Loạn Thế Hồng Nhan Chi Hồng Nhan Lệ

Chương 75: Chương 75:




Đế quan, phía trước một cung điện khổng lồ bên trong một vùng núi rộng lớn.

Dãy núi bạt ngàn, cổ thụ che trời, đá lớn ngổn ngang.

Đây chính là nơi bế quan của Mạnh Thiên Chính, từ sau khi hắn vào trong thì cũng không hề đi ra ngoài nữa, một chiếc đèn bằng đồng treo ở trước cửa cung điện và tim đen không ngừng lấp lóe.

Nó rất mờ tối, ở giữa cây đèn đồng ấy là tim đen chập chờn, ngọn lửa trên đó có thể bị dập tắt bất cứ lúc nào, khiến người nhìn sợ hãi không thôi.

Bởi vì, đó chính là cây đèn chứa thần hồn của Mạnh Thiên Chính, đây cũng không chỉ là một món pháp khí với ý nghĩa bình thường, mà nó đang báo trước tình hình vô cùng không ổn của hắn, là đang dạo bước giữa sinh tử.

Chiếc hồn đăng bằng đồng này nối liền với khí tức của đại trưởng lão, biểu thị tình hình hiện tại của hắn.

"Đại trưởng lão!"

Một vài bóng người đứng phía trước cung điện khổng lồ, sắc mặt ai nấy cũng đều trắng bệch và khiếp sợ vô cùng, tình cảnh hiện giờ của đại trưởng lão vô cùng gay go, đang trong tình trạng không ổn định thì làm sao có thể xuất quan chứ?

Đây chính là thần niệm cũng như linh thân được phân ra của Thanh Y, Trường Cung Diễn, Thái Âm ngọc thỏ, tất cả đứng nơi đây và tràn ngập lo lắng.

"Ha ha..." Có người cười khẩy thế nhưng lại rất chói tai.

Ngoại trừ đám người Thanh Y ra thì còn có chân thân của những sinh linh khác nữa, bọn họ cũng tới đây thế nhưng cũng không hề nôn nóng gì cả, ngược lại vẫn ung dung thong thả.

Xoẹt!

Xa xa, thần quang chiếu rọi đồng thời rất nhiều bóng người xuất hiện và dung hợp với những thần niệm và linh thân kia, chân thân của đám người Thiên Giác nghĩ đã tới và đáp xuống mặt đất.

"Tránh ra!" Thanh Y quát khẽ.

Trong những ngày thường thì nàng rất nhẹ nhàng, tính khí cũng rất hiền dịu, thế nhưng lúc này lại rất tức giận, bởi vì chỉ trong chớp mắt ấy thì đã biết hết mọi chuyện đang xảy ra.

Đám người đầy ung dung ở phía trước kia đều là những người của Kim gia đã đuổi theo thần niệm cũng như linh thân của bọn họ tới đây, trước đây không lâu còn cố ý ngăn cản nữa!

Nhóm người này với lòng dạ khó lường, cố ý ngăn cản thần niệm của đám người Thái Âm ngọc thỏ, Thanh Y, không cho bọn họ tiến vào trong phạm vi của cung điện khổng lồ.

Đây có thể xem như là trở ngại chí mạng, khiến cho tin tức không thể lan truyền vào trong cung điện to lớn ấy, do đó khiến cho đám người Thanh Y, Thái Âm ngọc thỏ không cách nào thay đổi được kết cục phải đi ra khỏi Đế quan của Thạch Hạo.

Nếu không phải sau đó nhìn thấy được hồn đăng của đại trưởng lão không ngừng chớp tắt, bất cứ lúc nào cũng sẽ tắt đi thì chỉ sợ bọn họ sẽ xuất thủ, toàn lực ngăn chặn lại.

Hiện giờ, bọn họ không hề làm bậy, không hề chặn đường nữa thế nhưng vẫn có thể thấy được vẻ cười khẩy trên môi, khiến cho mọi người cảm thấy rất khó chịu.

"Bản thân Mạnh tiền bối đang bị vây hãm trong nguy hiểm, ta khuyên các vị không nên quấy nhiễu, chúng ta đáng ra phải hộ pháp cho người mới đúng, chớ có ồn ào ở đây!" Một vị trung niên lên tiếng, đó là một vị đại tu sĩ cảnh giới Độn Nhất.

