Lời Anh Muốn Nói (Body Language)

Chương 12: Chu Tước (hạ)




Thứ Tư, 25 Tháng Tư

1 giờ rưỡi sáng

Bóng đêm, bóng đêm lạnh lẽo và nhầy nhụa đang úp chụp xuống toàn thế giới, và mình chẳng biết phải làm gì... nghĩ gì, xử sự thế nào... Có phải đó là một cuộc sống khác? Một nơi khác? Một cái tôi khác? Lòng dạ mình rối bời bời... mình đơn độc quá... Mình đã định nói là " khiếp quá,đau lòng quá", nhưng mình thật sự chẳng có cảm giác gì cả. Thật kỳ quặc! Giống như mình thật sự chẳng còn là mình nữa. Mình đã đi đâu mất rồi? Người lạ đang viết là ai đây? Cái tôi thật sự, con nhóc vui vẻ, vô tư, nhí nhảnh là mình có còn trở lại nữa không?

Tại sao cuộc sống lại đi từ hạnh phúc tràn trề và ánh sáng sang chỗ hoàn toàn tăm tối thế này?! Và cái cảm giác tởm lợm mà mình đang phải đón nhận là cái gì đây?!

Ôi, thử nhớ lại từ đầu xem nào. Như lời một bài hát: "Một chỗ tổt để khởi đầu", bà của mình trước đây vẫn thường hát nhhuw vậy khi mình còn nhỏ và lúc mình có vấn đề. VẤN ĐỀ ư? Hồi đó mình cũng chẳng hiểu vẫn đề là gì cả. Ô kê... thực tế đi, đừng có lộn xộn... Nhổ toẹt vào nó đi!

Mình đã dọn dẹp nhà cửa láng coóng và diện chiếc váy mới bằng vải the kiểu di gan, và mặt trời vẫn đang chiếu sáng, khúc nhạc cuộc đời vẫn đang trỗi lên, và Collin tới với một túi xách đầy thức ăn, trông anh giống như ảnh bìa tạp chí GQ, đẹp hơn là đằng khác.

Có lẽ từ đó trở đi mình đã tự rước lấy vào thân cái bóng đêm này, và không thể nào tống khứ nó đi. Có lẽ rồi mình cũng sẽ tìm cách làm cho nó sáng lại, một ngày nào đó, bằng cách nào đó!!!

Collin đã dọn thịt nướng, nấm, xà lách và bánh mì tỏi, còn mình thì đưa ra bàn mấy cái dĩa và chiếc cốc nhỏ có chân đẹp nhất của mẹ, cùng với đèn cầy. Chúng mình vui cười, đút cho nhau ăn và anh ấy hôn từng ngón tay mình, cứ mỗi cái hôn lại nói điều gì đó thật tuyệt vời về mình. Như là anh với em gái,... nhưng cũng không phải vậy.

Thật vui. Giống như chơi trò làm chủ nhà thật sự, có âm nhạc thật sự, tiếng cười thật sự và rượu vang ướp lạnh thật sự trong những chiếc cốc sâm banh thật sự.

Mình không nói cho Collin biết trước giờ mình chỉ mới uống rượu có một lần thôi. Giao thừa năm ngoài mình vơi Red lén chôm một ít rượu Jack Daniel của ba nó và thử uống, nhưng rượu cay xè và làm buồn nôn khiên cả hai đứa đều thấy đầu óc choáng váng đờ đẫn. Nó bị nôn mửa, còn mình thì lăn ra sàn nhà mà ngủ và rồi sau đó bị cảm nặng.

Nhưng với mình và Collin thì giống như, giờ đây khi mình nhìn lại sự việc... giống như một cuốn phim, đại loại như vậy. Mình đang xem những gì xảy ra, và chuyện đó không có thật...

Collin dịu ngọt quá, tử tế quá, luôn quan tâm trước tiên tới nhưng gì mình nghĩ, và mình có cảm giác ra làm sao. Mình muốn đều đó cứ lặp lại! Mình muốn có cảm giác là người ta muốn có mình, cần tới mình, và mình muốn thấy mình quan trọng, là số một trong cuộc đời ai đó... trong cuộc đời của anh... Mình sẽ làm bất cứ việc gì cần thiết để điều đó trở lại. Mình sẽ! Mình sẽ làm!

