Lôi Âm Ma Công

Chương 12




Minh Duệ nghe theo Ôn Uyển phân phó bèn đi đến nhà giam.

Ngục trưởng đích thân dẫn Minh Duệ đi vào. Bên trong nhà giam tối om om, nhìn lên biển tên có phòng chữ Thiên, phòng chữ Địa, lại thấy trong nhà giam có người ăn mặc tinh tươm, có người rách rưới tả tơi lam lũ. Song tất cả những người này đều giống nhau ở điểm nhất loạt ngẩng đầu lên sau khi nghe thấy tiếng vang, thấy trong mắt Minh Duệ lộ ra vẻ tiếc nuối, tất cả đều không khỏi thất vọng.

Minh Duệ đi gặp Vu Hằng, nhìn nam nhân nổi tiếng lập nhiều chiến công hiển hách này giờ đây có chút héo rút nhưng tinh thần vẫn còn rất tốt. Vu Hằng nhìn thấy Minh Duệ, ánh mắt sáng lên. Thái độ rất cung kính chào một câu: “Đại công tử.”

Minh Duệ ừ một tiếng, ngục trưởng mở cửa nhà giam để Minh Duệ đi vào. Sau lại sai người đem một cái chiếc ghế sạch sẽ cho Minh Duệ ngồi. Nhưng Minh Duệ lại không hề ngồi xuống, chỉ đứng nhìn Vu Hằng.

Minh Duệ cũng vì Ôn Uyển nên mới tới đây. Ôn Uyển khuyên Minh Duệ nên cố gắng hàn huyên cùng đám người Vu Hằng, rất có thể sẽ có thu hoạch bất ngờ.

Minh Duệ cùng Vu Hằng nói chuyện hơn một canh giờ. Đội trưởng nhà lao cũng không dám thúc giục, chỉ thấy vô cùng kì quái: “Không biết đại công tử cùng phạm quan (quan viên phạm tội) trong đó nói cái gì mà lâu đến thế.”

Minh Duệ nghe được càng nhiều, chân mày càng nhíu chặt. Ngay cả Hạ Dao cũng cau mày.

Cuối cuộc nói chuyện, Minh Duệ lễ độ hỏi Vu Hằng có nguyện vọng gì? Nguyện vọng cuối cùng của Vu Hằng tất nhiên là hy vọng có thể bảo toàn gia đình.

Minh Duệ trầm ngâm một lát mới nói: “Chuyện này bây giờ ta không thể cho ngươi một câu trả lời chắc chắn, nhưng sau khi về nhà nhất định sẽ cũng bàn bạc với mẹ ta.” Người quyết định cuối cùng của chuyện này chính là mẹ hắn.

Sau khi Minh Duệ trở về, nói cho Ôn Uyển biết một chút cảm thụ của hắn. Vu Hằng nói rất nhiều với Minh Duệ. Nói nhiều nhất chính là về Hổ Uy quân, đúng hơn là về sự khổ cực vô cùng nếu muốn đứng vững gót chân ở duyên hải Đại Tề. Hải khẩu càng ngày càng phồn hoa, hải tặc cũng càng ngày càng nhiều, tương lai cũng rộng mở hơn. Nhưng nếu chỉ dựa vào năm ngàn nhân mã, không đủ. Ý của Vu Hằng là hy vọng triều đình có thể mở rộng Hổ Uy quân.

Ôn Uyển nhẹ nhàng cười một tiếng: “Minh Duệ, con biết muốn mở rộng Hổ Uy quân cần làm cái gì không? Nói một chút cho mẹ nghe đi.”

Minh Duệ sau khi suy nghĩ một chút liền đáp: “Chiêu binh, huấn luyện, còn có binh khí.”

Ôn Uyển cười một tiếng, vừa nghe cũng biết đứa nhỏ này chưa từng đi biển bao giờ, chưa được nhìn thấy tận mắt cái gọi là hải chiến, bèn chỉ trán Minh Duệ: “Những điều này chỉ là thứ yếu. Thủy quân không giống lục quân. Trong thủy chiến quan trọng nhất chính là chiến hạm. Mà chiến hạm cần rất nhiều bạc.” Thấy Minh Duệ có chút không thể hiểu được, Ôn Uyển cười nói: “Trong thương hành của mẹ , một chiếc thuyền buôn mới có giá lên đến hai mươi ba vạn lượng bạc. Mà một chiếc chiến hạm, giá còn cao gấp bội.” Thật ra thì Ôn Uyển có chút khuyếch đại. Chiến hạm không đắt hơn thuyền buôn nhiều như vậy. Chẳng qua muốn mở rộng thủy quân, phí tổn khổng lồ là điều nhất định. Điểm này Ôn Uyển cùng Hoàng đế đều biết.