Hắn mang theo nụ cười khả ái thế nhưng dù như thế nào cũng sẽ nhận ra được điểm giả tạo.

"Ông cút ngay cho ta, nếu còn dám cản đường thì ngày sau dù cho có Kim thái quân bảo vệ cũng sẽ giết không tha!" Thiên Giác nghĩ tuy rằng nhỏ xíu thế nhưng âm thanh lại rất hùng hổ, cặp mắt đỏ bừng quát lớn.

Trong lòng đám người thuộc Kim gia chợt nhảy một cái, tuy rằng cảnh giới của bọn họ cao hơn con kiến này thế nhưng vẫn đôi chút kiêng kỵ, bởi vì bọn họ từng nghe nói qua, có năm tên lão binh luôn bảo vệ Thiên Giác nghĩ, là binh lính ngày xưa của phụ thân nó.

Tuy rằng vài tên lão binh kia không có ở Đế quan, vẫn đang trấn thủ trong động phủ ở Thư viện Thiên Thần, thế nhưng chưa biết chứng ngày sau cũng sẽ đi tới đây.

Nên biết, Vương gia từng hùng hổ đi tới Thư viện Thiên Thần để bắt giữ lấy Thạch Hạo, kết quả đã bị vài tên lão binh ấy hành hạ ngược lại.

"Chúng ta cũng chỉ mang ý tốt mà thôi, đều hi vọng Mạnh tiền bối có thể vượt qua cửa ải này và sống sót, thế nhưng tình huống hiện tại không tốt cho lắm." Một người lên tiếng.

Vào lúc này, bọn họ cũng không dám cười cợt nữa, bởi vì một đám người trẻ tuổi đã tới đây, nếu như còn biểu hiện như vậy thì sẽ gây nên sự phẫn nộ cho mọi người.

Đám người trẻ tuổi tới lui bên ngoài cung điện khổng lồ, trong lòng ngập tràn bất an, không những mời không được đại trưởng lão mà còn có thể nhận lấy tin dữ, bởi vì ngọn hồn đăng kia càng lúc càng mờ tối đi.

Nó gần như tắt hẳn rồi!

Rất nhiều người thở dài, hay đây là thiên ý, muốn tiêu diệt Hoang, hy vọng duy nhất của lúc này cũng đều bị dập tắt, vậy còn biện pháp nào chứ?

Lúc này, mọi người không còn chờ mong đại trưởng lão sẽ ra tay nữa, hắn có thể bình yên vượt qua được tai nạn lần này và còn sống sót thì đã xem như là tin tức tốt rồi.

"Thạch Hạo!" Mấy người cúi đầu, cảm giác vô lực lan tràn, đám người Thanh Y, Thái Âm ngọc thỏ đều đỏ bừng cặp mắt, ai nấy cũng chẳng biết làm gì tiếp thao.

Nói cho cùng, tu vi của bọn họ cũng không đủ mạnh, nếu như mỗi người đều tiếp cận cảnh giới Chí Tôn thì có thể hò hét chỉ trỏ thẳng mặt đám nhân vật kia, tất nhiên lúc đó có thể ngăn cản lại tất cả những thứ này.

Ngoài ra nếu như trong tay có một hai món tiên khí thì bọn họ cũng có năng lực để làm trái, bật ngược lại Kim thái quân.

"Không hay rồi!" Đại Tu Đà thở dài, ngay cả truyền nhân của dòng dõi Cổ tăng cũng lộ ra vẻ hoảng sợ, mất đi vẻ bình tĩnh và ôn hòa thường ngày.

Bởi vì, chiếc hồn đăng phía trước cung điện khổng lồ chợt bị dập tắt, nó tối sầm lại, ngọn lửa kia không còn nhấp nháy nữa.

Đại trưởng lão Mạnh Thiên Chính đã tọa hóa?

Đám người lộ vẻ bối rồi, tiếp đó là mất sạch niềm tin, một đại cao thủ như thế cứ vậy từ trần ư? Việc này làm người khác không tài nào tin tưởng được và cũng không thể nào tiếp nhận được!

"Đại trưởng lão!" Một đám người hét lớn.

"Mạnh tiền bối, người sao lại như vậy chứ?" Rất nhiều người bi thương, quá đột ngột và cũng quá bất ngờ.

