Loạn Thế Hồng Nhan Chi Hồng Nhan Lệ

Chương 3: Chương 3:




Ầm!

Trong hư không, thần quang dâng trào, vòm trời rạn nứt!

Bốn luồng ánh điện đan dệt, khi nhìn kỹ thì đó là bốn bóng người, bọn họ đang đánh nhau đầy kịch liệt bên trên không trung, thậm chí không chỉ giới hạn trong cuộc tranh đấu giữa Thạch Hạo với bọn họ, mà còn giữa ba đại cao thủ của dị vực cũng đang va chạm lẫn nhau.

Bởi vì, ai cũng muốn đạt được chiếc rương gỗ mục kia, vào lúc này Vô Úy sư tử cùng với người kế thừa Cô tộc cũng rất là cấp bách.

Cường giả trẻ tuổi của Đế tộc, Vô Úy sư tử cùng truyền nhân Cô tộc vốn cùng nhau bắt tay thế nhưng hiện giờ lại phát sinh xung đột lợi ích.

Chiếc rương gỗ mục này rất quan trọng, ba cao thủ trẻ tuổi đều mơ ước mình là người đầu tiên nắm giữ và mở ra, lúc đó sẽ ảnh hưởng tới vận may cuối cùng cho cả một đời của bản thân.

Nếu không, Du Đà, An Lan sao lại mưu tính trong năm tháng dài đằng đẵng để tranh cướp chứ?

Trước đây thì cũng không nói làm gì, ba đại cao thủ trẻ tuổi cũng không biết mình có đạt được hay không cho nên mới cùng nhau tiến lùi, nhưng hiện giờ lại đang nằm ở trước mắt, rõ ràng bản thân có thể nắm lấy được!

Cho nên, bọn họ một bên công kích Thạch Hạo một bên lại chú ý ngăn cản lẫn nhau, mỗi người đều ra tay ngăn cản, trước giành sau giật hòng là người đầu tiên cướp được.

Cảnh tượng này rất kỳ lạ, Thạch Hạo trở thành mục tiêu công kích đầu tiên thế nhưng giữa ba người này cũng ngập tràn sát khí, không ngừng bùng phát ra ánh sáng tổ thuật.

Ầm!

Tuy rằng đang đánh nhau thế nhưng mấy người này không hề vận dụng tới đại thuật sát phạt cực điểm gì cả, bởi vì muốn làm như vậy thì cần phải chuẩn bị, cần phải khống chế tinh khí thần cùng với pháp lực toàn thân.

Thế nhưng lúc này bọn họ cần chính là tốc độ, bất kể là xông về trước hay là tấn công lẫn nhau thì đều nhanh như chớp giật.

Thạch Hạo rít lên một tiếng, đón nhận một đòn của Vô Úy sư tử rồi mượn nhờ lực của nó vọt nhanh về trước, đánh thẳng về phía chiếc rương gỗ mục ấy.

Ầm!

Nhưng mà, từng đợt thần quang ở phía sau dâng trào, bá chủ trẻ tuổi của Đế tộc xuất thủ đánh nát khu thổ địa này khiến cho chiếc rương gỗ mục ấy bay vụt sang ngang.

Xoẹt, cường giả tuổi trẻ của Đế tộc tốc độ quá nhanh, ngay lập tức lướt sang ngang mang theo ánh điện chói mắt chụp vào chiếc rương gỗ mục.

Chỉ là trong quá trình này thì truyền nhân của Cô tộc cũng xuất thủ, một tay thì mảnh vỡ thời gian bay lượn còn tay khác thì sức mạnh không gian sôi trào lôi kéo lấy chiếc rương gỗ nát, hắn sử dụng đại thần thông không gian giam cầm và muốn cầm lấy thứ này.

Gào!

Vô Úy sư tử gầm lớn, thần thông kinh thế, một tiếng sư tử hống chấn động cả núi sông, vòm trời nơi này sụp ra, khe lớn đen ngòm lan tràn không biết bao nhiêu dặm.

