Lôi Âm Ma Công

Chương 39




Hình bóng của người mà hầu như ngày nào cũng phải xuất hiện đột nhiên không thấy xuất hiện, trong lòng Đỗ Quyên cảm thấy hơi buồn bực. Quay đầu lại nhìn Liễu Nhi và Yến Tử, hai chủ tớ đang mang theo rổ khoan thai đi tới, nàng vội vạng giơ hai tay ra nghênh đón.

- Muội còn đang bận việc, đừng làm lỡ chính sự!

Thường lui tới phụng mệnh nhưng chưa bao giờ cảm thấy căng thẳng, nhưng hôm nay Liễu Nhi lại cảm thấy có chút bối rối, khoát tay, cười nói.

- Không có gì đâu, có người thay muội nhìn rồi, sao có thể để tỷ tỷ đứng đây một mình!

Đỗ Quyên không hề nhìn thấy sự khác biệt trong sắc mặt của Liễu Nhi, vẫn nhận lấy một cốc nước lạnh từ tay nữ binh như thường, vừa nói chuyện, vừa uống một ngụm thật lớn.

Nhìn thấy bộ dạng không biết trời đất của Đỗ Quyên, Liễu Nhi lập tức trở lại bình thường, bước nhanh hai bước, nắm lấy bên cạnh bát, thấp giọng trách mắng:

- Trời mới ấm lên một chút, đừng có uống như vậy không tốt cho bụng đâu!

Hô hơn nửa buổi chiều, Đỗ Quyên sớm đã khát khô cả cổ họng rồi, sao có thể dễ dàng từ bỏ, vừa cướp chén nước về, vừa thở hổn hển giải thích:

- Không sao, không sao, bọn họ ngày nào cũng uống có thấy bụng ai bị sao đâu?

Luận về khí lực, cho dù là ba Liễu Thị cộng lại cũng không bằng một Đỗ Quyên, giật lại mấy lần đều không được, nàng đành hậm hực buông tay, tức giận quở trách:

- Sắp làm mẹ rồi, sao có thể không quan tâm gì đến bản thân thế chứ! Một khi khí lạnh tích tụ trong lòng miệng, tỉ xem nửa đời sau của muội khó chịu thế nào!

- Vẫn còn sớm mà!

Đỗ Quyên uống no nước lạnh, đưa bát cho người hầu, thuận thế đưa tay vỗ cái bụng phẳng lì của mình:

- Không nhanh như vậy đâu, mới sống cùng nhau có mấy ngày mà!

- Trước mặt nhiều người như vậy cũng không biết mắc cỡ!

Liễu Nhi trợn mắt, trách mắng như một người mẹ hiền.

- Không phải là không có người ngoài sao?

Đỗ Quyên mặt dày đáp lại.

Hai tỷ muội xưa nay nói đùa đã quen, không ai để trong lòng. Các nữ binh cũng biết phu nhân Đại Đương Gia và phu nhân Cửu Đương gia là chỗ thân tình, lúc ở cùng nhau có rất nhiều chuyện để nói riêng với nhau, cho nên cũng không đến gần. Chỉ có điều nha hoàn Yến Tử lần đầu nhìn thấy cảnh tượng như vậy, lại cảm thấy sợ hãi, lại vừa vui vẻ, hai chân căn bản không biết nên đứng bên nào. Hai con mắt long lanh cũng nhìn hết bên này qua bên nọ.

- Chỗ này không cần muội hầu hạ, đến phía trước kia xem đi!

Liễu Nhi biết cô bé này có tật xấu là thích nơi náo nhiệt, cướp chiếc giỏ lại, cười ra lệnh.

- Vậy, vậy phu nhân..

Yến Tử lúc này mới dần dần định thần lại, nhìn Liễu Thị, lại nhìn đội ngũ đang đi tới đi lui trên thao trường, không biết mình có nên đi hay không.

- Bảo muội đi thì muội đi! Đừng có lạc đi đâu mất là được!

Đỗ Quyên không quen với bộ dạng rụt rè của người khác, tiến lên phía trước vỗ vỗ trán ả mấy cái, cười mệnh lệnh.

Tiểu nha đầu bị vỗ trán, đứng đơ người, chợt hiểu đây là tỏ ý thân thiện, xấu hổ đáp lễ, thấp giọng nói:

- Vậy, vậy, tạ ơn phu nhân, tạ ơn Thất đương gia!