Đây chẳng lẽ là nhà đã dột mà còn gặp mưa nữa ư? Tất cả mọi chuyện đều ập tới cùng một lúc.

Mọi người tuyệt vọng, không ai có thể cứu Thạch Hạo được nữa, hơn nữa, lúc này thời gian đã không còn kịp nữa rồi.

Đám người Kim gia hơi vểnh nơi khóe miệng, không hề bi thương mà chỉ có sửng sốt, ngoài ra vẫn một mặt ung dung, cảm thấy một ngọn núi lớn trong lòng từ giờ trở đi đã bị dẹp tan.

Đội ngũ của Vương gia cũng đã tới vài người, tất cả đều cảm thấy như trút được gánh nặng, bởi vì khi còn sống Mạnh Thiên Chính đã tạo nên áp lực quá đáng sợ.

Mạnh Thiên Chính từng đánh thẳng vào Vương gia, ra mặt vì Thạch Hạo, có địa vị ngang với Vương Trường Sinh, song phương cũng chẳng hề hòa thuận chút nào, hiện giờ hắn lại từ trần cho nên khiến cho đám người của Vương gia cảm thấy như mây đen đã tan rã.

"Đại trưởng lão!" Đám trẻ tuổi gào lớn chấn động cả khu vực này, toàn bộ đều mang theo vẻ bi thương.

Mà xa xa lại có người nộ ra nụ cười nhạt.

"Ha ha..."

Phần tử cực đoan của Kim gia từ tường thành đi tới đây khi thấy như vậy thì lớn tiếng cười to, làm người khác cảm thấy chán ghét và đầy tức giận.

Tuy rằng chỉ có vài người và ẩn giấu rất là tốt, thế nhưng vẫn bị người khác bắt lấy được vẻ mặt ấy, lập tức gây nên sự căm phẫn trong quần hùng.

Ngay khi đám người ấy chuẩn bị truyền đi tin tức thì đột nhiên, cung điện to lớn ấy run rẩy.

Ầm!

Một tiếng vang thật lớn truyền ra, nơi ấy lan tràn khí tức đầy mạnh mẽ.

Đồng thời, hồn đăng đã tắt kia chợt tỏa sáng đầy óng ánh, tựa như là mặt trời ban trưa vậy.

"A ha, đại trưởng lão sống lại rồi, người không hề tọa hóa, vẫn còn sống!' Có người mừng rỡ hét lớn.

Hồn đăng rực rỡ, từ tắt chuyển sang hừng hực, chứng tỏ đại trưởng lão cũng chẳng hề có việc gì, không nguy hiểm gì tới tính mạng.

Leng keng!

Cửa cung điện khổng lồ mở rộng, bên trong lao ra một luồng gợn sóng mênh mông khiến người người run rẩy, không cách nào chịu đựng nổi.

Đặc biệt là sắc mặt của đám người Kim gia, Vương gia trở nên cứng ngắt, mới vừa rồi có mấy người nở nụ cười thế nhưng lúc này lại trở nên thê thảm, hàm răng run cầm cập va vào nhau.

Bụp bụp!

Không ít người thuộc Kim gia ngã xuống mặt đất đầy lo sợ, người của Vương gia cũng chẳng hề tốt hơn là bao, bởi vì sức chấn động ấy đã bao phủ tới, dù cho đại tu sĩ cảnh giới Độn Nhất cũng không cách nào chịu đựng nổi.

Trong lúc này, chiếc hồn đăng từ óng ánh vô cùng chợt trở nên mờ tối rồi lại sáng bừng, cứ liên tục diễn ra như thế.

Mọi người rùng mình biết được, trạng thái của đại trưởng lão rất đặc thù, có chút không được ổn định cho lắm, đang đứng ở giữa sự suy yếu và mạnh mẽ cực điểm.

Tiếp đó, Mạnh Thiên Chính với dáng vóc trẻ tuổi bước ra, trên người vẫn là bộ chiến y hoàng kim tả tơi mang theo vết máu, chẳng hề thay đổi gì khi trở lại đây từ chiến trường Biên Hoang.

"Đại trưởng lão, Thạch Hạo, hắn..." Thái Âm ngọc thỏ gào khóc.

Mạnh Thiên Chính thở dài, nói: "Ta biết hết rồi!"

