Loạn Thế Hồng Nhan Chi Hồng Nhan Lệ

Chương 17: Chương 17:




Ánh sáng kia mở ra một con đường, cắt lìa hư không thông hướng tới ngoại giới, bọn họ cứ thế biến mất ngay khỏi cung điện cổ này và rời khỏi Vực Mai táng.

Trong quá trình này, hư không không ngừng nổ vang tỏa ánh sáng lung linh đầy nguy hiểm, lối đi này không ổn định, thi thoảng sẽ có những vết nứt hư không xuất hiện.

Nếu như thứ này trúng lên cơ thể thì chắc chắn sẽ cắt lìa thân thể ngay!

Thạch Hạo nhanh chóng trốn vào trong đỉnh tiên kim Hắc Ám, thủ thế đề phòng.

Hai người kia vẫn nhắm chặt mắt như trước chứ không có tỉnh dậy, thế nhưng bọn họ rất may mắn vì không có bị vết cắt hư không đụng vào thân thể, trước sau vẫn bình yên vô sự.

Ầm!

Tiếng vang thật lớn, bọn họ xông ra khỏi thông đạo nên đã tạo ra kinh ngạc khắp chốn.

"Đi ra rồi!"

"Không ngờ bọn họ bình an trốn ra ngoài, chuyện này... đúng là cơ duyên cực lớn, chẳng lẽ sẽ có khả năng trở thành Táng vương?"

Hiển nhiên, bọn họ vẫn ở bên trên Mai Táng vực này chứ cũng không có rời đi hết, từng người trợn tròn mắt đầy khiếp sợ.

Nhưng mà, thông đạo vừa mới xuất hiện kia cũng rất khác biệt, bên trong vẫn còn có tàn dư hào quang của cung điện cổ chiếu rọi ra ngoài, nó xuyên thủng nơi này và lao thẳng lên trên tầng đất.

Nên biết, nham thạch đất đá của khu địa quật này rất đặc biệt, cứng rắn cực kỳ, phần lớn Trường Sinh dược cũng khó mà độn thổ xuyên qua, nếu không cũng sẽ không thể uy hiếp gì tới Thạch Hạo cả, nhưng hiện tại luồng hào quang ấy lại dễ dàng phá nát mọi thứ.

Vèo!

Một tia sáng lóe lên, Trường Sinh tiên dược chạy trốn, nó rời khỏi thân thể của Thạch Hạo rồi bỏ chạy trong làn bụi mù.

Tất cả những thứ này biến hóa quá nhanh!

Bởi vì, vừa nãy Thạch Hạo còn đứng ở bên trong hang cổ, còn đứng trong cung điện cổ, đối mặt với uy hiếp sinh tử, đang nghĩ biện pháp để chống cự, thế nhưng nào ngờ chỉ trong chớp mắt đã thoát ly khỏi nơi nguy hiểm.

Hắn nhanh chóng đuổi theo, tuy rằng đã đạt được rương gỗ mục thế nhưng gốc Trường Sinh thụ kia cũng là mục tiêu của hắn, nếu như có thể đạt được thì khả năng sẽ giúp Đại trưởng lão Mạnh Thiên Chính giải quyết được vấn đề to lớn đang bị vướng phải!

Một gốc Trường Sinh dược chắc chắn sẽ tạo ra được một Chân Tiên, dù cho hoàn cảnh của thế giới này đã thay đổi và không cho phép thành Tiên nữa!

Đáng tiếc là, cây tiên dược kia trơn như chạch, nó sống qua năm tháng dài đằng đẵng nên sớm đã thông linh, trong nháy mắt rời khỏi cung điện cổ kia thì liền bỏ chạy, nắm chắc lấy cơ hội duy nhất có thể trốn thoát.

Thạch Hạo từ bên dưới lòng đất mạch mai táng này xông thẳng lên trên mặt đất, lúc này chỉ thấy được cỏ xanh um tùm chứ chẳng thấy lão dược đâu.

Việc này khiến hắn vô cùng tiếc nuối, chỉ còn thiếu một chút xíu nữa là đã chụp được rồi, vốn lão dược đang ở bên cạnh hắn thế nhưng lại vẫn để nó chạy thoát được.