Minh Duệ hai mắt mở to. Nhiều như vậy ư?

Ôn Uyển cười cười, ôm Minh Duệ vào lòng. Cứ khi nào có Minh Cẩn cũng đều là Minh Cẩn dán lấy Ôn Uyển. Minh Cẩn không có ở đây, Ôn Uyển rất thích ôm Minh Duệ: “Không chỉ có như thế, chiến hạm còn cần bảo dưỡng, sữa chữa. Phí tổn cho những thứ này cũng không phải là số lượng nhỏ. Minh Duệ, mở rộng thủy quân, tốn hao so với mở rộng lục quân nhiều hơn gấp mấy lần. Hiện tại biên thành đang có chiến trận, những vấn đề thủy quân này bây giờ không phải là nhu cầu cấp bách nhất.”

Minh Duệ rất nhạy cảm nhận ra ý tứ của Ôn Uyển: “Mẹ. Ý của người là chờ chuyện biên thành giải quyết xong là có thể mở rộng thủy quân sao?”

Ôn Uyển chưa cho Minh Duệ đáp án chính xác: “Cái này phải xem ông cậu hoàng đế của con có nguyện ý mở rộng thủy quân hay không đã. Phải biết rằng chi tiêu lớn như vậy cũng không phải là trò đùa. Triều thần nhất định sẽ không đồng ý, đến lúc đó tranh cãi sẽ rất lớn. Chuyện thành hay bại còn phải xem thiên thời địa lợi nhân hoà.” Ôn Uyển không nói cho Minh Duệ biết rằng nàng đã sớm có ý định này, vì chỉ muốn cho Minh Duệ biết được việc mang binh đánh giặc còn liên quan đến nhiều mặt. Không phải là ngươi anh dũng vô địch là xong chuyện.

Vì thế, Ôn Uyển lại kể cho Minh Duệ nghe chuyện về Thích Tuyền khiến Minh Duệ khiếp sợ vạn phần. Nếu dựa theo lẽ thường đây coi như là tư thông với địch bán nước. Nhưng duới tình huống như thế chỉ có thể nói là chịu nhục. Ôn Uyển cuối cùng lại nói về Bạch Thế Niên: “Cha con ở biên thành có thể thư thái tự tại như vậy, là vì có mẹ ở kinh thành trấn giữ cho hắn, giúp hắn chuẩn bị tốt hết thảy. Có thể coi là nhờ thế, cha con cũng không còn bị bọn giám quan soi mói. Chẳng qua những kẻ đó nhìn mặt mũi mẹ mới bớt hung hăng như vậy thôi.” Tân giám quân không tham ô, không nhận hối lộ, không có phẩm tính bất lương nhưng lại thích bắt thóp người khác. Cái gì mà quân sĩ đi kỹ viện, không có phẩm không có đức, lính quèn phía dưới nhũng nhiễu dân lành, vân vân và vân vân khiến cho Bạch Thế Niên phiền muộn không dứt. Nhưng mà người ta vạch tội cũng là sự thật. Bạch Thế Niên mấy lần viết thư về đều oán trách.

Ôn Uyển chỉ cười cười mà hồi âm.

Minh Duệ nghe xong về sau, thường nhốt mình trong thư phòng. Ôn Uyển khẽ gật đầu, phản ứng mãnh liệt như vậy rất tốt, để cho hắn từ từ suy nghĩ, ngâm cứu, sau đó từ từ thay đổi.

Ôn Uyển đang suy nghĩ Minh Duệ như thế nào thì Linh Đông tìm Ôn Uyển: “Cô cô, lần trước người nói những tướng lĩnh kia không bị bắt bởi vì không phạm tội, đây mới thực là nguyên nhân sao?”

Ôn Uyển nghe thư thái cười một tiếng: “Con nói xem.”

Linh Đông lắc đầu: “Con cảm giác không phải là thế. Con cảm thấy những người này sở dĩ có thể bình yên vô sự là bởi vì cô cô. Nếu không, những người này toàn bộ đều bị bắt hết, cho dù không bắt, cũng sẽ thu quan bãi chức.”

