Lôi Âm Ma Công

Chương 32




Lý Trân liếc mắt không để ý đến y. Lúc này mắt Tửu Chí sáng lên ngơ ngác nhìn chằm chằm vào phía sau Lý Trân. Lý Trân thấy lạ quay đầu lại, chỉ thấy một tiểu nương mắt to chạy tới, đúng là A Linh tiểu đồ đệ của Triệu Thu Nương.

A Linh không dám nhìn Tửu Chí mà đỏ mặt nói với Lý Trân:
- Sư phụ ta nói có chuyện quan trọng mời Lý đại ca qua đó một lúc.

Lý Trân cười gật đầu:
- Ta biết rồi, sẽ qua ngay.

A Linh thoáng nhìn Tửu Chí rồi quay người đi. Tửu Chí vội vàng đuổi theo:
- A Linh, ta muốn nói với muội một câu.

- Tửu đại ca, huynh đi nói với mẹ ta đi!

A Linh bỏ lại một câu rồi vội vàng chạy. Tửu Chí nhìn bóng nó chạy xa, vẻ mặt chán nản cúi đầu. Lý Trân đi lên vỗ vỗ vai y nói:
- Có muốn ta nói với mẹ muội ấy một câu không?

Tửu Chí thở dài nói:
- Hôm qua Trương Lê và ta đến nhà A Linh một chuyến, cha mẹ cô ấy khách sáo khiến người ta phát lạnh. Thái độ của họ rất cứng rắn, thái độ của phụ thân thì tốt hơn một chút, bảo để cha ta đến nói chuyện với họ nhưng cha ta ở Đôn Hoàng xa xôi, ông ấy đến sao được?

- Sao lại thế?

- Lấy cớ thôi! Đương nhiên là bởi vì ta đến thanh lâu mấy lần, nhưng trong cả mấy vạn thị vệ có mấy người không đến thanh lâu? Tóm lại cũng vì ta không có tiền.

- Không phải ngươi cũng có nhà ở sao? Hơn nữa ở Đôn Hoàng có đến mấy cửa hàng, đâu có nghèo?

Tửu Chí có vẻ thương cảm nói:
- Gia tài ở Đôn Hoàng là của em trai ta, ta sẽ không tranh giành với nó. Khế ước mua bán nhà là tên của cha ta. Ta thực sự chỉ có hai bàn tay trắng, ta muốn dựa vào sức lực của mình kiếm
một khoản tiền để cha mẹ A Linh nhìn ta với con mắt khác. Ta không tin là không cưới được nàng.

- Tiểu tử ngươi không phải đang làm khó ta sao?

Lý Trân cười cười:
- Nể chúng ta từ nhỏ lớn lên cùng nhau, ta sẽ giúp ngươi một lần, cho ngươi một mối nho nhỏ.

Tửu Chí vội vàng xua tay:
- Lão Lý, ngươi cũng đừng gây tội mà đánh mất chức quan.

- Yên tâm đi! Món lợi bất chính, thu dùng theo đạo.

Lý Trân vỗ vỗ vai y cười nói:
- Đi thôi, đến võ quan xem xem Thu Nương đại tỷ tìm ta có chuyện gì quan trọng?

Hai người lên ngựa, quay đầu đi về phía võ quán.

Nằm ngoài dự đoán của Lý Trân, trong võ quán của Triệu Thu Nương không ngờ hắn lại gặp Công Tôn đại nương. Cho dù Lý Trân và Công Tôn đại nương đã hai lần giao tế nhưng đây là lần đâu tiên hắn gặp bà ta.

Địch Yến trước khi đi Bành Trạch đã nói với hắn. Mẹ của Công Tôn đại nương sư phụ nàng bị hỏa thiêu ở Từ Kính Nghiệp. Đám người Lạc Tân Vương vẫn mang thù hận với Từ Kính Nghiệp, ít nhiều cũng có thành kiến với hắn.

Lý Trân cũng vì nguyên nhân của Bùi Mân mà có ấn tượng không tốt với Công Tôn đại nương. Nhưng nể mặt Triệu Thu Nương và Địch Yến Lý Trân khá lịch sự với Công Tôn đại nương. Hắn thi lễ của bậc vãn bối cười nói:
- Không biết đại nương có chuyện gì cần vãn bối góp sức?

Sự khách sáo của Lý Trân khiến trong lòng Công Tôn đại nương thoải mái hơn một chút. Hôm nay bà ta đến là có chuyện muốn nhờ Lý Trân giúp, cho nên bà ta cố gắng không để thù hận trong lòng. Bà ta cầm chén trà lên uống một hớp rồi liếc mắt ra ý cho Triệu Thu Nương ở bên cạnh.

Triệu Thu Nương cười nói:
- Lúc sư phụ ta phối chế Tuyết Cáp hoàn, có thiếu một loại dược liệu khá quý, mà dược liệu này lại ở trong tay lão ni Hà Nội…

Lý Trân lập tức hiểu ra, hắn thấy lạ hỏi:
- Ta nghe A Yến nói, đại nương chuyên chế Dưỡng Nhan hoàn cho Thánh thượng, cần dược liệu gì, lẽ nào trong cung không có sao?