Sở dĩ hắn có thể tỉnh lại cũng là vì bên ngoài có luồng tâm tình không ngừng chập chờn lan tràn vào trong, và đã ảnh hưởng tới hắn.

Việc này đã khiến Mạnh Thiên Chính đang chìm bên trong cảnh tu hành tầng thứ sâu nhất chợt bừng tỉnh, lúc ấy đã cảm ứng được tất cả mọi chuyện ở bên ngoài và giận dữ xuất quan, mặc dù trông hắn rất bình tĩnh thế nhưng tất cả mọi người đều cảm nhận được một loại ngột ngạt trước khi mưa lớn kéo tới, đại trưởng lão đời nào sẽ giảng hòa chứ?

"Ầm!"

Đại trưởng lão bước ra một bước rời khỏi cung điện khổng lồ, và xuất hiện trước mắt mọi người.

Khi bước chân của hắn hạ xuống thì tất cả những người của Vương gia cũng như Kim gia đều run rẩy dữ dội, từng người lộ vẻ sợ hãi khôn cùng, sắc mặt tái nhợt cực kỳ, run lẩy bẩy bên trên mặt đất, cả người mềm nhũn tựa như không xương vậy.

Đây chính là cơn giận dữ của Chí Tôn, sẽ khiến thiên địa biến sắc ngay tức khắc, cuồng phong gào rú, sấm chớp cuồn cuộn, tia sét đan dệt, cát bay đá chạy, núi lớn rung động.

Nếu không phải là đang ở Đế quan, hắn vẫn đang cố kìm chế thì chắc chắn toàn bộ dung nham bên dưới lòng đất sẽ phun trào, núi sông sẽ nứt toác.

Dù vậy thì đám người của Kim gia, Vương gia cũng không tài nào chịu đựng nổi, những người từng cười khẩy ngăn chặn Thanh Y, Trường Cung Diễn đều nổ tung.

Bọn họ hóa thành một vũng máu, cứ thế mất mạng.

Mà những người trẻ tuổi thì hoàn toàn khác, chẳng hề hấn gì cả, dù cho khí tức điên cuồng không gì sánh được do Chí Tôn đang nổi giận tỏa ra thì bọn họ cũng không hề bị thương tổn gì.

Bởi vì, đại trưởng lão tỏa ra ánh sáng dìu dịu bao phủ bảo vệ tất cả mọi người ở bên trong.

Trong nháy mắt tiếp theo, đại trưởng lão bước ra một bước và không biết đã vượt qua bao nhiêu vạn dặm, nháy mắt đã xuất hiện trước bức tường thành đầy đặc thù kia, đi tới nơi của nguồn cơn sự việc!

"Là... Mạnh tiền bối!" Có người kinh hãi.

Tất cả mọi người đều biết quan hệ giữa Mạnh Thiên Chính và Hoang, cũng biết được trước đây không lâu hắn đã rơi vào trong trạng thái ngộ đạo cực sâu, dường như đã trầm miên, nhưng không nghĩ rằng lại có thể tỉnh dậy nhanh như vậy.

Sắc mặt của đám người thuộc Kim gia đều biến đổi, mà người của Vương gia, Đỗ gia thì lại càng sợ hãi hơn.

Mọi người hiểu rõ, đại trưởng lão chắc chắn rất tức giận.

Chí Tôn giận dữ, sẽ ảnh hưởng tới vạn dặm, máu chảy thành sông, có lẽ Kim gia sẽ chìm ngập trong cơn sóng dữ.

Mạnh Thiên Chính của hiện tại đang ở trong thời gian hoàng kim nhất, oai hùng vĩ đại, anh khí khiếp người, giáp trụ vàng óng mang theo vết máu đỏ sậm, mái tóc đen tung bay đầy khiếp người.

Thần quang óng ánh lan tỏa nơi mắt, hắn đảo mắt liếc nhìn về kiếm thai Đại La đang ghim chặt dưới mặt đất rồi nhíu mày, hắn vung tay, thanh kiếm thai lao vụt lên khỏi mặt đất, keng, đã xuất hiện trong tay, đã được hắn nắm chặt.

Quần hùng biến sắc!

Chí Tôn giận dữ, rút kiếm thai đứng đó, là muốn đại khai sát giới ư?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.