Dứt lời, giống như một con nai bị hoảng sợ bỏ chạy, nhảy nhót mà chui vào trong đám nữ binh. Liễu Nhi nhìn bóng dáng từ phía sau của ả lắc đầu, cười cười, thấp giọng quở trách với Đỗ Quyên:

- Bình thường đều lui lủi trong nhà, khó có thể được tự do ra ngoài thế này. Những đứa trẻ này…

Nhìn từ cách ăn mặc, Đỗ Quyên đã đoán được thân phận của Yến Tử. Nàng tiếp lời Liễu Nhi cười ha ha đáp:

- Còn không phải là tỉ tỉ chiều chuộng quá hay sao, muội phải nói, có thể đi theo tỉ tỉ là phúc phận của bọn họ rồi!

- Nha đầu này hôm nay miệng bôi mật hay sao!

Liễu Nhi quay đầu lại, trợn mắt.

Hai tỉ muội cười hì hì, cười nói những chuyện nhảm nhí của những nữ nhân, thời gian cũng trôi thật nhanh. Cảm thấy mới có một chút thời gian, thế mà tập luyện mô phỏng buổi sáng đã tuyên bố kết thúc. Các lâu la mệt bở hơi tai nghe thấy lệnh giải tán, liền tản ra, ùn ùn đi ra phía ngoài thao trường. Đỗ Quyên sợ Yến Tử lần đầu đến còn chưa quen với cảnh tượng hỗn loạn, vội vàng dừng câu chuyện, gọi hai nữ binh lại bảo:

- Đi xem tì nữ của phu nhân đi đâu rồi? Đừng để cho chen chúc mà làm nó bị thương. Cái đám chết tiệt này, đã bảo bao nhiêu lần rồi, cú không chịu ra khỏi thao trường mới tản ra.

- Có thể luyện đến như thế này, đã là rất khó rồi!

Liễu Nhi nhìn một cái đám người hỗn loạn trên thao trường, sau đó cười an ủi Đỗ Quyên.

- Lúc này năm trước, mỗi lần nếu như không giẫm lên gục xuống mấy người là không xong! Bây giờ, tốt xấu gì giữa mọi người cũng giữ được khoảng cách, không dùng mũi thương nhọn mà đâm mông người nhà mình!

- Cũng phải!

Đỗ Quyên lắc đầu cười khổ. Khiến cho một đám quen với việc phân tán học được trật tự, không hề dễ dàng hơn là dạy cho một đứa bé tập đi. Toàn bộ đều nhờ Trình Danh Chấn đã quen với những cảnh tượng thế này, hiểu được có những chuyện, nhất thiết phải tiến hành từ từ, không thể vội vã. Nếu như đổi lại là Đương gia khác làm giáo đầu, cho dù không bị thói quen kì lạ của đám lâu la làm cho tức chết, cũng bị một số tên dạy mãi không được làm cho mệt chết.

Khi nói chuyện, hai người đã từ thao trường đi vào bên trong, tìm hình bóng của Yến Tử từ trong đám người đó. Lúc đang có chút lo lắng, thì nghe thấy phía sau có tiếng khóc nức nở của một tiểu cô nương:

- Ngươi, ngươi không biết sĩ diện. Ai đến xem ngươi, ai là phu nhân của ngươi…

- Là phu nhân lượng thư cho ta, nàng nhớ ta rất khổ sở có đúng không, trái tim bé bỏng của ta!

Trong tiếng cười nói ồn ào, một người nam tử hỏi một cách kì quặc.

- Cút ngay, tên họ Chu, ngươi đừng có không biết sĩ diện!

Sát sau đó, vọng ra tiếng Hồng Lăng, thị nữ tâm phúc của Đỗ Quyên, mơ hồ có cả sự ức chế lẫn phẫn nộ.

- Ai họ Chu chứ, người nào họ Chu! Mau đứng ra xem Hồng Lăng cô nương răn dạy!

Giọng nói âm dương kì quặc lại vang lên, khiến cho nhiều tiếng cười rộ lên.

Đầm Cự Lộc vốn là một ổ thổ phỉ, bọn nam nhân trêu chọc các nữ nhân, chỉ cần không làm chết người, trước nay chưa từng bị các Đương Gia truy hỏi. Mặc dù bây giờ đang ở trong thao trường, nhưng huấn luyện đã kết thúc, đoàn người liền nhanh chóng giải tỏa sự căng thẳng, tìm cho mình một chút vui vẻ.

