Lôi Âm Ma Công

Chương 7




Mỗi năm chỉ có một ngày lễ tình nhân.

Công ty “Món quà đặc biệt ngày Lễ tình nhân” năm nay làm ăn rất thịnh vượng, khách hàng xếp hàng muốn thuê tình nhân nhiều đến đếm không xuể.

“Cái gì?” Triển Dục Quảng chỉ không chú ý một chút thôi, liền phát hiện người phụ nữ mà anh dùng mọi cách để bảo vệ gần một năm trời, cư nhiên trong ngày quan trọng nhất, lại không thấy bóng dáng đâu cả! Càng đáng giận hơn chính là, cô còn mơ tưởng đến người đàn ông khác, muốn nhờ Lạc Tiêu Dao chuyển lời cho anh: “Cô ấy muốn đi thuê người yêu!”

Anh đối xử với cô tốt như vậy, sao cô ấy... Còn muốn ra ngoài tìm niềm vui sao!

Lạc Tiêu Dao cố nhịn cười, chỉ kém chút là nội thương, nhưng anh cũng vẫn phải cố chuyển đạt lời nói cho thật rõ ràng: “Dạ, thưa tổng giám đốc!” Anh cung kính nói: “Uông Uông nói hôm nay là Lễ tình nhân mỗi năm chỉ có một lần, mà kinh nghiệm của cô ấy về phương diện kia lại không phong phú bằng tổng giám đốc, nên muốn đi thuê một người yêu khác, tiếp thu một chút kinh nghiệm thực tế...” Lời nói của Lạc Tiêu Dao còn chưa nói hết, Triển Dục Quảng đã phát điên vội chạy ra ngoài: “Tôi đồng ý để cô ấy làm như vậy mới là lạ!”

Anh lái xe bán sống bán chết chạy tới cửa chính của công ty “Món quà đặc biệt ngày Lễ tình nhân”.

Còn chưa kịp xuống xe, anh đã liếc mắt tìm kiếm bóng dáng nhỏ bé của Uông Bội Nhu.

Triển Dục Quảng nổi giận xông xuống xe gọi: “Nhu Nhu...”

Uông Bội Nhu vừa nghe đến giọng của anh, lập tức nhìn về phía của anh mà đưa tay ra vẫy, giống như là nhìn thấy bộ dáng của anh cô cảm thấy rất vui vẻ vậy.

Tốt quá, chắc cô ấy không phải lén anh đi làm chuyện càn rỡ đâu, chỉ là muốn ôn lại kỉ niệm cô và anh lần đầu tiên gặp mặt thôi, Triển Dục Quảng suy nghĩ như vậy, bất mãn cùng tức giận trong lòng đều tan biến.

Anh cũng nhìn về phía cô mà vẫy tay, chạy như bay đến bên cạnh cô, gương mặt vui vẻ cùng mừng rỡ giống như trông thấy tình yêu đầu tiên vậy.

Uông Bội Nhu vừa trông thấy anh, lập tức kéo anh lại, muốn nhờ anh giúp cô thương lượng với trai đẹp trước mắt: “A Dục, anh hãy nói rõ ràng với anh ấy giúp em đi, em không muốn nhiều, chỉ là muốn một đêm mà thôi!”

Triển Dục Quảng nghe cô nói vậy, liền tức giận khuôn mặt chuyển xanh, sau đó biến thành đỏ, giống như đang chuẩn bị nổi điên.

Nhưng cô lại không biết sống chết, đưa ngón tay lên chỉ vào tờ quảng cáo: “Ở trong đây rõ ràng viết ‘hồng trắng vàng đen ’ đều có!”

Trai đẹp vừa trông thấy sắc mặt của Triển Dục Quảng biến sắc, liền vội vàng hỏi: “Anh Triển, cô ấy là của anh...” Ừ... anh cũng đã nhớ ra: “Vậy, Anh Triển hãy tự giải quyết đi, tôi có chút việc bận!”

“Tiểu Bát, hãy giao cô ấy cho tôi!” Triển Dục Quảng cố nén tức giận, gật đầu với anh chàng kia một cái: “Người phụ nữ này còn nhiều thiếu sót, tôi sẽ quản giáo cô ấy thật tốt!”

