Loạn Thế Hồng Nhan Chi Hồng Nhan Lệ

Chương 42: Chương 42:




Hắn nhẹ nhàng tiến vào cảnh giới Trảm Ngã, đồng thời cũng sắp sửa củng cố hoàn toàn.

Vốn Thạch Hạo muốn chờ xong việc ở nơi đây rồi mới tiến vào cảnh giới này, bởi vì bất cứ lúc nào hắn cũng có thể đột phá, đặc biệt là sau khi trải qua Mười tám đập Cổ tăng thì đã xem như đã tôi luyện thấu đáo rồi.

Căn cơ đã xây dựng vững chắc, chỉ cần hắn đồng ý thì có thể đạt được chính quả càng cao hơn.

Trước đây do dự cũng là muốn ổn thỏa nhất, hắn sợ lỡ như đang lúc đột phá có điều giác ngộ mà bị người khác quấy phá, như vậy sẽ phá đi cơ duyên của bản thân.

Lúc này, Thạch Hạo không buồn không vui, trong mắt xuất hiện cảnh tượng sinh diệt, có ánh mờ luân hồi, hết thảy đều có sinh tử đang lưu chuyển, trước mặt tựa như có một dòng sông sống và chết, làn nước lăn tăn dập dềnh.

Trảm Ngã, là chém bay gông xiềng của bản thân hay là chém đi chấp niệm? Thời khắc này, Thạch Hạo cảm thấy hoang mang nhưng ngay lập tức liền hiểu và rơi vào cảnh ngộ đạo như vầy!

Con Chân Long cổ đại kia lúc này không ngừng tản ra tinh khí, khiến cho vùng đất hủy diệt nơi đây xuất hiện lại ánh sáng, toàn bộ mầm xanh thức tỉnh, núi cao nhô lên từ dưới mặt đất, toàn bộ đã tác động tới hắn rất nhiều.

Sức sống mới trên phế tích đã bị hủy diệt, từ dưới vực sâu mọc lên núi lớn cả vạn trượng, loại biến hóa từ từ tới phồn thịnh, chuyển đổi giữa sinh và diệt, thai nghén ra thứ cơ bản nhất trong thiên địa, thế nhưng đó cũng là một trong những áo nghĩa mạnh mẽ nhất.

Thạch Hạo ngộ đạo, đây là những sợi gông xiềng thoát ra khỏi thân thể hắn, là sự trói buộc của tinh thần hoặc cũng là chấp niệm trong lòng, nhất thời khó có thể nói rõ được, quá là phức tạp.

Bên trong ao nước, Hoàng Kim sư tử nhìn chằm chằm Thạch Hạo, trong mắt lóe lên ánh hung ác, nó rất muốn xuất thủ ngay tức khắc thế nhưng rất nhanh đã kìm nén lại.

Bởi vì, nó có bóng ma trong lòng, từ khi gặp phải Thạch Hạo thì không hề có giây phút nào dễ chịu cả, mỗi một lần đều rất thê thảm, nó sợ lúc này Thạch Hạo đang thăm dò mình.

Vì vậy, nó không hề manh động chút nào!

"Hắn không phải đang diễn trò mà là đang giác ngộ. Không được, ta phải ra tay, một chưởng kết thúc cơ duyên của hắn, khiến hắn đang ở trên thiên đường chợt rớt xuống địa ngục!" Hoàng Kim sư tử thầm cắn răng, nó điên cuồng đưa ra quyết đoán này.

Thế nhưng, thực lực của nó bị hao tổn rất nghiêm trọng, thiếu chút nữa thì đã bị Thạch Hạo phế bỏ, nó lo sợ rằng một đòn không chết thì người bị hại ngược lại sẽ là mình.

"Chờ đã, chờ hắn tiến vào thời khắc quan trọng nhất rồi hẳn dành tặng một đòn!" Hoàng Kiim sư tử bất chấp, chuẩn bị giết chết Thạch Hạo.

Lúc này, Thạch Hạo vẫn đang loanh quanh trong vẻ bồi hồi, tới lui trong sự thăng trầm, cảm nhận được một loại quỹ tích đại đạo thuộc cấp độ sâu và đã bắt được vào trong lòng.

Ầm!