Ôi, đẹp làm sao! Chúng mình khiêu vũ và vuốt ve lưng nhau, bàn chân mơn trớn bàn chân. Và anh ấy cứ thủ thỉ mãi những lời khiến mình cảm thấy mình như là một nàng côngc chúa thần tiên và tuyệt vời nhất trên đời. Mình chưa bao giờ cảm thấy mạnh mẽ, tự tin và vô giá đến thế.

Một lát sau anh đốt lửa trong lò sưởi nhỏ và... úi chà ... Mình sực nhớ đã định sang nhà El ngủ lại. Sợ muốn chết vì mẹ nó có thể tạt ngang qua để rước mình đi trước khi mình kịp gọi cho bác ấy, mình liền vội vã bấm số điện thoại như điên. Bác ấy sẽ nghĩ gì nếu ghé vô đây?

Dám lắm chứ: bác ấy có chìa khóa phòng khi khẩn cấp mà.

Dường như chuông reo dồn dập tới cả trăm tiếng thì bác ấy mới nhấc máy. Mình nói với mẹ của El rằng mình bị no căng tức bụng quá, và muốn ngủ lại nhà mình.

Mới đầu hình như bác ấy ngần ngừ, nhưng rồi bác ấy dặn mình phải đi gài chốt cả hai cửa và bác ấy đợi máy, chờ mình làm việc đó. Buồn cười quá, Collin và mình nhin nhau khúc khích, mỗi đứa rón rén nhón gót đi tới một cái cánh cửa và gài chặt lại.

Sau cùng bà Walner chúc mình ngon giấc rồi cúp máy. Mình và Collin bò lăn ra sàn nhà mà cười rũ rượi.

Chúng mình đang uống chai rượu vang ướp lạnh thứ hai, nhưng còn một điều làm mình hạnh phúc mãn nguyện hơn thế nữa: đó là được ở bên nhau. Collin nói mình làm cho anh cảm thấy vui sướng nhiều, nhiều, nhiều hơn là ah ấy làm cho mình. Mình chẳng hiểu làm sao lại có thể là như vậy được, nhưng nếu anh đã nói vậy thì...

Mình bắt Collin hứa sẽ ra về khi đồng hồ gõ đúng nửa đêm. Mình biết chiếc đồng hồ treo tường cũ từ đời ông ngoại sẽ không cho anh ấy quên lãng hoặc cố lừa dối, bởi vì đúng mười hai giờ nó sẽ tuôn ra một tràng tiếng gõ và tiếng rung mà chẳng ai lờ đi được.

Collin mở băng nhạc Natalie Cole của mẹ, và chúng mình khiêu vũ một lúc. Anh đã tắt hết đèn, chỉ còn ánh lửa rực lên từ lò sưởi và ánh sáng lấp lánh từ những vì sao đem hắt vào ban công nhà mình, quả là cảnh tượng thiên đàng.

Collin pha thêm một chai nhỏ cái thứ gì đó vào rượu vang ướp lạnh, và là một thứ làm hỏng cả mùi vị, nhưng vào thời điểm đó mình chẳng thể nói hoặc ngay cả nghĩ tới điều gì xấu cả. Anh ấy bắt đầu hơi quờ quạng, khiến mình vừa thích thích... mà lại vừa không thích.

Anh ấy kéo mình nằm xuống sàn nhà và giải thích về quan hệ giữa hai đứa, làm sao lại từ tình anh em phát triển tình cảm đôi lứa, yêu thương và tôn trọng lẫn nhau. Điều đó thật có ý nghĩa vào lúc ấy, ở nơi ấy, trong hoàn cảnh ấy. Chúng mình uống thêm chút rượu, nghe nhạc và ôm ấp nhau, chỉ có ôm ấp và mi nhau thôi. Mình khờ quá, thậm chí Collin phải dạy mình cách hôn, nhưng mà anh ấy thật dịu dàng và kiên nhẫn, thậm chí còn vui đùa nữa chứ khiến mình chẳng hề thấy bối rối.

Anh ấy nói trong một số phim người ta còn hôn nhau như mọi ăn thịt người, như thể họ đang ngấu nghiến lẫn nhau.