Ôn Uyển cười vỗ vỗ Linh Đông, đứa nhỏ này rất có tiến bộ: “Con nói không sai, nguyên nhân chân chính do cô cô là người nắm quyền Hổ Uy quân. Dù chẳng qua là trên danh nghĩa, nhưng hoàn toàn hợp pháp. Nếu là do người khác tiếp nhận, không nói những người này bản thân làm những chuyện vi phạm pháp luật. Cho dù không có, cũng sẽ có kẻ gài tang vật hãm hại thôi.”

Ôn Uyển chờ Minh Duệ tới đây, nói cho Minh Duệ cùng Linh Đông quan hệ nhân quả trước sau. Chuyện Hổ Uy quân lần này, nguyên nhân chân chính chỉ có bốn chữ: Tranh quyền đoạt lợi.

Tin tức Minh Duệ đi nhà giam thăm phạm nhân rất nhanh truyền ra ngoài. Mọi người đối với cách làm của Ôn Uyển đều không thể hiểu được. Được rồi, Ôn Uyển mặc dù nói là Thống soái tối cao của Hổ Uy quân, tuy nhiên nàng cho tới bây giờ chưa từng ra ngoài quản một hôm nào. Hiện tại Hổ Uy quân đã xảy ra chuyện, Ôn Uyển lại đảm nhiệm phó thẩm. Tất cả mọi người nhìn ra được sự bao che của hoàng đế. Mọi người đang chuẩn bị nhìn Ôn Uyển xử lý chuyện này như thế nào, nào biết đâu rằng Ôn Uyển Quận chúa căn bản là không xuất đầu, chỉ cho nhi tử sáu tuổi nhà mình ra mặt (Hạ Dao trực tiếp bị xem nhẹ).

Nếu trong quá trình thẩm tra xử lí Minh Duệ làm cái gì hay nói cái gì cũng có thể mơ màng đoán được ý của Quận Chúa, đáng tiếc tất cả mọi người đều phải thất vọng rồi. Minh Duệ tới đây chân chính là xem náo nhiệt. Từ đầu tới đuôi, nửa chữ cũng không nhiều lời khiến cho mọi người không thể dò ra manh mối. Có quỷ mới tin hắn thật sự chỉ đi cho mở rộng tầm mắt.

Lúc này Ôn Uyển lại đã đem chuyện ấy buông xuống, lập tức phân phó Hạ Dao đi sưu tập chuyện xưa tam quốc. Nhiều năm như vậy, chuyện xưa tam quốc nàng không hề đụng đến. Chẳng qua nàng nhớ được La Quán Trung biên soạn tam quốc cũng là dùng tư liệu của người đi trước mà biên tập. Cho nên việc hiện tại nàng muốn làm chính là thu thập lượng lớn tư liệu, hơn nữa còn phải nhớ kĩ rồi cố gắng chỉnh lại. Chỉnh lí tốt sẽ đem ra kể cho ba tiểu hài tử kia.

Hai ngày này dựa theo lệ cũ là ngày nghỉ. Linh Đông phải về Đông Cung. Minh Duệ cười, nói với Linh Đông: “Lần này trở về, có thể huynh sẽ không trở lại sớm được đâu. Ở Đông cung nhiều thêm mấy ngày cũng tốt.”

Linh Đông không kịp phản ứng. Minh Duệ cũng không giải thích tại sao, chỉ nói hắn suy đoán không có sai. Đây còn phải nói, Thái Tử Phi tất nhiên muốn đem con thứ hai lung lạc trở về. Đây là một chuyện tốt đối với nàng, cộng thêm cũng không nỡ cho đi.

Hải Như Vũ thấy Linh Đông bèn ôm chặt một lúc lâu. Linh Đông có chút không được tự nhiên, trả lời vấn đề cũng như vậy, có hỏi có đáp, không hỏi thì cung kính đứng nghiêm.

Hải Như Vũ không có cách nào đành cho con trai quay về viện. Mà về đến trong viện, bà vú bên cạnh cũng là thầm nói hắn sao thật gầy. Sau đó ngấm ngầm chỉ trích Ôn Uyển đối với hắn không tận tâm.