Ánh mặt trời chiếu rọi và sưởi ấm thân thể của Thạch Hạo, hắn cúi đầu liếc nhìn về phía lòng đất, nơi đấy có chút u ám, tuy rằng ở dưới đó trong khoảng thời gian ngắn ngủi thế nhưng tựa như là cả một đời người, Vực Mai táng đen tối ấy tựa như là địa phủ vậy.

"Dưới nền đất là thế giới của Táng sĩ."

Thạch Hạo lẩm bẩm, tiếp đó là hắn nhanh chóng rời đi, hóa thành một vệt sáng biến mất khỏi nơi ấy.

Hắn vừa mới rời khỏi thì có một ít Táng sĩ lao lên mặt đất, đồng thời Thần Minh và Tam Tạng cũng đã thức tỉnh và cẩn thận nhìn dãy núi ở nơi xa.

"Ngươi thấy thế nào, đó có phải là Táng sĩ hoàng kim của bộ tộc ta?" Thần Minh hỏi.

"Hẳn là không phải, sẽ còn gặp hắn lần nữa thôi, ha ha..." Tam Tạng nở nụ cười, mái tóc vàng óng không gió mà bay.

"Ngươi có tính toán gì không?" Thần Minh hỏi.

"Đi thế giới bên ngoài, có người có thể tiến vào Táng địa của chúng ta thì chúng ta tự nhiên cũng có thể tới thế giới của bọn họ rồi!" Tam Tạng nói.

Những Táng sĩ hoàng kim khác nhìn về phía hai bọn họ thì đều cảm thấy cả hai đã thay đổi, có một cảm giác khó nói thành lời, lẽ nào là do đã đạt được tạo hóa ở dưới Vực mai táng kia?

"Tựa như được sống lại từ trong địa phủ vậy!" Thạch Hạo đi vào trong ngọn thần sơn rồi thì thầm, tiếp xúc với Táng sĩ thật là vất vả mà.

Rốt cuộc đó là một chủng tộc như thế nào, phần lớn tựa như là xác ướp cổ được chôn trong quan tài dưới lòng đất, một số ít thì sống như sinh linh của ngoại giới, thậm chí họ còn thần thánh hơn nữa, không thể phân rõ được.

Mai Táng vực quả là thần bí, không một ai dám xông vào nơi sâu nhất, càng không có người nào dám đi khai quật mộ phần!

"Thứ này quá phiền phức, không cách nào thu hồi được." Thạch Hạo có chút bất đắc dĩ cầm rương gỗ mục nơi tay, cơ bản không cách nào thu vào trong cơ thể được và cũng không thể cất vào bất cứ pháp khí không gian nào.

Cứ phải cầm chặt trong tay như vậy thì quá dễ bị phát hiện, một khi để tu sĩ dị vực nhìn thấy thì chắc chắn sẽ truy sát mấy chục vạn dặm nữa.

Đương nhiên, nếu như bị An Lan, Du Đà biết được thì hơn phân nửa bọn họ sẽ tới giết chết hắn, sau đó lấy đi chiếc rương gỗ mục này!

Thạch Hạo đau hết cả đầu, hắn cảm thấy chuyện lớn không ổn cho lắm, lỡ như Vô Úy sư tử, Cô tộc, đại nhân trẻ tuổi của Đế tộc kia truyền đi tin tức này thì hắn nguy to rồi.

Nhất định phải nhanh chóng trở lại Đế quan, nếu không, bất cứ lúc nào hắn cũng sẽ bị giết chết.

Keeng!

Ở một nơi không người thì Thạch Hạo dùng sức công kích chiếc rương gỗ mục này hòng nhìn thử xem nó là thứ gì, kết quả ánh sáng lấp lánh lan tỏa, tiếng vang điếc tai thế nhưng không thể làm được gì!

Thậm chí, hắn lấy ra kiếm thai Đại La chém lên bên trên, vẫn vô hiệu như trước, chiếc rương gỗ này cứng tới thái quá, làm cách nào cũng không thể mở ra được.

"Đáng tiếc, kiếm thai vẫn luôn ở thế bị động, không tự chủ thảo phạt, chờ lần sau khi nó bị kích thích và phát uy toàn diện thì lại chém thử chiếc rương này xem sao." Thạch Hạo không cam tâm.