Cơ thể hắn phát sáng tựa như Phật quang chiếu rọi, lại tựa như vòng thần gia trì thân thể, lấy thân làm hạt giống, ban đầu là muốn mở ra cánh cửa của bản thân chứ không phải là dựa dẫm vào càn khôn to lớn này.

Có thể thấy được, Thạch Hạo với dáng vẻ trang nghiêm, từng vòng thần xuất hiện bên ngoài cơ thể của hắn tựa như là Tiên tăng chuyển thế, lại như là Tiên xuống phàm trần.

Thời khắc này, hắn trở nên thần thánh và đầy siêu nhiên, không mừng không vui, không sợ không lo, trong mắt ẩn hiện thiên địa rộng lớn vô ngần, bụng dạ có thể dung nạp cả núi sông vạn dặm.

Trên cơ thể hắn là từng vòng xích thần trật tự quấn quanh, đây là một loại gông xiềng nào đó được hiển hiện ra khi đạt tới tầng thứ như bây giờ.

Keeng!

Trong mắt của Thạch Hạo phát ra ánh sáng óng ánh thì thân thể của hắn cũng phát ra rất nhiều luồng ánh kiếm, tất cả đều từ bên trong da dịt xuyên thấu ra ngoài và chặt đứt những gông xiềng kia!

"Sao lại nhanh như thế chứ?" Hoàng Kim sư tử giật nảy mình, cặp mắt híp lại chuẩn bị phát động công kích, bởi vì nguyên thần của Thạch Hạo chắc chắn cũng xuất hiện gông xiềng và đang chờ hắn đi chặt đứt.

Nó quyết định, phát động một đòn trí mạng vào ngay lúc này.

"Tới rồi!" Hoàng Kim sư tử cảm thấy nhịp tim tăng mạnh đầy dồn dập, nó lo sợ sẽ bỏ qua cơ hội giết ngược tuyệt nhất như bây giờ.

Lúc này, trạng thái của Thạch Hạo vô cùng kỳ diệu, tựa như đã rời ra ngoài và quan sát bản thân, nhìn xuống vạn vật, vô tình và lạnh lùng, yên lặng quan sát tất cả những chuyện này.

Nguyên thần nằm ở trong xương sọ thế nhưng hắn lại có thể quan sát và đánh giá được vạn vật, tất cả những thứ xung quanh đều in hằn trong lòng.

Thiên địa bất nhân xem vạn vật như chó như mèo! Mà hắn lại tựa như là thiên địa này, đây là một trạng thái kỳ dị, vô tình, hờ hững, khiến chính bản thân hắn cũng khiếp sợ không thôi!

Nỗi lòng không chập trùng, tinh thần không sóng lớn, bình tĩnh và hờ hững tới quá mức, không hề có chút nhân tình gì cả, điềm tĩnh quan sát vạn vật.

Nguyên thần của hắn rõ ràng vẫn đang ở trong thân thể thế nhưng lại cảm thấy lúc này tựa như đã vượt tới tận trời cao, siêu nhiên ra ngoài, lạnh lùng nhìn tất cả mọi thứ.

Thậm chí ngay cả việc Hoàng Kim sư tử muốn gây bất lợi thì hắn cũng chỉ hờ hững đứng nhìn, không tức giận, không sát ý, chỉ là vô tình liếc xuống và không thèm để ý.

Lúc này, hắn cảm thấy Hoàng Kim sư tử cũng như chính cơ thể của mình đều bình đẳng ngang nhau, không muốn can thiệp, không hề có chút cảm tình nào.

Việc này vô cùng quái dị!

Ầm!

Đột nhiên, từ sâu tận đáy lòng của hắn phát ra tiếng gầm đầy giận dữ, lúc này tựa như đã đánh nát một loại điên khùng nào đó, đánh tan sợi gông xiềng vô tình.

"Đúng rồi, thì ra là như thế!" Thạch Hạo hiểu ra, cái gọi là nhìn xuống vạn vật, dáng vẻ siêu nhiên vượt lên bên trên, đó là sợi xiềng xích cần phải được gỡ bỏ.

Trong nháy mắt đó thì hắn thiếu chút nữa đã bị đại đạo thiên địa đồng hóa và trở thành một phần của nó, thân thể sẽ gần như mất đi tất cả.

Việc này vô cùng đáng sợ, nếu như vừa nãy cứ để thứ này tiếp tục phát triển thì rất có thể Thạch Hạo sẽ hóa đạo, vứt bỏ đi toàn bộ bản thân và quy về trong thiên địa, cúi đầu dưới chân của đại đạo.

