Lôi Âm Ma Công

Chương 13




Nói gì khiến người ta đau lòng nhất?

Đương nhiên là lời nói thật.

Lý Kỳ nói một câu phát ra từ tâm huyết, đã khiến ba ông cháu họ Hồng lăng tại chỗ.

Biểu lộ gì vậy? Không phải các ngươi bảo ta nói thật sao?

Lý Kỳ quắt miệng, biểu lộ rất ủy khuất.

Nửa ngày qua đi, Hồng Bát Kim bỗng nhảy dựng lên, chỉ vào Lý Kỳ, cả giận nói:

- Tiểu tử…ngươi…ngươi vừa nói gì?

- Ách…Vãn bối nói sòng bạc của ngài chính là sòng bạc đệ nhất của thành Biện Kinh…Còn câu cuối.

- Ha ha, rất là nát.

- Tiểu tử ngươi được lắm, dám nói như vậy. Nếu hôm nay ngươi không nói rõ ràng, thì ngươi đừng hòng rời khỏi đây.

Hồng Bát Kim chỉ vào Lý Kỳ, giận không kiềm được nói. Nhưng trong mắt lại lóe ra vài phần khác thường.

Còn nói rõ ràng? Ngươi a, thật không biết diễn trò. Không phải là muốn ta giúp ngươi nghĩ kế sao, có cần khoa trương như vậy không?

Lý Kỳ tức giận liếc mắt, thực ra cho dù Hồng Bát Kim diễn trò có thật, hắn cũng muốn giúp đỡ Hồng gia. Không vì cái gì khác, chỉ bằng quan hệ giữa hắn và Tiểu Cửu. Nếu chút chuyện nhỏ ấy mà không giúp, vậy thì hắn cảm thấy mình quá không có nghĩa khí.

Hồng Thiên Cửu bĩu môi nói:

- Lý đại ca, sao huynh có thể nói như vậy. Dù đệ biết sòng bạc của nhà đệ rất nát, nhưng huynh cũng không thể nói như vậy trước mặt cha đệ chứ. Ông ấy đã gần ấy tuổi rồi, nếu tưc giận sinh ra bệnh, thì cũng không tốt.

Lần này Hồng Bát Kim tức giận thực sự, xông tới Hồng Thiên Cửu, nước bọt bắn ra ngoài, nói:

- Thằng nhóc, có phải đầu óc của ngươi đập vào đâu rồi không. Con mẹ ngươi hàng ngày ăn ở, có cái nào không phải do sòng bạc nát…à không, sòng bạc quý giá này ban cho ngươi. BUồn cười, hôm nay lão tử không hảo hảo giáo huấn ngươi một trận thì không bỏ qua.

Hồng Thiên Cửu thấy phụ thân bão nổi, lập tức sử dụng đòn sát thủ, con mắt ngập nước nhìn về phía Hồng Tề:

- Thất Công….

Hồng Tề nhìn Hồng Bát Kim, nói:

- Tiểu Bát, ngươi cũng đã trưởng thành rồi, sao còn chấp nhặt với con trẻ như vậy. Mau mau ngồi xuống đi.

Nói xong, ông ta lại hướng Lý Kỳ, nói:

- Lý Kỳ, ngươi cứ nói tiếp, có lão phu tại, Tiểu Bát sẽ không làm gì ngươi đâu. Mới vừa rồi ngươi nói sòng bạc của nhà ta rất nát, là cớ làm sao?

Còn không làm gì? Vừa nãy suýt nữa muốn ăn thịt người rồi.

Lý Kỳ ngượng ngùng gật đầu:

- Vậy vãn bối sẽ theo tình hình thực tế mà nói.

- Nói đi.

Lý Kỳ thi lễ một cái, mới lên tiếng:

- Đầu tiên, hoàn cảnh của sòng bạc thực xin lỗi danh xưng sòng bạc đệ nhất của Biện Kinh. Bên trong mùi hôi ngất trời, loạn thất bát táo. Nếu vãn bối là khách, ngửi thấy mùi này thôi, cho dù trong lòng rất ngứa ngáy, cũng chịu không được cái mùi đó.

Hồng Bát Kim nhíu mày:

- Sòng bạc nào mà chả vậy.

Lý Kỳ cười khổ:

- Đều như vậy, cũng không có nghĩa nhất định phải như vậy. Ấn tượng đầu tiên của khách chính là mặt tiền của cửa hàng, làm sao có thể tùy ý. Không yêu cầu ngươi làm tráng lệ, nhưng ít nhất cũng phải sạch sẽ, để cho khách hàng thoải mái. Đây là điều cơ bản nhất.