Hai đứa cười rúc rích, và mình kể cho Collin nghe mình đã cùng với El coi một cuốn phim X(*) trên truyền hình cáp khi hai đứa đi trông trẻ. Thật thô tục, đồi trụy và ghê tởm, nhưng mà có người lớn như Collin dể bàn chuyện đó cũng hay.

(*) : X rate film - phim dành cho người lớn.

Dường như chỉ mới có mấy giây qua đi khi đồng hồ điểm nửa đêm. Mình lồm chồm bò dậy, rón rén bước ra cửa và giữ cánh cửa mở chờ anh ấy ra về. Chuyện kế tiếp mà mình nhận biết được, là Collin bế thốc mình lên, rồi ẵm luôn vô phòng mẹ.

Mình chống cự như điên... Mình muốn... nhưng mà cũng không muốn... Collin thì thầm bảo mình phải... Mình la lê là không được!

Collin thả mình xuống cái chăn bông êm của mẹ và mình chống cự lại hết sức lực.

Những ý nghĩ như ánh đèn đỏ chớp lóe trong tâm trí mình... Phạm tội thông dâm trên giường của mẹ... Mình vẫn là một đứa con gái Công giáo ngoan đạo, đã được dạy bảo rằng ô uế tình dục không đơn thuần chỉ là lỗi tầm thường dễ tha thứ, mà lại phạm tội ngay trên giường mẹ mình... Không bao giờ... Mình không như vậy đâu! Toàn bộ cái cảnh đó cứ tiếp diễn liền liền trong đầu óc mình y như một cuộn băng ghi hình nhão nhẹt. Mình van xin, rồi la hét:

- Thôi, Collin,thôi mà! Cho em xin! Xin anh, Collin... đừng mà!

Một lúc sau Collin thụt lùi và ngó mình như đã bị mình đập một cây xà beng hay cái gì đó vào mặt. Anh ấy làm như đã bị thương gần chết vậy đó:

- Em muốn nói là không yêu anh hử?

Mình có thể cảm nhận được nỗi đau của anh. Mình đã có cảm giác y hệt như anh khi Catsup, con mèo con lông đỏ của mình bị kẹt cứng giữa đường phố nhộn nhịp xe cộ mà chẳng ai dừng lại cả. Lúc đó mình đã có cảm giác là chẳng hề có ai yêu mình hay Catsup cả.

Bất giác mình thổn thức:

- Có... Chắc là em có yêu anh... nhưng...

Anh ấy lại tiếp tục, và mình cố oằn mình để thoát ra, vừa đánh và xô anh ấy ra:

- Collon! Em mới mười bốn tuổi thôi, em còn học trung học cơ sở mà... không nên... Em không muốn... Đây là... em nghĩ đây là tội trọng.

Nước mắt nước mũi ràn rục cả mặt mình. Thật kinh tởm, nhưng hình như anh ấy không để ý tới. Mình cố làm đủ mọi cách để vùng thoát. Thậm chí mình còn cắn anh ấy... Nhưng anh ta... hiếp mình... KHÔNG, KHÔNG, anh ấy không hiếp... Anh ấy sẽ không làm vậy mà! Collin không phải kẻ cưỡng hiếp. Thậm chí mình còn không muốn nghĩ tới cái từ đó. Không thể nào như thế. Anh ấy tử tế, biết nghĩ và... nhưng anh ấy thật sự là một kẻ hiếp dâm. Không, mình đã rước họa vào thân. Đáng lẽ mình phải làm cho anh ấy hiểu là... không, mình đã không làm vậy. Anh thật sự không có quyền...

Y như là một người nào khác. Không phải Collin, không phải là Collin dịu dàng, biết điều, tốt bụng. Là một kẻ xa lạ đã làm mình đau đớn, đau quằn quại, đau banh xác, vậy mà anh chẳng hề quan tâm.

Mình không hiểu anh ấy. Có lẽ mình không hề hiểu con người thật của anh. Nhưng điều đó cũng không có gì lạ. Bây giờ mình còn không hiểu ngay cả chính mình nữa.

Ôi, mình ước gì là mình đã kể cho các bạn mình biết! Mình ước gì mình đã ở nhà của El! Đáng lẽ mình không nên giữ bí mật với nó suốt đêm. Một lúc nào đó đáng lẽ mình phải bò ra hỏi giường của mình sang giường nó để kể lại chỉ một chi tiết thôi về mấy ngày qua... về buổi ca nhạc, về Collin, về những cảm xúc của mình.