Hắn ngẩng đầu nhìn về trời cao, nhìn về phía núi rừng xanh um tùm, đây là nơi nào?

Hắn một đường chạy về trước thì chắc chắn không thể lại tiến vào khu vực của Táng sĩ nữa, hoàn toàn chính xác, nơi đó có thể sẽ dẫn tới khu Mai táng cổ, nếu như chạy ngược trở lại thì một đi không trở lại!

"Có ba nơi để chôn rương gỗ mục này là dãy núi Thần Dược, Táng địa, rừng rậm Thiên Thú. Táng địa thì tuyệt đối không thể đi được, rừng rậm Thiên Thú thì lại quá nguy hiểm, chẳng lẽ phải chạy về lại dãy núi Thần Dược ư?"

Thạch Hạo đau hết cả đầu, hắn cũng không biết những người dị vực kia còn có ở đấy hay không, đường về cũng rất gian nan, làm sao mới có thể bình yên trở lại Đế quan đây?

Dãy núi Thần Dược, Táng địa, rừng rậm Thiên Thú đều là những nơi quái dị, có những tràng vực khó hiểu, rất khó để mở ra được đường hầm không gian, nếu không cũng sẽ không trở thành tuyệt địa được.

Những khu vực này đã ngăn chặn sự vượt qua của những tu sĩ bình thường, tựa như là một rãnh trời vậy.

"Không được, phải chuyển sang một con đường tắt mới được, nếu không đám dị vực khốn khiếp kia hơn phân nửa đã mở miệng rọ, chờ ta đâm đầu vào mà thôi!" Thạch Hạo lẩm bẩm.

Hắn rất lo lắng nhưng khi nghĩ kỹ lại thì cảm thấy, Du Đà An Lan chắc hẳn không thể làm gì được hắn.

Bởi vì, bọn họ đã chuẩn bị trong năm tháng vô tận thì mới có thể thực hiện được một đòn vượt giới, kết quả là đã thất bại vì bị một vị Táng vương ngăn cản, giờ nếu như lại động thủ nữa thì độ khó không cách nào tưởng tượng nổi, còn phải chờ đợi nữa.

Nhưng mà Thạch Hạo hiểu rõ, những sinh linh khác của dị vực chắc chắn đã phát động với quy mô lớn rồi.

Trên thực tế, bên ngoài còn muốn sốt sắng, còn kinh khủng hơn cả tưởng tượng của hắn, tin tức Thạch Hạo đang rượt đuổi lấy chiếc rương gỗ mục kia đã chấn động khắp nơi!

Dù cho không thể xác định được việc hắn có đuổi kịp cây tiên dược kia hay không, thế nhưng đây cũng là một cơn sóng lớn kinh thiên.

Về phía dị vực, cổ khí xuất thế là một cơn động đất cấp mười hai!

Ít nhất, ngay hiện tại thì toàn bộ tu sĩ đều tập trung ở dãy núi Thần Dược, bên trên sớm đã truyền lệnh, dù cho có xới lên ba tấc đất thì cũng phải tìm cho bằng được Hoang.

Đương nhiên, còn phải tìm thấy cây thuốc kia nữa!

Trường Sinh dược tất nhiên là rất quý giá thế nhưng dưới cái nhìn của bọn họ lúc này, giá trị của nó hoàn toàn không sánh được với rương gỗ mục, mặc dù bắt buộc phải tìm kiếm thế nhưng cũng là vì chiếc rương mà thôi.

"Ta không tin Hoang lại có thể đuổi kịp cây tiên dược kia, nó quá trơn trượt, phi thiên độn địa, có uy thế bẩm sinh rồi!" Đây chính là phán đoán của dị vực.

Nhưng dù cho là như vậy thì dị vực cũng không hề buông lỏng, sống phải thấy người chết phải thấy xác, phàm là sinh linh tiếp xúc với rương gỗ mục kia thì đều phải bắt lại hết!

Đặc biệt là hiện tại, Hoang đang đuổi theo cây tiên dược kia, chỉ sợ lỡ đâu hắn đắc thủ thì sẽ vô cùng phiền phức.

"Chết tiệt, đó chẳng phải chỉ là một gốc dược liệu thôi sao, vì sao nó lại trà trộn, vì sao nó phải đoạt chiếc rương kia chứ?" Dị vực chửi rủa không thôi.