Hồng Lăng là một tay Đỗ Quyên dạy bảo mà ra, trong tính cách có ba phần cứng rắn của nữ chủ nhân. Trách cứ nhiều lần không được, liền lập tức rút dao từ bên hông ra, giơ tay chém về phía trước:

- Tránh ra, đao kiếm không có mắt. Ai càn quấy đừng trách ta khách khí!

- A! Tiểu nha đầu này, lại còn dám giở võ với ông mày. Nếu không chúng ta thi đấu, ai thắng, sẽ cùng với người kia một buổi tối.

- Được!

Những người xung quanh còn sợ thiên hạ không loạn, lớn tiếng khiêu khích ủng hộ.

- Thi thì thi, ai sợ ai chứ!

Bị buộc đến “vách núi”, Hồng Lăng căn bản không biết được mình đang rơi vào bẫy, vung áo choàng ra sau, lớn tiếng đáp lại.

- Chúng ta nói rồi nhé, tối hôm nay!

Người khiêu khích nhướn mày, chẳng hề để ý.

- Ta thắng ngươi cùng ta, ngươi thắng ta cùng ngươi!

Hồng Lăng đáng thương lúc này mới hiểu ra chuyện, mặt đỏ bừng, giơ đao lên bổ. Kẻ khiêu khích tuy rằng miệng có chút ti tiện, nhưng tay chân lại vô cùng linh hoạt, nghiêng người tránh lưỡi đao. Y cong người, phi cước đá vào chuôi dao vẫn chưa kịp rút lại.

Cô gái yếu đuối, chuôi đao lập tức rời tay. Những người xem chuyện nhanh chóng tránh ra thành một vòng, xúm lại khiến cho hai người ở giữa. Hồng Lăng rơi binh khí, nhưng lại không hề hoang mang, bàn tay trần chiến đấu đến cùng với người nam nhân cả gan ăn nói lỗ mãng. Trước mặt rất nhiều người, tên nam tử cũng ngại dùng binh khí, chỉ đơn giản có hai tay, quyền qua cước lại, gặp chiêu phá chiêu, chốc chốc còn chửi bậy mấy câu, nhằm khống chế đối phương trên lời nói.

Tới lúc này, tiểu nha đầu Yến Tử ngược lại lại thành người xem, chỉ biết đứng trong vòng gạt nước mắt. Bất kể là lâu la nam hay lâu la nữ cũng không thông cảm với nàng, lần lượt vỗ tay, hò hét hai người đang giao đấu.

Hồng Lăng dù sao cũng là một cô gái, không được dai sức như nam nhân. Sau khi qua hai mươi chiêu, trên chóp mũi lập tức toát mồ hôi. Tên nam nhân chiến đấu cùng nàng chiếm thế thượng phong, nhưng lại không muốn kết thúc cuộc tỉ thí sớm như vậy. Y vừa ba hoa, vừa khoe khoang thân thủ, không hề có ý nghỉ ngơi. Những lâu la xem xung quanh thấy thế, cảm thấy rất thích thú, giơ chân vỗ tay la to:

- Bắt nàng ta! Bắt nàng ta!

- Ôi, cước kia mạnh quá, đoạn tử tuyệt tôn mất!

Nể mặt Liễu Thị ở bên cạnh, Đỗ Quyên không ra mặt để làm chỗ dựa cho tì nữ. Dù sao người nam tử đấu với Hồng Lăng cũng là Trương Hổ, không bao lâu nữa sẽ là nghĩa tử của Trương Kim Xưng, bất luận là thân hay không thân, đều coi như là một nửa con trai của Liễu Thị. Nhưng nhìn thấy Trương Hổ chiếm thế thượng phong còn muốn lấn từng tấc từng tấc, chiêu nào cũng nhằm vào cô gái, lửa trong lòng cũng bùng lên. Lại nghe thấy tiếng chửi rủa thô tục của đám lâu la xung quanh, thật sự không thể nhịn được nữa, bước chânđi về phía trước, hét lớn:

- Tránh hết ra cho ta, ta muốn xem hôm nay ai có bản lĩnh. Lăng Tử, lui xuống. Đám còn dư lại ngươi cứ để cho ta tiếp chiêu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.