Linh Đông lần này trở về gầy không ít. Nhưng đây là bởi vì hắn ngã bệnh nên mới gầy xọp đi, cộng thêm hiện tại thân thể đang phát triển, gầy chút ít cũng bình thường.

Hải Như Vũ thấy thái độ Linh Đông ngày càng xa cách, lòng đau như bị dao cứa qua: “Ma ma, Linh Đông quả nhiên không thể cùng ta sống chung.” Trước kia tinh lực Hải Như Vũ chủ yếu đều đặt trên người Linh Hạo, hiện tại Linh Hạo không còn, thái độ Linh Đông hờ hững như thế, sao nàng có thể không khổ sở? Hải Như Vũ thậm chí trong nháy mắt còn đang nghĩ mưu tính ban đầu của nàng có phải đã sai lầm rồi hay không?

Dung ma ma lặng yên không nói gì. Thái Tử Phi lúc trước thiên vị như thế, thời gian mẫu tử chung đụng càng ngày càng ít, hờ hững như thế cũng là bình thường.

Ngày hôm ấy, Hải Như Vũ tự mình xuống bếp, làm cho Linh Đông một bàn ăn thịnh soạn. Linh Đông ăn mình món ăn mẫu phi tự tay làm, trong lòng không biết có tư vị gì.

Có chuyện y phục lần này, Linh Đông hiện tại vô cùng ghét người bên cạnh nói cái gì mà mẫu phi tự mình động thủ. Món ăn vừa ngon vừa đẹp như vậy Linh Đông không tin mẫu phi hắn tự mình làm được. Cô cô làm đồ ăn cho bọn hắn (một mâm nhiều nhất cũng chỉ sáu món ăn) đã mất hơn nửa canh giờ. Một bàn thức ăn này ít nhất cần phân nửa buổi chiều.

Dùng xong đồ ăn, Hải Như Vũ ở bên cạnh Linh Đông nói chuyện. Hỏi đơn giản những thứ như ăn uống, ngủ nghỉ vân vân. Những thứ này Ôn Uyển không có bạc đãi Linh Đông nửa phần.

Hải Như Vũ vừa nói với Linh Đông đã đề cập đến chuyện Hổ Uy quân lần này: “Cô cô con để cho Minh Duệ đi Đại Lý Tự dự thính, cũng quá gấp gáp rồi. Linh Đông, thời điểm cô cô con dạy bọn Minh Duệ có cho con theo cùng không?” Người bên cạnh Minh Duệ toàn bộ đều là người phủ Quận chúa. Hải Như Vũ đối với tình hình của Linh Đông cũng là qua Linh Đông tự báo .

Linh Đông gật đầu: “Có. Mẫu phi, chuyện lần này là Minh Duệ đệ đệ muốn đi . Minh Duệ vẫn muốn đầu quân làm Đại tướng quân, đối với chuyện lần này rất tức giận. Cô cô không lay chuyển được hắn mới đành phải đáp ứng.” Ngày Minh Duệ đi dự thính Ôn Uyển đã nói với hắn và Minh Cẩn nguyên nhân bọn họ không thể đi. Minh Cẩn là tính tình quá hiếu động, đi chẳng qua là quấy rối cho nên không thể đi. Mà hắn, lại có vấn đề về thân phận. Linh Đông cũng không còn cái gì để tiếc nuối, mặc dù hắn không có đi, nhưng Minh Duệ đem những gì biết được nói vô cùng cặn kẽ. Mấy ngày nay ba người bọn hắn một mực thảo luận chuyện này, mỗi người đều phát biểu ý kiến của mình. Còn có Ôn Uyển hướng dẫn, Linh Đông cảm giác mình học được rất nhiều. So sánh với học trong sách hay kể cả tiên sinh dạy còn tốt hơn rất nhiều. Nhưng những thứ này Linh Đông không muốn nói cho mẫu phi hắn biết.

Hải Như Vũ thừa cơ hỏi cách nhìn của Linh Đông đối với chuyện này. Linh Đông ra vẻ đối với chuyện này không có hứng thú. Ngược lại nói đến việc học tập Ôn Uyển làm ăn: “Cô cô để cho con học từ những cái căn bản nhất.” Có một thời gian Ôn Uyển đúng là để cho Linh Đông đi cùng. Về phần chân chính dạy cái gì chỉ có Linh Đông biết.

Sắc mặt Hải Như Vũ có chút khó chịu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.