Lòng mình quá, quá, quá rối bời... và đau đớn. Tâm hồn mình còn đau hơn cả thể xác, mà thân xác mình cũng tan hoang. Mình gần như không lê bước nổi vào buồng tắm. Ôi trời ơi, sao cuộc đời mình bỗng chốc lại vỡ tan thành từng mảnh vụn như thế này?

3 giờ sáng

Đã 3 giờ sáng mà mình vẫn không ngủ được. Mình không nghĩ mình còn ngủ nghe gì đươc nữa. Mình chùi sạch sàn nhà, tống khứ hết không bỏ sót lại một chút gì của... anh.

Thậm chí mình còn đem rác bỏ vô thùng nhỏ bên ngoài khu nhà. Mình chẳng muốn rác rưởi ở đâu đó gần mình. Hoặc bất cứ cái gì còn sót lại của... bất cứ cái gì.

Khi đã xong xuôi anh ấy chỉ đứng dậy và bỏ đi. Không một lời tạm biệt. Chẳng nói: "Anh xin lỗi". Chẳng có, chẳng có gì hết.

Giá như mình đã kể cho mẹ về Collin, có lẽ không có những chuyện này xảy ra. Có lẽ mẹ đã biết nên xử sự ra sao rồi. Làm sao mình biết được chứ? Đôi khi mình cho mình là đứa ngốc mà lanh lợi, và cố làm ra vẻ ta đây biết tuốt, chẳng bao giờ sai lầm được, nhưng trời ơi, mình chỉ mới sống trong hành tinh này có mười bốn năm thôi. Mình chỉ là một con nhóc. À, có lẽ mình đau còn là nhãi con nữa.Bây giờ chắc mình đã thành đàn bà rồi. Dù sao đi nữa, có lẽ cả Mẹ sẽ chẳng biết được.

Mình tự hỏi có nên đến gặp một linh mục hay không. Mình và mẹ đều không chăm đi nhà thờ, nhưng chắc Mẹ có thể chỉ cho mình biết phải làm gì. Mình tự hỏi có thể trút hết nỗi niềm nặng trĩu sang cho El không... không, nó sẽ tức giận vì mình không chịu kể cho nó nghe sớm hơn. Vả lại làm sao nó biết được cái gì đó về chuyện gì gì đó? Nó cũng khờ khạo ngây ngô như mình. Còn mình thì đã học trường dòng cho tới năm lớp 6. Đáng lẽ các nữ tu nên nói cho tụi mình biết cái gì đó về chuyện gì gì đó chứ.

4 giờ 20 phút sáng

Mình lại cố ngủ nhưng vô ích. Có một lúc mình muốn đi vô giường Mẹ và ghì chặt gối ôm, tưởng tượng như đó là mẹ. Bò vô với Mẹ khiến mình yên lòng mỗi khi có sấm chớp bão bùng gì đó, nhưng mình không thể... Chỉ không thể thôi sao? Mình tự hỏi còn bao giờ nằm ngủ được trên giường mẹ, thậm chí bước vào phòng được nữa hay không. Bây giờ y như rằng tất cả lũ yêu ma quỷ quái trên đời này đều sẽ ở cả trong đó.

5 giờ 10 phút sáng

Mình mệt nhoài đến gần như chẳng nhước mắt lên nổi, nhưng vẫn không ngủ được. Mình tự hỏi có dễ chịu hơn không nếu vô trường mà chịu đựng suốt một ngày, hay cứ ở đây mà chịu trận. Có lẽ nên ở nhà thì hơn, bởi vì mọi người trong trường có thể nhìn bộ dạng của mình mà đoán biết được chuyện đã xảy ra.

Có lẽ độ một giờ nữa mình nên gọi cho mẹ của El và nói dối là mình vẫn khỏe, nhưng hôm nay mình đến trường, là vì mình vẫn còn bị sình bụng. Lại dối trá nữa! Ứ ừ! Mình chẳng muốn nhắc tới bộ phận nào trên thân thể mình, dù đúng hay sai. Thật giống như súc vật!

