Loạn Thế Hồng Nhan Chi Hồng Nhan Lệ

Chương 76: Chương 76:




Ngàn năm Tế điển Đấu Thần tuy rằng không thấy đao quang huyết ảnh, nhưng mà trong đó là tranh chấp cấp bậc Đấu Hoàng. Biến đổi truyền thừa huyết mạch Hoàng tộc, quan hệ đến tương lai Đế quốc Thiên Phong, lúc này quan hệ đến vận mệnh của Lý Minh, Cung gia nhất tộc, Bắc Đẩu Tông cùng với Tứ đại Gia tộc. Xác thực như lời của Bách Bái, hai đại Thần Tôn nếu nghĩ sai thì hỏng hết, chính là Đế quốc Thiên Phong máu chảy thành sông.

Cung Đính Thiên có một đề nghị như vậy nhất thời làm Thần tôn Thị giả có chút khó xử, không khỏi về phía ngôi đình nhỏ.

Trong ngôi đình nhỏ, tâm tư của hai vị Thần Tôn lại một lần nữa chú ý về những quân cờ trên bàn.

- Tiểu Vân, bên trong Đấu Thần ước định có quy định như vậy, thì tùy bọn hắn thôi, những việc thế tục này, quả nhiên là phiền phức!

Nữ Thần Tôn cũng không ngẩng đầu lên nói, ngón tay ngưng tụ một đoàn đấu khí màu đen, đoàn đấu khí màu đen liền rơi vào một quân cờ trên bàn, đương nhiên đó là một con cờ.

Dùng đấu khí làm quân cờ, ngưng tụ ngàn năm mà không tán, quả thực không thể tưởng tượng được, nếu không tận mắt chứng kiến, Đấu Hoàng, Đấu Vương chỉ sợ đánh chết cũng không thể tin được.

Nữ Thần Tôn đã có chỉ thị, Thần tôn Thị giả thản nhiên nói:

- Đã như vậy, các ngươi liền thối lui đi, quấy rầy hai vị Thần Tôn như vậy đủ rồi!

- Một tháng sau, Hoàng thất Thiên Phong thông báo tuyển ra một vị Phò mã!

Cung Đính Thiên kiên quyết nói, sau đó rất nhanh đi đến tiểu đình bên ngoài bờ ao nhỏ, sau đó tung người nhảy vào. Một hồi vằn nước ba động, lập tức không nhìn thấy thân hình Hoàng đế đâu nữa, nguyên lai đây là cách thoát ly ra khỏi Bách Hoa Giới. Cung Đính Thiên cấp thiết rời đi, tự nhiên là đề phòng Hải Kim tự nhiên đâm ngang phá hoại.

Kỳ thật Phong Hoàng Hải Kim có lòng ngăn cản, nhưng bởi vì lúc trước làm mất lòng hai đại Đấu Thần, hắn lúc này muốn ngăn cản cũng vô ích. Tuyển chọn cường giả, hừ, Bắc Đẩu Tông không phải là không có cơ hội, hơn nữa Bắc Đẩu Tông cũng không quá mức e ngại Bách Hoa Giới. Hải Kim âm trầm, cũng nhảy vào trong ao nhỏ ly khai khỏi Bách Hoa Giới.

Lý Dật tâm tình cũng không tệ, chỉ là khuôn mặt có chút hèn mọn bỉ ổi. Cung Vô Song, hắc hắc, Đấu Hoàng cường giả, Hoàng thất Công chúa, tuyệt thế mỹ nữ, tuy rằng đã từng đem Cung Vô Song đùa bỡn dưới tay, nhưng mà trước giờ Lý Dật có tự phụ đến đâu, cũng không dám ăn tươi một vị ngự tỷ cực phẩm như vậy.

Hiện tại, cơ hội tới rồi! Hơn nữa còn có lý do quang minh chính đại, sau này Lý Na Na, Lý Băng có trách cứ, chỉ sợ cũng tìm không ra lý do để phản đối. Bản thân hắn vì Hoàng thất Thiên Phong, vì Lý Minh mà ‘bất đắc dĩ phải làm vậy’ mà thôi.