Đây chính là làm trái với con đường lấy thân làm hạt giống như hắn!

Hoặc là, chính bởi vì hắn bước đi trên con đường đặc biệt nên mới xảy ra chuyện như vậy, ngay cả đại đạo thiên địa đều hạ xuống, có xích thần trật tự lượn vòng lao xuống muốn khóa chặt lấy cơ thể hắn.

Mồ hôi hột ướt đẫm toàn thân, trong mắt Thạch Hạo, chỉ cần một bước tùy ý là có thể tiến vào lĩnh vực Trảm Ngã, thế nhưng không ngờ lại nguy hiểm như thế, thiếu chút nữa thì đã tiêu vong!

Lúc này, hắn đã thoát khỏi cảnh khốn khó đầy vô tình và hững hờ kia!

Nhưng mà, ở trên nguyên thần của hắn thì vẫn còn rất nhiều xiềng xích trật tự tựa như đang thiêu đốt, muốn giày vò nhuệ khí của hắn đồng thời còn đang có tâm tình tinh tiến dũng mãnh.

Chỉ là, hắn đã tỉnh ngộ, đã thanh tỉnh lại, không còn hờ hững nhìn tất cả mọi chuyện nữa.

Đồng thời, lúc này xiềng xích khóa chặt nguyên thần kia cũng chỉ là ở bên ngoài chứ không phải sâu trong nội tâm, sau khi "thiên ý" xuyên thủng trước đây không lâu thì những sợi này đều có thể cắt đứt.

Vì vậy, khi thấy Hoàng Kim sư tử giơ lên móng vuốt lớn và muốn gây bất lợi cho mình, Thạch Hạo mặt không hề cảm xúc tát mạnh tới!

Rầm!

"A..."

Một tiếng giòn tan vang vọng, Hoàng Kim sư tử kêu la thảm thiết, xương cốt cả người gãy vỡ bay ngược ra sau đầy thê thảm, cả người ròng ròng máu tươi, thiếu chút nữa thì đã tan xương nát thịt.

"Ngươi không biết gì à, chỉ cần hơi gây bất lợi cho ta thôi thì ngươi đều sẽ phải chết!" Thạch Hạo lạnh lùng nói, dõi mắt nhìn về nó, nói: "Một chưởng này là vì cứu ngươi đó!"

Hoàng Kim sư tử giãy giụa duy trì cho bản thân không hủy diệt, chống cự lại sức mạnh khủng khiếp trong cơ thể, sau khi nghe được lời nói ấy thì con ngươi màu vàng co rút, tràn ngập vẻ xấu hổ cùng tức giận.

Nó cảm giác được, chính xác là như thế, Thạch Hạo sớm đã bố trí một loại cấm chế nào đó, vừa nãy nếu không phải Hoang vung chưởng đánh tới thì nó chắc chắn sẽ bỏ mạng, bởi vì sắp sửa bị cắn trả!

"Đã là người hầu, là thú cưỡi của ta thì sau này sẽ cưỡi ngươi đi đánh trận, đó là con đường sống duy nhất của ngươi, nếu không, hình thần đều diệt." Thạch Hạo hờ hững nói.

Sau đó hắn không thèm để ý tới nữa mà chuyên tâm ngộ đạo, lĩnh hội các loại phi phàm của cảnh giới Trảm Ngã.

Sắc mặt của Hoàng Kim sư tử vô cùng khó coi, bờm sư tử dày đặc tựa như ngọn lửa đang bốc cháy, thế nhưng nó chỉ có thể nhẫn nhịn, nó không muốn chết đi đầy uất ức như vậy, nó muốn báo thù, cho nên lúc này không thích hợp để chống cự.

Đồng thời trong lòng nó cũng khiếp sợ không thôi, Hoang quá biến thái, trong hoàn cảnh này mà có thể tiến vào cảnh giới Trảm Ngã, rõ ràng đang giác ngộ thế nhưng lại có thể nhìn nó đầy lạnh lùng, không hề bị ảnh hưởng gì.

"Xoẹt!"