Rõ ràng, nó dùng đại thần thông Sư Tử hống tạm thời làm tan rã hư không, cắt lìa sức mạnh giam cầm chiếc rương gỗ mục kia.

Thạch Hạo không thể không cảm thán, con sư tử này mạnh hơn rất nhiều lần so với người huynh đệ của mình, hơn xa cả một đoạn dài, là Phản tổ giả thật sự, cũng là thần thông như vậy thế nhưng uy lực lại khác biệt một trời một vực.

Ầm!

Thạch Hạo bay lên không thì gặp phải sự đánh giết của ba đại cao thủ, ánh sáng nơi đây trở nên óng ánh cực kỳ nhấn chìm lấy hắn.

Dù cho ba đại cao thủ có mục đích riêng thế nhưng vẫn chủ động công kích hắn, ngăn chặn hắn, dù sao thì hắn cũng tới từ Đế quan, là địch thủ chủ yếu nhất.

Xoẹt!

Thần quang ngút trời, Thạch Hạo xông thẳng lên trời cao, tránh thoát những chiêu tuyệt sát của bọn họ rồi chợt giang tay, từng cành liễu màu vàng lan tràn và trở thành từng sợi xích thần trật tự như muốn cuốn cho bằng được chiếc rương ấy.

"Hoang, người khác sợ ngươi chứ ta thì không nhé, ta đã muốn giết ngươi từ lâu rồi!" Vô Úy sư tử toàn thân vàng óng hô lớn, dù cho hiện tại nó không hề có huyết nhục thế nhưng vẫn thể hiện ra được dị tượng đầy khủng khiếp.

Sau lưng nó xuất hiện một con sư tử khổng lồ tựa như là ngọn núi vàng óng cao vút trong tầng mây, đó là vết tích của Cổ tổ, là dấu ấn bên trong khung xương của nó.

Ban đầu, nó là một con sư tử cổ xưa với chiếc bờm óng ánh như ngọn lửa màu vàng kim, toàn bộ thân thể của nó tản ra sức mạnh không gì sánh nổi, dần dà đã xếp chồng lên bộ khung xương vàng óng kia, tựa như là một con sư tử già từ hơn một kỷ nguyên trước xuất hiện lại trên nhân gian!

Ầm!

Móng vuốt của nó vồ tới trước liền xé nát bầu trời, thân hình khổng lồ, thần uy kinh thế, quả như là Ma thần không thể nào chiến thắng trong thời đại khai thiên vậy.

Thạch Hạo rất bình tĩnh, đơn giản tung ra một quyền đồng thời lạnh lùng nói: "Bộ tộc phản nghiệt mà cũng dám mạnh miệng à, bộ tộc của ngươi sớm đã quỳ lạy ở dị vực rồi!"

Đòn đánh này khiến gió mạnh vù vù, thần mang khiến cho thần linh cũng phải sợ hãi, quá bá đạo, hào quang đè ép cả đất trời!

Ầm ầm, quyết đấu giữa hai bên còn chưa phân ra thắng bại thì người thừa kế trẻ tuổi của Cô tộc ở bên cạnh đã xuất thủ, cả hai tay hắn chợt xuất hiện hai thanh trường thương, lạnh lùng nói: "Hoang, chớ cho rằng thắng được vài tên Vương tộc thì vô địch thiên hạ, tiếp chiêu!"

Không thể không nói, Cô tộc thật sự rất đáng sợ, trong mắt Thạch Hạo thì đây tuyệt đối là một loại uy hiếp.

Bởi vì, hai thanh trường thương này đều do thần tắc đại đạo biến thành, ẩn chứa khí tức cực kỳ khủng khiếp.

Một thanh trường thương là trường thương thời gian!

Nó mang theo sức mạnh của thời gian, ngay chớp mắt nó đâm tới thì thời gian như hỗn loạn, như dừng lại, làm cho tất cả những thứ bên trong cũng vì đó mà như muốn bất động theo.

Còn một thanh trường thương khác là trường thương không gian, nó ngưng tụ sức mạnh không gian, đâm thủng tất cả mọi ngăn cản, mang theo sức mạnh của vùng thế giới này.