Làm Phò mã, là chuyện đương nhiên rồi!

Ôm mộng đẹp như vậy, trong lòng Lý Dật có ý nghĩ xấu xa, hắn vô cùng hài lòng đi về về phía ao nhỏ.

- Hắc bào tiểu tử, ngươi tên là gì!

Đột nhiên có một giọng lạnh như băng truyền đến, Lý Dật ngẩng đầu lên, mục quang của nữ Thần Tôn chẳng biết lúc nào đã rời khỏi bàn cờ, lạnh lùng nhìn về phía Lý Dật.

- Ta ư?

Lý Dật vô tội liếc mắt chung quanh một cái, lúc này chung quanh cũng còn có mấy người, nhưng mà mặc hắc bào, cũng chỉ có bản thân hắn mà thôi:

- Ta tên là Lý Dật!

- Lý Dật, ngươi lưu lại!

- Dựa vào cái gì a?

Lý Dật oán thầm, chẳng lẽ bổn thiếu gia đẹp trai cho nên nữ Thần Tôn, lão quái vật này xuân tâm manh động.

- Ngươi tới đây!

Không có bất kỳ cò kè mặc cả nào, âm thanh lạnh như băng có một uy lực làm cho Lý Dật không cách nào kháng cự. Cự ly cách cái ao nhỏ bất quá chỉ có khoảng cách hai ba bước không xa, nhưng mà hai chân hắn lúc này lại không tự chủ được. Theo ngữ khí lạnh như băng của nữ Thần Tôn, Lý Dật cảm thấy không có chuyện tốt lành gì.

- Tiểu hữu, chạy mau!

Thanh âm Hồng Thiên Thánh Giả trong đầu lo lắng vang lên.

- Chạy được sao!

Lý Dật cũng muốn chạy đi, nhưng chân đã không phải là của hắn nữa rồi.

Hồng Thiên Thánh Giả hiển nhiên rất là nóng nảy, một cổ tinh thần cự đại ở bên trong Dung giới tuôn ra, kéo Lý Dật lao về phía ao nhỏ.

- Muốn đi? Tiểu Thiên, đã đến đây, hà cớ phải vội vã đi như vậy.

Nữ Thần Tôn trong lúc nói chuyện, cũng phát ra một đạo tơ nhện hắc sắc đấu khí, cuốn lấy Lý Dật lôi vào trong ngôi đình nhỏ.

Lúc này Lý Dật cũng không có cách nào chịu được hai cỗ áp lực thật lớn này, Lý Dật có cảm giác toàn thân như bị xé nát, ngay lập tức hắn phun ra một ngụm tiên huyết, sau đó thì bị hôn mê bất tỉnh.

- Lão quỷ, hại chết lão tử rồi.

Sau khi bị hôn mê bất tỉnh, Lý Dật cũng không quên, mắng một câu.

Cũng không biết bị hôn mê bao lâu, khi Lý Dật tỉnh lại thì thấy đang nằm trên mặt đất. Nhưng cũng không phải ở bên ngoài, mà là đang ở trong một căn phòng. Thân người lúc này như một con chó chết bị ném ra ngoài. Ngay lập tức Lý Dật bình tĩnh lại, khoanh chân đem đấu khí vận chuyển một chu thiên, lúc này cũng khá tốt, trong lúc hôn mê, Thiên Khôn Địa Càn Châu đã chữa trị thương thế, thân thể lúc này cũng không có bị tổn thương gì.

Xác định thân thể không có việc gì, Lý Dật đứng dậy sau đó đi đến phía cửa sổ, nhìn ra bên ngoài.