- Đến sòng bạc của ta không phải là đồ phu thì cũng là người đánh cc. Ngươi thích sạch sẽ, nhưng họ không thích.

Hồng Bát Kim khẽ nói.

- Việc này phải do đôi bên cùng làm. Nhưng các vị thuộc về đông gia, nếu làm gương tốt, chẳng hạn trải một tấm thảm lông chồn lên, vãn bối dám đánh cuộc, những người đánh cá, đồ phu kia vừa thấy, đều không cần ngài nói, bản thân bọn họ sẽ tự giác cởi giày, rửa sạch chân mới dám đi vào. Buôn bán tuyệt đối không thể dùng hành vi của khách hàng để lấy cớ. Dù bọn họ làm cái gì, đối với các vị mà nói, đều là điều đúng.

- Còn có, sòng bạc Hồng Vạn là một sòng bạc lớn, nhưng cấp bậc lại không rõ ràng lắm. Ngài cũng không thể trông cậy đám vương công quý tộc kia chơi cùng những ngươi buôn bán nhỏ đi. Cho nên vãn bối cho rằng các ngài nên mở một sòng bạc xa hoa, nâng tiền đặt cược lên. Khách hàng tới phải phân chia đẳng cấp. Chẳng hạn như trò quan phác, nếu các ngài quy định mỗi lần đặt cược ít nhất phải một xâu tiền, thì những người đánh cá, đồ phu kia có năng lực đó không?

- Thứ ba, chính là thủ hạ. Thủ hạ ở đây nhìn không được tốt lắm, giống như một đám lưu manh vậy. Vừa rồi có hai người xảy ra chút ma xát, sòng bạc của các vị liền định cầm gậy gộc đuổi người ta đi. Như vậy sao có thể được. Các khách hàng khác nhìn thấy, bọn họ sẽ nghĩ gì.

Chuyện vừa rồi, Hồng Bát Kim cũng có nghe nói:

- Vậy theo ngươi, phải làm thế nào?

- Rất đơn giản, đầu tiên là nói lời khuyên bảo, đưa bọn họ tới hậu viên. Nếu có thể hòa giải thì tốt. Nếu không thể thì dùng vũ lực trấn áp cũng không muộn. Bởi như vậy, không tạo ấn tượng xấu trước mặt khách hàng, còn có thể lộ rõ lực uy hiếp của sòng bạc các ngài. Thật là nhất cử lưỡng tiện.

Cho dù ở trước mặt phao câu, hai cha con Hồng Tề và Hồng Bát Kim giống như hai đứa trẻ con vậy. Nhưng về việc buôn bán, hai người bọn họ đều là dân lão luyện, vừa nghe vừa không ngừng gật đầu.

Hồng Tề như có điều suy nghĩ, gật đầu nói:

- Ừ, ngươi nói rất có lý. Ngươi đã nhìn ra tệ đoan của sòng bạc, chắc hẳn cũng có biện pháp giải quyết.

Đổ mồ hôi, lão hàng này muốn đào rỗng lão tử đây mà. Cũng được, ai bảo ngươi là gia gia của Tiểu Cửu.

Mặc dù Lý Kỳ chưa từng quản lý sòng bạc, nhưng cũng đã gặp không ít. Một vài kiến thức quản lý hắn từng nghe cha vợ nói qua. Bởi vậy liền giải thích cho hai cha con họ Hồng những điều hắn biết.

Những kiến thức quản lý siêu thời đại của Lý Kỳ, đã khiến hai cha con họ Hồng rơi vào trầm tư. Ở bên trong có rất nhiều kỹ xảo quản lý, khiến cho bọn họ cảm thấy mừng rỡ không thôi. Một vài nan đề trước kia gặp phải, thoáng cái đã được giải quyết. Mà ngay cả Hồng Thiên Cửu cũng gài cằm suy tư. Điều này chả khác gì một tin tức cực tốt với Hồng Bát Kim. Hồng gia chỉ có Hồng Thiên Cửu là con nối dõi duy nhất. Sau này sòng bạc Hồng Vạn chắc chắn giao vào tay Tiểu Cửu, không ai. Cậu ta có hứng thú với sòng bạc hay không, còn quan trọng hơn bất cứ điều gì.

Lý Kỳ thừa dịp bọn họ tự hỏi, tranh thủ thời gian uống mấy ngụm nước. Vừa rồi hắn đã nói tới miệng đắng lưỡi khô, nhưng hắn có thể giúp đỡ chỉ dừng ở đây. Hắn am hiểm về quản lý quán ăn. Chứ còn quản lý sòng bạc, hắn chưa bao giờ làm.

