ gì, nhưng ta không nghĩ được nhiều như huynh đâu” Diệp Vũ áp tay lên mặt hắn, trong mắt tràn đầy nhu tình, “Cho dù huynh có biến thành kẻ ăn mày, dù huynh không còn ở trên đời này nữa, ta cuối cùng vẫn cứ ở lại bên cạnh huynh, mưa gió bão bùng, quyết không xa rời”

“Vũ Nhi…” Hắn định nói lại thôi.

“Ầm” một tiếng, cửa phòng bị người ta dùng lực mạnh đẩy ra, Thác BẠt Hoằng đi vào, trên mặt khí phách ngập tràn. Đi theo sau hắn có hai người hầu mang theo một thùng gỗ, một bồn gỗ, và hai cái khăn lụa đặt lên bàn rồi lui ra ngoài. Nàng nhìn hắn, khẽ hếch cằm lên, ánh mắt thách thức, như đang thầm nói: làm phiền Vương gia tránh cho.

Thác Bạt Hoàng ngồi xuống, tự tay rót nước uống, nhìn tự đắc, phớt lờ “mệnh lệnh” của nàng. Diệp Vũ cũng chẳng thèm để ý tới hắn nữa, lấy nửa bồn nước nóng pha ra, lau rửa người cho Sở Minh Phong. Sở Minh Phong thấy trong lòng ngọt ngào, lại vừa cảm thấy hân hoan chua xót, cầm lấy tay nàng, “Để ta tự làm đi”

“Ngoan ngoãn ngồi xuống” Nàng nói dịu dàng, dùng khăn mềm lau mặt cho hắn.

“Vũ Nhi, ta cũng không phải là phế nhân…” Hắn biết nàng lau cho mình, Thác Bạt Hoằng sẽ ghen tức. Nàng trừng hắn dã man, hắn không kháng cự nữa, cứ để mặc nàng làm.

Trong ngày lạnh giá ấy, khăn mềm ấm áp cứ lau trên mỗi tấc da thịt lạnh b ăng, loại ấm lòng này, cảm giác hạnh phúc ấy không cách nào hình dung nổi. Hơn nửa, là người con gái hắn yêu lau người cho hắn, trong lòng hắn thấy ấm áp, nong nóng.

Chẳng biết đã bao lâu không tắm rửa rồi. Từ trước, hắn ngày nào cũng tắm, còn từ lúc rời khỏi hoàng cung ngày ấy, cuộc đời hắn đã xoay chuyển cực lớn, hắn biến thành kẻ đào vong, biến thành tù nhân, đến cả cái cơ bản nhất là tắm rửa cũng không thể được như nguyện.

Giờ khắc này, cả người hắn, trái tim hắn tăng vọt theo hạnh phúc. Cử chỉ Diệp Vũ đầy dịu dàng, lau rửa khắp cả người hắn, không bỏ sót một góc nhỏ nào. Vợ hiền như thế, chồng còn mong ước gì hơn đây?

Thác Bạt Hoằng càng nhìn càng thấy buồn bực, cơn giận tăng trào từ trong lục phủ ngũ tạng. Lúc Sở Minh Phong sáng sủa hẳn lên, gương mặt ngời sáng, khí lạnh trong mắt Thác Bạt Hoằng tăng vọt đang xen với lửa giận, cuồn cuộn, như muốn giết người vậy. Sau đó, nàng lại gội đầu cho Sở Minh Phong.

Nhìn thần sắc Tề Vương Ngụy quốc căm giận mãi, Sở Minh Phong bất giác thấy lo lắng, hắn có phát giận với Vũ Nhi không nhỉ? Chẳng bao lâu, thầy thuốc tới. Thác Bát Hoằng vẫn ngồi như cũ, mặt căng cứng cũng lỏng ra chút.

Diệp Vũ lo lắng hỏi, “Thầy thuốc, chân bị thương của huynh ấy có nặng không?”

Sau khi xem chân bị thương, thầy thuốc bảo, “Chân trái bị thương của hắn không nhẹ, nếu để muộn thì chân này sẽ bị phế rồi”

“Vậy có bị ảnh hưởng tới gân cốt không ạ?”

“Không tính là nặng, nếu điều dưỡng cẩn thận, có thể khỏi hẳn”

“Vậy xin làm phiền thầy thuốc nhất định phải chữa khỏi chân cho huynh ấy” Nàng thở phào nhẹ nhõm, “Nếu thầy thuốc thấy tiện thì có thể cách ngày tới khám một lần được không?”