Nhìn thấy khung cảnh ngoài cửa sổ, Lý Dật nhịn không được cảm thấy miệng đắng lưỡi khô. Bên ngoài cửa sổ, không có hoa cỏ cây cối, bên trên bầu trời là mây đen bao phủ, toàn bộ Bách Hoa Giới hiện ra một hoàn cảnh khắc nghiệt vô hạn, mặc dù không có huyết nhục thi thể, nhưng loại tình cảnh này làm cho người ta có cảm như đang ở địa ngục A Tỳ.

Giữa khung cảnh địa ngục như vậy, nữ Thần Tôn lại đang đứng ở giữa không trung, ở bên cạnh nàng có một con quái vật không phải hổ cũng không phải báo mà nó lại nửa giống như hổ, nửa giống như báo, nửa giống như lang, nó là sinh vật cự kỳ cổ quái. Sinh vật cổ quái này, từ trong miệng của nó không ngừng hướng về phía nữ Thần Tôn phun ra từng đạo từng đạo liệt hỏa. Đối với đạo liệt hỏa này, nữ Thần Tôn tựa hồ có chút kiêng kỵ, hai tay cẩn thận huy động, thôi phát ra từng trận từng trận không gian ba động, đem những đạo liệt hỏa kia bắn ra bốn phía.

Liệt hỏa có thể đốt được vạn vật, xem ra, đạo liệt hỏa này đã biến không gian ở bên trong Bách Hoa Giới trở thành một nơi như là địa ngục như thế này.

Lúc này nam Thần Tôn cùng với Lăng Thị giả sóng vai đứng ở bên trong ngôi đình nhỏ, cũng không tham gia, chỉ là nam Thần Tôn thi thoảng lại lắc đầu, thở dài.

Lý Dật cảm thụ được đạo liệt hỏa kia giống như thiên địa chi gian Nam Minh Lưu Hỏa. Nam Minh Lưu Hỏa, trừ mình và Hồng Thiên Thánh Giả, ở thiên hạ chỉ sợ không có người thứ ba có thể sử dụng được. Như vậy, sinh vật cổ quái kia, chẳng lẽ lại là Hồng Thiên Thánh Giả ư?

Lý Dật cảm thấy việc này không phải là chuyện đùa, hắn lúc này cũng không biết Hồng Thiên Thánh Giả cùng với nữ Thần Tôn có ân oán như thế nào, xem ra kết cục lần này không chết không thôi, chỉ sợ khó có thể hóa giải a.

- Tiểu Thiên, chỉ bằng chút thực lực còn lại của ngươi bây giờ thì hãy ngoan ngoãn nhận thua đi!

Đánh nhau một lúc lâu, quái vật kia rốt cục cũng ngừng nghỉ, nữ Thần Tôn nhân cơ hội này cất tiếng khuyên nhủ.

- Hừ, nếu ta không mất đi thân thể, tàn hồn hầu như bị tiêu tán, Nam Minh Lưu Hỏa đánh ra, chỉ sợ ngươi cũng không tiếp được vài đạo!

Sinh vật cổ quái sinh nói ra, thanh âm này, không phải là Hồng Thiên Thánh Giả thì là ai nữa đây!

- Thua chính là thua, ngươi mặc dù không có thân thể, nhưng mà ta đem thân thể của Tam Thánh Thú ban cho ngươi, lại khôi phục bảy tám phần thực lực, vậy ta cũng không có chiếm tiện nghi. Ha ha, năm đó ngươi có thực lực Thất Tinh Đấu Thần, vậy mà cũng luân lạc đến mức như vậy sao.

Nữ Thần Tôn đắc ý cười cợt, biểu hiện của nàng lúc này là hết sức đặc sắc.

- Như vậy ta thua cũng không có tâm phục khẩu phục, không bằng như vậy, Thiên Thiên, chúng ta đánh cuộc. Nếu như ngươi thắng, ngươi muốn ta làm như thế nào, thì ta liền làm như thế, quyết không đổi ý. Nếu như ta thắng, hắc hắc, ngươi để lại cho ta Bách Hoa Giới này, thế nào?