Qua một lúc lâu, Hồng Bát Kim khẽ giật mình, đứng dậy, mang theo nụ cười gian đi về phía Lý Kỳ.

Tim Lý Kỳ đập rộn lên, nhìn Hồng Bát Kim, dưới ánh mắt tham lam của y, hắn cảm thấy mình giống như một con cừu nhỏ vậy, khiếp đảm hỏi:

- Hồng thúc thúc, thúc muốn làm gì vậy?

Hồng Bát Kim cười ha hả, đặt mông ngồi xuống bên cạnh Lý Kỳ, ôm vai hắn, nói:

- Tiểu Kỳ a, quan hệ giữa cậu và Tiểu Cửu thế nào?

- Cũng không tệ lắm.

- Cái gì mà không tệ lắm? Ta thấy hai người các ngươi thân như huynh đệ vậy.

- Thúc nói thế nào thì chính là thế ấy, không biết Hồng thúc thúc hỏi vậy làm chi?

Hồng Bát Kim cười ha hả:

- Là như vậy, nếu để cho Tiểu Cửu và cậu hợp tác mở một sòng bạc giống như lời cậu nói, cậu có đồng ý không?

- A?

Lý Kỳ cả kinh, lắc đầu như trống bỏi:

- Hồng thúc thúc, hảo ý của thúc, vãn bối tâm lĩnh. Nhưng hiện tại vãn bối có rất nhiều việc phải làm, thực sự không thể rảnh tay giúp đỡ được.

Nói tới đây, hắn thấy bộ dáng muốn ăn thịt người của Hồng Bát Kim, vội nói tiếp:

- Tuy nhiên, nếu là Tiểu Cửu mở sòng bạc, cháu nhất định sẽ dùng hết sức giúp đỡ. Cậu ta đã gọi cháu một tiếng đại ca, cũng không phải là gọi suông.

Không sai, hắn biết mở sòng bạc rất dễ kiếm tiền. Nhưng hắn không muốn xía chân vào gia sản của dòng họ người khác. Đây là một việc không tốt lắm. Có thể nói như vậy, nếu Tần gia có người nối dõi, thì hắn đã sớm chia ra tự làmrồi.

Sắc mặt Hồng Bát Kim lại thay đổi, nghiêng đầu nhìn Hồng Thiên Cửu, hỏi:

- Tiểu Cửu, ngươi thấy thế nào?

Hồng Thiên Cửu nhãn châu xoay động, gật đầu mạnh, lại hướng Lý Kỳ, nói:

- Lý đại ca, huynh hiểu về sòng bạc như vậy, chắc hẳn trước kia huynh thấy không ít sòng bạc phải không?

Lý Kỳ cẩn thận nói:

- Ngươi hỏi vậy làm gì?

- Đệ chỉ là muốn biết, huynh có biết vài cách chơi thú vị nào không.

Hóa ra vừa rồi ngươi nghĩ tới cái này. Nhìn không ra tiểu tử này còn hung ác hơn cả lão tử y. Ngay chút hàng tồn cũng không lưu cho ta.

Lý Kỳ thở dài:

- Cũng được, ta sẽ dạy cho mọi người một cách chơi mới.

Hồng Thiên Cửu mừng rỡ:

- Lý đại ca, cách chơi mới gì, mau mau dạy đệ.

Hồng Bát Kim và Hồng Tề nhìn nhau, như đang nói, thì ra tiểu tử này còn giấu nghề. Nếu không có Tiểu Cửu, thì chúng ta đã bỏ qua cơ hội này rồi.

Trong lòng ba người đều rất chờ mong.

- Đúng rồi, Hồng Tề có giấy không? Giấy dày hơn giấy bình thường chút?

- Người đâu, mang tất cả giấy ra đât cho lão tử.

Hồng Bát Kim gào rú một tiếng, cả Hồng phủ lập tức trở nên bận rộn. Qua chừng một canh giờ, Lý Kỳ cầm một xấp dày giấy tạp trên tay, nhìn số giày chồng chất còn cao hơn cả người hắn, ngượng ngùng nói:

- Số giấy kia không cần.

- Chỉ cần thế thôi à.

- Vâng.

Hồng Thiên Cửu gục xuống bàn, chảy nước miếng nhìn xấp giấy tạp trong tay Lý Kỳ, hỏi:

- Lý đại ca, huynh cần số giấy đó làm gì?

Lý Kỳ cười ha hả:

- Đây gọi là bài tây.

- Bài tây? Chưa từng nghe qua.

Nếu ngươi nghe qua rồi thì nói làm gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.