Công Tôn đại nương đặt chén trà xuống, thở dài nói:
- Ta cần bạc nhân ngư cao mà nước Oa tiếng cống cho Thánh thượng. Con ngư cao này rất hiếm thấy. Mấy hôm trước ta có hỏi Thẩm Nam Mậu, ông ta nói Thánh thượng đã ban cho Tiết Hoài Nghĩa con bạch nhân ngư cao này rồi.

Ta lấy làm lạ, Tiết Hoài Nghĩa dùng thứ này làm gì? Sau đó ta lại nghe nói lão ni Hà Nội định dùng nó chế thuốc. Hôm nay ta mới biết các ngươi có thu được một số vật phẩm của đám lão ni Hà Nội. Trong đó có bạch nhân ngư cao. Lý thống lĩnh có thể….

Lý Trân nhanh chóng liếc nhìn sang Thẩm Thu Nương, nàng sao có thể tùy tiện nói chuyện lão ni Hà Nội cho Công Tôn đại nương được?

Thẩm Thu Nương hiểu ý của Lý Trân, nàng vội vàng nói:
- Thống lĩnh hiểu lầm rồi, là Thượng Quan xá nhân nói với sư phụ ta chuyện của lão ni Hà Nội, sư phụ mới tìm đến ta.

Trong lòng Lý Trân vừa động, vì sao Thượng Quan Uyển Nhi lại nói chuyện của lão ni Hà Nội cho Công Tôn đại nương biết. Lẽ nào nàng muốn Công Tôn đại nương tham gia vào chuyện này sao?

Trong lòng nghĩ vậy, Lý Trân lại giấu cảm xúc cười nói:
- Chỉ là nhân ngư cao thôi mà, ta có thể làm chủ đưa cho đại nương.

Công Tôn đại nương không ngờ Lý Trân lại phóng khoáng như vậy, bà ta vui mừng trong lòng liền đứng dậy thi lễ nói:
- Vậy đa tạ ý tốt của Lý thống lĩnh. Trước kia ta có chút hiểu lầm Lý thống lĩnh, nay ta xin lỗi Lý thống lĩnh.

Lý Trân cũng vội đứng lên, khom người thi lễ:
- Đại nương là bề trên của Lý Trân, đừng khách sáo!

Công Tôn đại nương vui vẻ mà đi. Lý Trân và Triệu Thu Nương tiễn sư phụ về, lúc này hắn mới hỏi nàng:
- Tại sao Thượng Quan xá nhân lại nói chuyện của lão ni Hà Nội cho sư phụ tỷ biết?

Triệu Thu Nương gượng cười một chút nói:
- Ngươi làm ta khó xử rồi.

- Nếu đại tỷ thấy không tiện thì không cần nói, đợi có cơ hội ta sẽ hỏi Thượng Quan xá nhân.

- Không phải là ta không muốn cho ngươi biết, chỉ e nói ra sẽ khiến ngươi giận.

- Tỷ nói đi! Cho dù ta giận cũng sẽ không giận với tỷ.

Triệu Thu Nương do dự một chút rồi chậm rãi nói:
- Chuyện của Tiết Hoài Nghĩa, Thượng Quan Uyển Nhi muốn cho sư phụ ta tiếp nhận.

Sắc mặt của Lý Trân lập tức trầm xuống, bọn họ vất vả làm lâu như vậy, lúc sắp kết thúc rồi không ngờ Thượng Quan Uyển Nhi lại định để cho Công Tôn đại nương tiếp tay. Coi Lý Trân hắn là người thế nào chứ, làm đá lót đường sao?

- Vì sao nàng lại làm vậy?
Lý Trân kiềm chế lửa giận trong lòng hỏi.

- Nguyên nhân cụ thể ta cũng không biết, sư phụ không nói với ta.

- Vậy ta đi hỏi nàng.

Lý Trân xoay người đi ra ngoài, Triệu Thu Nương vội vàng đi lên trước hắn nói:
- Thống lĩnh, ngươi hãy tỉnh táo trở lại đi. Thượng Quan xá nhân sẽ không suy nghĩ đến cảm nhận của ngươi đâu, ta tin chắc nàng sẽ giải thích với ngươi.

- Giải thích?

Lý Trân cười lạnh một tiếng rồi quay lại nhìn chằm chằm vào mắt của Triệu Thu Nương nói:
- Tỷ không biết là trước đó nàng đã thương lượng với ta, sau đó lại giao chuyện này cho sư phụ tỷ? Nếu nàng đã không tin tưởng như vậy, thì chức Thống lĩnh Nội vệ ta cũng không muốn làm nữa. Tỷ đi nói cho nàng biết bây giờ ta về Đôn Hoàng.

Lý Trân căng chân mà đi, Triệu Thu Nương vội vàng kéo hắn:
- Được rồi! Ta và ngươi cùng vào cung.

Lý Trân lắc lắc đầu:
- Chuyện liên quan đến sư phụ tỷ, tỷ ở giữa sẽ khó xử, ta đi gặp nàng để xem nàng giải thích thế nào.

Nói xong, Lý Trân bước đi nhanh, Triệu Thu Nương nhìn bóng lưng của hắn đi xa, ánh mắt lo âu. Nàng không hiểu vì sao Thượng Quan xá nhân lại làm như vậy, quả thực đã làm Lý Trân tổn thương rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.