Vào đúng lúc này thì nó nhìn thấy được hình ảnh khiến nó run sợ, bên trong Thiên Linh cái của Thạch Hạo lao ra một luồng ánh sáng trong suốt chém thẳng lên bầu trời, xuyên thủng đạo vận vô thượng kia!

"Chém thiên tâm, chiến thiên ý?!" Hoàng Kim sư tử chấn động run rẩy cả người, nó từng nghe qua loại truyền thuyết này thế nhưng đây là lần đầu tiên nó nhìn thấy.

Bởi vì, nó biết từ xưa tới nay chưa có một ai trải qua chuyện như vậy, không hề có dẫn chứng thực tế nào, không một ai đi tới bước này.

"Lấy thân làm hạt giống, mà lúc tiến vào cảnh giới Trảm Ngã thì đi chiến thiên ý?!" Hoàng Kim sư tử tê dại da đầu.

Tổ tiên của nó tới từ cửu Thiên thập Địa nên biết được những chuyện liên quan tới lấy thân làm chủng mà các đường cao thủ suy diễn ra, thế nhưng toàn bộ sinh linh thời cổ đại đều thất bại, không một ai có thể bước tới một bước ấy.

Ầm!

Nơi phía Thạch Hạo là sấm vang chớp giật, ánh sáng ngập trời, trên bầu trời có từng luồng ánh đao chém xuống, còn ngay chỗ Thạch Hạo thì kiếm khí ngút trời hướng ngược lên trên.

Đao của trời muốn chém hắn!

Mà ý chí của bản thân hắn cũng muốn xuyên thủng thiên ý.

"Trảm Ngã là một quá trình, ta hiểu rõ, đây cũng chỉ là bắt đầu mà thôi, phía sau sẽ còn phát sinh chuyện gì nữa đây?!" Thạch Hạo lẩm bẩm.

Vào lúc này, vô số đao ý cùng lôi điện đều biến mất, tất cả đều đột ngột kết thúc trong ánh mắt đầy kinh ngạc của Hoàng Kim sư tử.

Hoàng Kim sư tử còn tưởng rằng chuyện này sẽ kéo rất dài, sẽ phát sinh chuyện đáng sợ hơn nữa, thế nhưng, chỉ một giây như vậy thì sóng êm gió lặng trở lại.

Hoàn toàn khác xa với dự đoán của nó.

Chính như Thạch Hạo từng nói, lấy thân làm chủng, con đường này nhất định sẽ gặp nhiều đau khổ, hiện giờ cũng chỉ là bắt đầu mà thôi, đi kèm với việc đạo hạnh tăng tiến thì thứ cần phải chém lại càng nhiều hơn.

Mà hiện tại, cũng chỉ là vừa mới lộ ra chút manh mối!

Ầm!

Vô số ánh sáng loang lổ tứ tán xung quanh, tiên khí ngập tràn trong cơ thể, Bông hoa đại đạo nở rộ, cả người Thạch Hạo trở nên óng ánh tựa như là một vị Phật Đà, cũng tựa như là một vị chiến tiên đứng chính giữa vầng sáng thần thánh, chói lóa cực điểm.

Hắn chính thức bước vào cảnh giới Trảm Ngã, đồng thời cũng đã trở nên kiên cố vững chắc, bất cứ lúc nào cũng có thể tiến thêm một bước nữa!

Sự mạnh mẽ không ngừng lưu chuyển trong cơ thể, Thạch Hạo có tự tin sẽ ứng phó được tất cả.

"Quả là chỗ tốt mà, mặc cho đại quân dị vực vây kín thì ta vẫn cứ tọa quan trong Ao Luân Hồi này, đột phá ở nơi đây!" Thạch Hạo lẩm bẩm.

Hắn nắm lấy Hoàng Kim sư tử rồi tiến xuống đáy ao, hiện giờ hắn đã tiêu diệt toàn bộ đại tu sĩ từng vây bắt mình, không một ai biết hắn ở nơi này nên vừa khéo để bế quan, để càng mạnh mẽ hơn.

Lần này, Thạch Hạo chìm xuống đáy ao thì phát hiện ra điểm kỳ lạ, mơ hồ hắn nghe được âm thanh nào đó.

"Mở ra luân hồi, mở ra cánh cửa Đại Đạo!" Đây không phải là ảo giác mà là có âm thanh lớn lao như vậy truyền tới, tựa như đang có người ngâm tụng một loại pháp chỉ chí cao nào đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.