6 giờ rưỡi sáng

Nhật ký thân yêu ơi,

Mình cần phải trò chuyện với ai đó. Có lẽ nói chuyện với bạn là tốt nhất. Mình có thể nói chuyện với ai khác trước khi gà gáy sáng hoặc có cái gì đó biến đêm thành ngày?

Trước nay mình vốn là một con nhóc lạc quan, vui tính còn bây giờ thì y như mình chỉ là một cái hộp trống rỗng chứa đầy nỗi cô đơn. Vì sao anh ấy không nói lời tạm biệt... hay cám ơn... hay "Anh yêu em"... hay cái gì đại loại như thế?

Có lần mình đã xem một cuốn phim thật quái đản về các zombie(*) sống không ra sống chết chẳng ra chết. Mình cảm thấy mình vậy đó, chính xác là mình thấy mình xấu xí, vô duyên. Mình muốn chết cho rồi.

(*) : Một người chết được phù thủy làm cho sống lại.

7 giờ rưỡi sáng

Mình lại tắm vòi sen một lần nữa và thay một bộ pygiama sạch nữa, nhưng mình vẫn cảm thấy dơ bẩn. Mình thử tra từ "mortal sin" (tội trọng) trong cả từ điển và bách khoa toàn thư, nhưng chúng chả nói gì về chuyện đó cả. Mình tự hỏi phải chăng chỉ những người Công giáo mới phải trả giá vì tội trọng. Từ điển nói về mục từ mortal, "số 6: gây ra cái chết của linh hồn; nói về tội lỗi; phân biệt với venial. Bên dưới venial từ điển ghi là: "có thể tha thứ, tha tội; như venial sin (tội nhẹ); trong thần học, phản nghĩa với mortal."

Ôi, Nhật ký mình ơi! Còn nhớ Xơ Theresa đã nói cho tụi mình biết sự khác biệt giữa tội trọng và tội nhẹ. Ước gì mình đã nghe nhiều hơn và nhớ được nhiều hơn. Nếu từ điển nói bên dưới "mortal" là gây ra cái chết của linh hồn, có phải đó là điều đã xảy ra với mình hay không? Mình mới mười bốn tuổi thôi, làm sao linh hồn mình có thể chết được? Nhưng mà dám lắm chứ! Một em bé mới chút xíu, ngây thơ vô tội cũng có thể có điều kinh khủng xảy ra với nó, mình chẳng nhớ là gì nữa, nếu như nó không được làm lễ rửa tội. Mình thân mến ơi, cũng chả nhớ nổi hay sao? Xin vui lòng , xin hãy hãy cố nhớ đi mà!

7 giờ 41 phút sáng

Mình gọi cho mẹ của El, nhờ bác ấy bảo nó xin phép giùm cho mình nghỉ học. Đêm hôm qua mình đã nói dối là bị bệnh, nhưng sáng nay thì không còn là nói dối nữa.

8 giờ 2 phút sáng

Mình thấy đơơỡ nhiều rồi. Mình tra danh bạ tìm số điện thoại của giáo xứ Thánh Phêrô. Xơ Martha đáp máy, và mình chỉ tiết lộ là đã bị cưỡng hiếp, nhưng có lẽ thật sự mình chưa bị, và mình cần biết đó có phải là tội trọng hay không và linh hồn mình đã chết hay chưa. Sau đó mình thổn thức và đầu óc không được tỉnh táo cho lắm. Xơ cố trấn an mình và nói là Chúa sẽ tha thứ cho mình, mình chưa bị mất linh hồn, sẽ không xuống địa ngục, đại loại như thế!

Xơ bảo mình tới gặp linh mục nhưng mình nói không được phép ra ngoài, và không biết làm sao tới đó được. Xơ dịu dàng tốt bụng quá. Xơ bảo mình đừng lo lắng gì hết, mọi chuyện sẽ ổn cả thôi, chỉ cần đặt hết niềm tin vào Đức Chúa Trời và Chúa Giêxu.

Nhật ký ơi, bạn không thể biết mình đã thấy khỏe ra biết chừng nào. Nhẹ nhõm biết bao. Thật là tệ hại nếu chỉ lo giải quyết chuyện ở đây và bây giờ mà không lo chuyện mai sau, nhất là "cái chết của linh hồn" và gì gì nữa y như vậy đó, những điều mà chính mình không hiểu nổi.