- Đánh cuộc ư? Có chút ý tứ. Đánh cuộc như thế nào? Chỉ sợ Tiểu Thiên ngươi có đồ vật gì đó, có thể nắm chắc thắng ta.

- Ta hiện tại quả thật không có biện pháp thắng ngươi, cho nên…

Hồng Thiên Thánh Giả dừng lại một chút, cười hắc hắc nói:

- Cho nên, chúng ta liền đánh cuộc đồ đệ của chúng ta. Trong vòng một năm, ta và ngươi đều dạy một đồ đệ, xem đồ đệ của ai lợi hại thì người đó thắng cuộc, thế nào?

- Chúng ta dạy đồ đệ ư? Cách đánh cuộc quả thực quá phiền toái, hơn nữa Tiểu Thiên, ngươi đi đâu mà tìm đồ đệ, không phải nghĩ gạt ta mở ra Bách Hoa Giới để ngươi có cơ hội đào tẩu ư!

- Đồ đệ của ngươi đã có sẵn, Lăng Vân không phải là do các ngươi dạy dỗ sao? Về phần đồ đệ của ta, cũng không cần đi ra bên ngoài tìm, nơi này cũng có một vị!

Nữ Thần Tôn nhíu mày nhìn về phía Lý Dật, cả giận nói:

- Thánh Hồng Thiên, ngươi trêu chọc ta có phải không. Lý Dật, bất quá chỉ là Đấu Vương, đừng nói một năm, cho ngươi một trăm năm thời gian, chỉ sợ tiếp chẳng được nửa chiêu của Tiểu Vân. Ta xem ngươi một ngàn năm vừa rồi không có làm được gì, liền biến mình thành thiếu não trí tuệ rồi!

- Thiên Thiên, cũng đừng có xem đồ đệ của ta chỉ là Đấu Vương nho nhỏ, ngươi cũng không biết, hắn tu luyện đấu khí chưa quá nửa năm. Với thủ đoạn của ta, trong vòng một năm biến hắn thành Đấu Tôn cũng không phải là khó. Đương nhiên đánh cuộc còn có hai điều kiện, nếu ngươi đáp ứng mới là công bình, nếu không…

- Điều kiện gì?

- Một là ta dạy đồ đệ cần rất nhiều vật dụng, các ngươi đều phải cung cấp, hai là, Lăng Vân cùng đồ đệ ta dù sao cũng chênh lệch quá lớn, cho nên trong trận đấu, Lăng Vân chỉ có thể sử dụng đấu khí cùng Đấu kỹ, mà không được sử dụng quy tắc không gian. Bởi như vậy, ta có lòng tin trong vòng một năm đánh bại được đồ đệ của ngươi.

Đối với hai điều kiện của Hồng Thiên Thánh Giả, nữ Thần Tôn ngược lại cũng phải cẩn thận suy nghĩ, sau đó nàng mới hồi đáp:

- Được, ta đáp ứng ngươi. Bất quá nếu ngươi thua, phải dùng thân thể của Tam Thánh Thú, vĩnh viễn ở tại bên trong Bách Hoa Giới, không cho phép đổi ý!

- Ha ha ha, Bách Hoa Giới, chính là nơi của Lực huynh, ở bên trong Bách Hoa Giới, Lực huynh chính là vô thượng chí tôn, ta nếu là thua chỉ sợ cũng không có cơ hội. Ngược lại Thiên Thiên ngươi nếu bị thua, cũng không nên nuốt lời a!

Nữ Thần Tôn đột nhiên thần sắc biến đổi, hiện ra dáng vẻ dịu dàng, tỏ ra đầy vũ mị, dịu dàng nói:

- Tiểu Thiên, kỳ thật ta muốn chính là ngươi chân tâm thật ý lưu lại mà!

Lời vừa nói ra, giữa không trung không gian một hồi ba động, đã không thấy thân ảnh nữ Thần Tôn đâu nữa.