Cái gì! Uông Bội Nhu vội vàng lấy từ trong túi ra một sổ tiết kiệm: “Lần này tôi không yêu cầu các anh giảm giá đâu...”

“Uông... Bội... Nhu!” Anh đã nhịn cô nhiều rồi: “Em hãy nói thật cho anh biết, có phải em thật lòng muốn đi thuê tình nhân phải hay không?” Anh nói xong liền cắn răng nghiến lợi.

“Đúng vậy!” Cô rất kiên trì.

“Điều kiện như thế nào?” Anh tức giận hỏi.

“Là đàn ông, có thể tha thứ cho em tất cả mọi chuyện, có thể vì em tận lực làm tất cả mọi chuyện em muốn làm...” Cô bắt đầu bày ra khuôn mặt mơ mộng rồi tỉ mỉ nói.

Đám phụ nữ đang đứng bên cạnh xếp hàng cũng gật đầu đồng ý, bọn họ cũng rất muốn thuê một người đàn ông như vậy để làm bạn!

Triển Dục Quảng không muốn để người khác xem kịch, vội vàng đè nén tâm trạng bất mãn của mình xuống, tư thái hèn mọn nói: “Vậy anh có thể đáp ứng cùng phù hợp với yêu cầu của em không?”

Uông Bội Nhu làm bộ làm tịch nhìn anh: “Nhưng em muốn màu đỏ!”

Anh rất ấm ức nhưng cũng vội vàng nói, khiến cho khuôn mặt của mình đỏ bừng: “Của anh là đỏ!”

“Nhưng em không muốn ở cùng một nhà với người đàn ông quá toàn vẹn...” Cô sợ mình sẽ bị người ta bình luận là không xứng.

Anh lập tức giao ra một phần tài liệu: “Chúc mừng em Nhu Nhu, bây giờ em đã là người phụ nữ giàu có, còn anh chỉ là người đàn ông với hai bàn tay trắng...” Anh đã sớm đem tất cả tài sản của chính mình chuyển sang cho cô, thực hiện đúng như lời cam kết trước kia của anh.

Uông Bội Nhu quyết định không thể nhận, nhất định cô phải trả lại cho anh, cô biết được tâm ý của anh mới là điều quan trọng, nhưng... Đây đều không phải là trọng điểm.

“Nhưng em...” Cô muốn nói lại thôi.

“Nhưng thế nào?” Chỉ cần cô nói ra, anh sẽ cố gắng làm cho bằng được.

“Em muốn người đàn ông là... Phải làm được chuyện của đàn ông, không giống như anh...” Cô nhớ lại ngày đó, hai người đã không thành công.

“Cái gì?”

“Anh là người đàn ông bất lực!”

Nhất thời, đám phụ nữ đứng gần bọn họ đều lập tức kinh ngạc cùng dùng ánh mắt tiếc nuối nhìn Triển Dục Quảng: “Thật đáng tiếc, trông khá như vậy mà không dùng được!”

“Thật không nghĩ tới! Thế mà lại không thể dùng...”

Triển Dục Quảng cực kỳ tức giận hét lên: “Tối nay em sẽ biết!”

Nói xong, không thèm để ý đếm những ánh mắt khác thường kia, liền trực tiếp đem Uông Bội Nhu vác lên vai: “Hiện tại bắt đầu hành động nhé, em hãy chờ mà tiếp chiêu đi!”

Anh không phải muốn chứng tỏ cho cô biết anh có thể được hay không nhưng…

Uông Bội Nhu lại nhẹ giọng nói: “Phải dịu dàng một chút đó...”

Trong phút chốc bước chân của Triển Dục Quảng dừng lại, kinh ngạc đặt cô xuống: “Em... Em...”

Một lần nữa cô đem sổ tiết kiệm để vào trong tay anh, thận trọng hỏi: “A Dục, em có thể lại một lần nữa thuê anh về nhà làm tình nhân được không?”

Được, dĩ nhiên là được.

Anh vui vẻ lần nữa ôm lấy cô, đi về phía đậu xe: “Anh mãi mãi sẽ là người tình của em, và cũng là người tình duy nhất!” Anh sẽ không để cho em ra ngoài tìm tình nhân nữa...

Hoàn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.