Chuyện này quả thật không thể nào tưởng tượng nổi, hai thanh trường thương thời gian cùng không gian, uy lực của chúng không gì sánh được, khiến người đồng đại phải sợ hãi.

"Keeng!"

Thạch Hạo vận dụng Lục Đạo Luân Hồi, sáu hố đen đồng loạt xuất hiện và nuốt chửng lấy hai thanh trường thương kia, dùng thứ này để nhằm vào cao thủ Cô tộc.

Ầm!

Một bên khác, một luồng sức mạnh vô cùng điên cuồng, đủ kinh động cả đất trời chợt truyền tới, cao thủ trẻ tuổi của Đế tộc rút ra binh khí rồi chém thẳng tới.

Đó là một thanh trường đao với thần uy huy hoàng, vô cùng khiếp người, đao này vô cùng dài, uy phong của một đao cũng đủ khiến cho toàn bộ sinh linh thuộc cảnh giới Trảm Ngã phải tuyệt vọng, thực sự quá mạnh mẽ.

Cao thủ trẻ tuổi của Đế tộc rốt cuộc cũng muốn phát uy, muốn giải quyết Thạch Hạo thật nhanh, đao khí cuồn cuộn không biết bao nhiêu vạn dặm, chém giết sạch sẽ sinh cơ trong vùng cương vực này.

Chính ngay cả truyền nhân của Cô tộc cùng với Vô Úy sư tử cũng kinh ngạc không thôi, bọn họ hoài nghi cao thủ trẻ tuổi của Đế tộc có phải là đang triển khai tuyệt chiêu để giết chết cả bọn họ hay không.

Cũng may là đao khí quét ngang càn khôn nhưng lại chỉ chém về phía Thạch Hạo.

Keeng!

Thạch Hạo rút kiếm, kiếm thai Đại La rực rỡ cách không chống lại thanh trường đao kia!

Xa xa, chiếc rương gỗ mục không ngừng văng đi, là do dư âm cuộc đại chiến xung kích khiến nó không thể nào đứng yên một chỗ, không ngừng bay nhảy cùng với các đá vụn.

Bốn đại cao thủ chuẩn bị liều mạng, đang quyết đấu ở đây!

Hoàn toàn chính xác, Thạch Hạo chỉ một mình và nếu như bị vây công thì tình cảnh sẽ rất bị động.

"Đừng có cản trở, để ta giết hắn!" Cao thủ trẻ tuổi Đế tộc lạnh giọng nói, muốn Vô Úy sư tử cùng với truyền nhân Cô tộc đừng làm vướng chân hắn, không nên công kích hắn làm gì.

"Nói dóc không biết dị, nếu như thời gian không cấp bách thì ta sẽ giết từng người các ngươi!" Thạch Hạo lạnh lùng đáp.

Ầm!

Hắn bổ ra một chiêu kiếm rồi tiếp đó bồi thêm một nắm đấm, kinh văn Bất Diệt lấp lánh chấn động cả trời cao.

Thạch Hạo phá tan vòng vây và đuổi về phía rương gỗ mục, hắn lo sợ xảy ra bất trắc gì đó, lỡ như lại xuất hiện thêm một sinh linh nào nữa tới vây cướp chiếc rương này thì phiền phức to.

Bởi vì, chuyện này không phải là không có khả năng, nơi đây có mạch nhánh của khu mai táng, rất có thể sẽ có Táng sĩ thức tỉnh khỏi cơn ngủ say.

Ít nhất, trong thánh địa kia có một nữ Táng sĩ, không biết vì sao tới giờ vẫn không hiện thân.

"Giết!"

Phía sau, ba đại cao thủ quát lên rồi đồng loạt đánh về hắn, thần quang lên tới hàng ngàn hàng vạn tia, chúng xuyên thủng đại địa rồi lần nữa quét bay chiếc rương gỗ mục ấy.