Nhìn thấy như vậy, nam Thần Tôn đột nhiên cao giọng nói:

- Hỏi thế gian tình là gì, hỏi thế gian tình là gì a…

Thanh âm chưa dứt, thân hình đã biến mất.

Hai vị Thần Tôn biến mất, Lăng Thị giả ngược lại cũng buông lỏng nhiều hơn, hướng về phía Hồng Thiên Thánh Giả nói:

- Tại hạ cũng không quấy rầy Thánh Giả dạy bảo đồ đệ nữa, mấy gian phòng này liền lưu cho nhị vị. Một năm thời gian trôi qua rất nhanh, Thánh Giả cần phải khổ tâm rồi.

Đứng ở bên cửa sổ, vẻ mặt Lý Dâth trông như mướp đắng, khi hắn nhìn thấy bộ mặt không giống hổ, không giống báo, không giống lang lại giống như hổ giống như báo giống như lang của Hồng Thiên Thánh Giả, trong lòng cực kỳ phức tạp.

- Lý Dật, xuất hiện đi!

- Lão quỷ, ta liều mạng với ngươi!

Lý Dật tung một cước đạp toang cửa phòng, oán hận nói:

- Ngươi có ân oán với những lão quái vật kia thì liên quan gì đến ta, lão tử còn phải đi khảo hạch Phò mã đây!

Hồng Thiên Thánh Giả giống như quái vật lộ ra dáng vẻ tươi cười:

- Tiểu hữu, cái này ngươi cũng không thể oán trách ta được, ai bảo ngươi đem ta vào Bách Hoa Giới đây, hết lần này tới lần khác nơi đây lại là nơi ta đối đầu. Nói đến đây, ngược lại tiểu tử ngươi lại có vận khí tốt cực kỳ, tại bên trong Bách Hoa Giới tu luyện, có thể so với bên ngoài có chỗ tốt hơn rất nhiều a!

- Chỗ tốt cái rắm a, một năm, trong vòng một năm, ngươi để ta cùng đấu với Đấu Thánh cường giả kia. Đúng là Thiên Thiên nói không sai, ngươi là thiểu năng trí tuệ a!

Lý Dật cảm thấy tức giận, sau một năm có thể hay đả bại Lăng Thị giả hay không là chuyện nhỏ, nhưng một năm sau Cung Vô Song khẳng định đã thành lão bà của người khác rồi. Đối với Lý Dật lúc này vô cùng tức giận, Hồng Thiên Thánh Giả ngược lại có một bộ dạng vô cùng thoải mái, hắn tươi cười, nói:

- Lúc đó không phải là không có biện pháp, lúc này ngươi không đáp ứng, chúng ta cũng không đi ra được. Sống ở đâu thì phải theo phong tục ở đấy, ngươi hãy hảo hảo tu luyện đi. Một năm sau, ta cam đoan sau khi ngươi đi ra ngoài, ít nhất ở tại Đế quốc Thiên Phong ngươi có thể hoành hành ngang dọc rồi! Cái đám Bắc Đẩu Tông, Tứ đại Gia tộc ngươi phẩy ta liền diệt được!

Lúc này nói đến Bắc Đẩu Tông, Tứ đại Gia tộc, Lý Dật lại cảm thấy vô cùng tức giận:

- Ta ở trong này một năm như lời ngươi nói, Lý Minh trước hết bị diệt một trăm lần rồi!

- Vậy ngươi làm sao bây giờ?

Hồng Thiên Thánh Giả đá chân trước, nhún vai, tạo ra dáng vẻ vô tội, nói.

Trầm mặc một lát sau, Lý Dật cũng trấn an thần trí, kiếp trước hắn là một sát thủ cao nhất, dưới tình huống này, hắn nhanh chóng bảo trì đầu óc tĩnh táo. Cũng may còn một tháng thời gian, Lý Dật tin tưởng chắc chắn sẽ có biện pháp rời đi.

- Trước tiên là nói về hai cái Thần Tôn kia với ngươi rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra!

<br

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.