“Tiện, chẳng qua cũng không cần…”

“Vậy xin làm phiền thầy thuốc rồi. Bất luận là dùng thuốc tốt nhất nào, cần bao nhiêu tiền, đều không cần tính, Tề Vương sẽ đảm bảo đủ tiền đáp ứng”

Sau khi nghe được câu sau, cơn tức Thác Bạt Hoằng thoáng giảm lập tức lại tăng vọt lên, hận tới mức chỉ muốn giết chết ngay Sở Minh Phong, ngoảnh mặt làm ngơ luôn.

Sau khi thấy thuốc đi rồi, Diệp Vũ nhìn về phía Thác Bạt Hoằng, “Vương gia đã nghe thấy rồi đó, thấy thuốc cứ cách ngày lại tới khàm một lần, tiền chữa trị, mua thuốc cũng không thể thiếu, nếu không sẽ khiến Tề Vương mất mặt. Nếu vết thương Minh Phong không khỏi, là hỏi mình huynh đó”

Thác Bạt Hoằng oán hận nhìn nàng một lúc, rồi phất tay áo rời đi. Đứng ở bên ngoài cửa, hắn quay lưng lại họ, nói lạnh giọng, “Canh giờ đã tới, mau chóng trở về”

Nàng ngồi ở mép giường, Sở Minh Phong nắm tay nàng, chẳng biết nói gì, trong lòng có hàng ngàn lời muốn nói, mà lại không nói được câu nào, “Đừng nghĩ vớ vẩn nữa, những ngày đen tối rồi sẽ qua thôi, đợi chúng ta chính là bình minh đó” Diệp Vũ động viên hắn, cũng chính là tự động viên mình, kiên trì tín nhiệm.

“Vì ta, phải trả giá nhiều như vậy, có đáng không?” Hắn đau đớn nhìn nàng, lại tự trách mình làm phiền hà tới nàng.

“Nếu người bị tù trong này là ta, tin chắc huynh cũng sẽ làm giống như ta vậy, có phải không?” Mắt đẹp của nàng tràn đầy ấm áp nồng đậm tình ý, “Giữa huynh và ta, không có gì là không đáng giá cả, chỉ có yêu thôi.Huynh ở đâu, ta sẽ ở đó, bất luận là lúc nào, ở đâu, cùng sống cùng chết, không xa không rời”

Sở Minh Phong chậm rãi ôm nàng vòa lòng, con ngươi đen chớp nhẹ, một dòng lệ chảy xuống. Lòng đau như cắt…

****

Xe ngựa chạy qua con phố phồn hoa huyên náo, trong xe lại yên lặng như chết, cứ như được bao phủ một đám mây đen dày vậy. Thác Bạt Hoằng ngồi ở tận trong cùng, gương mặt lạnh băng, Diệp Vũ ngồi quay lưng lại hắn, nhìn ra ngoài cửa sổ xme người đi lại trên đường.

“Ta đã sai người hầu lau rửa cho hắn rồi, nàng có thể yên tâm đi” Hắn có nén cơn giận trong lòng lại.

“Không dám làm phiền Vương gia” Giọng nàng đầy lạnh lùng.

“Hôm nay nàng nói chữ “làm phiền” còn chưa đủ sao?”

“Vì thế ta mới lại không dám “làm phiền” Vương gia nữa”

Hắn không biết có một ngày lại bị nàng làm cho tức giận tới hộc máu đến vậy, “Ngồi cho yên!”

Nàng cố tình nói, “Ta muốn nhìn cảnh phố xá một chút, không được sao?”

Ánh mắt Thác Bạt Hoằng đội nhiên thay đổi, đưa tay ôm lấy eo nàng, kéo gọn cả người nàng vào lòng.

“Buông ra!” Diệp Vũ giãy dụa, đánh hắn, đẩy hắn.

“Đây là kết cục chọc giận ta đó!” Hắn túm chặt lấy hai tay nàng, giam cầm nàng trong lòng mình, để cho nàng không thể động đậy được nữa.

“Huynh ngoài dùng sức mạnh ra, ép bức, còn có thể làm được gì nữa hả/” Nàng kêu lên.

“Nàng tự cao với tình cảm sâu đậm của ta với nàng, không đành lòng ra tay với nàng, lại muốn khiêu khích ta lần nữa có phải không? Cái chiêu Sở Minh Phong cứng rắn ép buộc kia, ta cũng sẽ làm được!” Khí lạnh trong mắt hắn bức người, “Ta nói cho nàng biết, ta còn có thể làm tốt hơn hắn nữa kìa!”

Diệp Vũ nhìn hắn, ánh mắt hắn ác độc vô cùng, cứ như ngay sau đó sẽ hành động luôn vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.