4 giờ chiều

Mình không thể nào tin là mình đã ngủ li bì suốt cả ngày.

Chắc là vẫn còn say ngủ nếu như Mẹ không vào đánh thức mình dậy... Đánh thức mình ư? Dù sao thì mình cũng mừng quá sá tới nỗi không thể nào tin. Mình ôm hôn Mẹ. Mẹ ôm mình trong vòng tay ấm áp trên ghế sa lông, vừa kể lại về chuyến đi và về thương vụ tuyệt vời đã được giải quyết xong xuôi. Mình tự đầu vào lòng Mẹ, và Mẹ chải tóc cho mình như mình vẫn hằng ưa thích.

Một, hai, ba, bốn, năm,

Mẹ rất mừng con vẫn sống nhăn.

Sáu, bảy, tám, chín,

Bé gái của mẹ giỏi giỏi lắm.

Mười một, mười hai và rồi,

Ta phải bắt đầu làm lại thôi.

Vết thương đã bắt đầu liền da, vậy mà mình cứ tưởng sẽ không bao giờ.

8 giờ 6 phút tối

Mẹ và mình gọi đưa bánh pizza tới và xơi sạch ngoài khoảnh sân trước. Mẹ đã mệt dừ vì chuyến đi xa. Hai mẹ con cùng lau chùi bếp núc, cũng vui. Sau đó mình giúp Mẹ soạn đồ đạc ra khỏi va ly và dọn dẹp giấy tờ trong phòng làm việc nhỏ của Mẹ, nhưng mình không thể vào phòng ngủ của mẹ. Mình dừng lại ngoài cửa phòng và có cảm giác buồn nôn. Không biết mình còn có thể vào trong đó được nữa hay không. Mẹ đã vào trong rồi mà mình vẫn đứng ngoài cửa, run rẩy tự hỏi có thể nào Mẹ nhận thấy cái gì khang khác, cái gì xấu xa hay chăng. Chắc Mẹ không thấy gì, vì mình nghe tiếng Mẹ leo lên giường.

Mình muốn vào, lê nằm với mẹ quá chừng, nhưng không thể nào làm vậy... bây giờ thì không... chưa được. Hy vọng một ngày nào đó... thật tình mình hy vọng rồi sẽ có một ngày nào đó.

11 giờ rưỡi đêm

Mình đã xem hai chương trình ti vi, nhưng chúng đúng là ngớ ngẩn. Chuyện đời thật tréo ngoe. Trước đây mình thường rất muốn làm người lớn. Mình không bằng lòng mỗi khi Mẹ làm nhiệm vụ của một người Mẹ. Mình rất ghét khi Mẹ cố nói với mình, bày tỏ ý kiến hay nêu gương cho mình nghe, và mình đã nói như thé, đôi lúc có vẻ không được tử tế quan tâm lắm.

Bây giờ mình muốn được đối xử như một đứa trẻ. Mình muốn được che chở, chiều chuộng, trò chuyện, hỏi han và tất cả những điều trước đây mình vẫn thường nghĩ là không muốn! Trước đây mình vẫn thường vùng vằng khỏi vòng tay ôm ấp của Mẹ, bối rối khi Mẹ cố vỗ về siết chặt mình vào lòng; bây giờ mình lại muốn những điều đó một cách vô vọng, cần chúng để cứu vớt đời mình!

Từ lúc nào mình bắt đầu có ý nghĩ ngu xuẩn, cứ cho mình cao ngạo quá cỡ và biết tuốt luốt mọi sự, có thể tự lực, tự làm mọi việc? Nghĩ là mình chẳng cần đến Mẹ hay bất cứ ai khác khuyên nhủ hay hướng dẫn? Ôi, mình đã ngớ ngẩn ngu si biết chừng nào, đã không biết đánh giá đúng mức, vô trách nhiệm và tự cao tự đại! Làm sao Mẹ có thể yêu thương hay cân đến mình chứ? Có lẽ Mẹ chẳng...

Có lẽ chẳng có ai cả. Nhưng làm sao người ta có thể yêu mình hay cần mình... Ngay cả mình cũng chẳng yêu hay cần chính mình nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.