Đồng thời ba người ngầm hiểu ý nhau, cảm thấy trước tiên cần phải diệt trừ Thạch Hạo rồi sau đó mới tranh đoạt vận may cũng không muộn.

Rương nát nằm ngay ngắn bên trên mặt đất, rốt cuộc thì cũng đã nằm im, vị trí cách chiến trường có chút xa.

"Hả?"

"Không xong!"

Một lát sau thì tất cả bọn họ đều kêu to đồng thời xông về phía trước, ngay cả tâm trạng giết chết Thạch Hạo cũng chẳng còn.

Bởi vì chiếc rương gỗ kia bắt đầu di dộng, nó gia tốc với tốc độ khó mà tin được.

Bốn đại cao thủ đồng thời bật nhảy đuổi nhanh về trước.

Chiếc rương này sao lại có thể tự bỏ chạy được chứ?

Rất nhanh bọn họ liền hiểu được chuyện gì đang xảy ra, một sinh linh bên dưới mặt đất đang nâng nó lên hòng đánh cắp!

Bốn người đều mở to thiên nhãn rồi chợt ngạc nhiên.

Thạch Hạo cũng chẳng biết nói gì nữa, tên trộm không ngờ lại là một cây tiên dược!

Nó cũng muốn gia nhập, tham gia trò vui.

Sau khi bị phát hiện thì cây thuốc này không che giấu gì nữa, nó dùng cành cây quấn chặt lấy chiếc rương rồi nhanh chóng bỏ chạy thật nhanh.

Vào lúc này thì biển năng lượng màu đen đã sớm rút đi, sự giam cầm với nơi này đã yếu bớt nên tốc độ của cây tiên dược cực nhanh, lại có thể bay lên trời, chui xuống đất.

"Vèo!"

Cứ thế nó xuyên qua hư không mà chẳng chút ảnh hưởng nào, từ đó chẳng thấy tung tích đâu nữa.

"Ngươi chạy không thoát đâu!" Truyền nhân Cô tộc quát lớn, hắn nắm giữ quy tắc đại đạo không gian, trường thương không gian trong tay phá nát hư không và ép tiên dược phải ra ngoài.

Xoẹt, nó chui ngay vào lòng đất, việc này cũng vô cùng phiền phức, bởi vì nơi đây là thánh địa và ách thổ, vùng đất cổ xưa này vô cùng kỳ lạ, trời mới biết nơi sâu trong lòng đất có thứ gì.

Nơi đây ngăn cách sự nhận biết của mọi người, khó có thể phát hiện ra hành tung của nó.

"Trốn không được đâu!" Thạch Hạo lạnh lùng nói.

Ngay cả một cây thuốc mà cũng dám tranh giành với hắn, càng lúc hắn càng cảm thấy chiếc rương này thần bí, đồng thời hắn cũng hoài nghi, trước kia gốc Trường Sinh thụ này dẫn hắn tiến vào ách thổ là muốn đối phó hắn hay là muốn mượn sức của hắn để cướp lấy chiếc rương này?

Xoẹt!

Thạch Hạo cũng không hề để ý tới an nguy của bản thân, hắn chui ngay vào trong lòng đất và truy đuổi theo tiên thụ Trường Sinh này.

Hắn không hề sợ mất dấu, bởi vì trong tay hắn còn có một chiếc lá từng đạt được khi đuổi theo gốc Trường Sinh thụ này, có một vệt khí tức vô cùng nồng đậm bên trên.

Thạch Hạo khóa chặt lấy luồng khí tức bên dưới lòng đất kia lại, cứ thế đuổi sát ở phía sau!

Ba đại cao thủ ở phía sau nhíu mày, cảm thấy có chút phiền phức, sợ rằng sẽ bị mất dấu.

Bọn họ cảm thấy không ổn, lo sợ chiếc rương này sẽ thuộc về Thạch Hạo.

Bên dưới lòng đất, tiên dược không ngừng chạy trốn!

Chuyện này có chút điên cuồng, chỉ một cây Trường Sinh dược mà lại dám tranh cướp với Thạch Hạo, muốn cướp đi chiếc rương gỗ mục kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.