Rất nhiều cường giả không biết nói gì nữa, chỉ một cây thuốc mà cũng điên cuồng như vậy, lại dám tranh cướp với bọn họ.

Chuyện này còn nghiêm trọng hơn cả tưởng tượng của Thạch Hạo, sinh linh của dị vực quả thật đã phát điên, nhóm lớn ầm ầm tiến tới, long trời lở đất.

"Vì sao không nhờ An Lan, Du Đà thôi diễn, chắc chắn sẽ biết được rương gỗ mục ấy đang ở nơi nào!" Có người đề xuất.

"Việc này mà cần ngươi nói nữa hả? Đáng tiếc, chiếc rương ấy không thể suy diễn được, sẽ không có kết quả, nếu như bói toán với nó thì khả năng cũng chỉ thấy một mảnh hỗn độn mà thôi." Có người thở dài đầy bất đắc dĩ.

Dù cho là Du Đà An Lan cũng không thể, dù sao thì bị ngăn cản ở một bên của Thiên uyên, hơn nữa chiếc rương này cũng chẳng hề tầm thường chút nào.

Người của dị vực dù cho có thể tìm tới được khu ách thổ kia thì cũng không phải do vương Bất Hủ suy diễn mà ra, chỉ là căn cứ vào một bức tranh cổ để tìm tới mà thôi.

"Báo! Có Chí Tôn của Cô tộc tới, còn có Chí Tôn của Đế tộc cũng tới, chuyện này quá lớn, vùng thế giới này tựa như đã cho phép chính bản thân sinh linh mạnh mẽ nhất tiến tới rồi!"

Gần bên cạnh dãy núi Thần Dược, có đại tu sĩ cảnh giới Độn Nhất nói.

Chuyện này tạo nên chấn động mạnh, Đế tộc rất ít, Cô tộc được mệnh danh là chủng tộc sánh vai với Tiên vương, vậy mà Chí Tôn của chủng tộc như vậy lại xuất hiện, ảnh hưởng của chuyện này tuyệt đối không thể nào tưởng tượng ra được.

Rất rõ ràng, tầng cao nhất của dị vực đều đã bị kinh động, nếu như Bất Hủ có thể qua đây thì nhất định sẽ chen chúc tiến vào!

Bên ngoài dãy núi Thần Dược đã hoàn toàn sục sôi, đây là cơn sóng to lớn mà trước nay chưa từng diễn ra, tiếp đó là nhanh chóng hóa thành cơn bão táp khổng lồ!

Bởi vì Thạch Hạo từng nhờ nữ Táng sĩ cảnh báo, để một ít xương khô đi ra dãy núi Thần Dược và cảnh báo trong sa mạc kia, nói Đại trưởng lão Mạnh Thiên Chính hãy dừng lại, đừng có tiến vào đây.

Thực ra, Mạnh Thiên Chính biết nguy cơ trùng trùng lớp lớp nhưng vì cứu Thạch Hạo nên ông không tiếc đặt bản thân vào nguy hiểm!

Đại trưởng lão biết Thạch Hạo không hề gặp nguy hiểm gì bên trong dãy núi Thần Dược kia, vả lại còn dùng thủ đoạn để báo rằng mình an toàn và hãy đề cao cảnh giác, lúc này ông tạm thời yên tâm đôi chút và tránh né cạm bẫy nơi đây.

Hiện tại, khu vực này đã trở thành đầu nguồn của cơn đại loạn, đã vượt qua mọi sự phỏng đoán ngay lúc ban đầu, hoàn toàn là do rương gỗ mục kia xuất thế.

"Hoang có thể đã đạt thứ kia rồi ư? Không được, phải nhanh chóng điều động, phải đoạt chiếc rương gỗ kia về cho bằng được!"

Không chỉ có dị vực mà chính ngay bên trong Đế quan cũng không thể bình tĩnh được, gió lớn sóng to đã nổi lên.

"Hoang, mạng của ngươi cũng thật là lớn, không chỉ không chết mà khả năng còn đạt được thứ đồ cổ này, thế nhưng nó sẽ không thuộc về ngươi đâu!"

...

Thạch Hạo không nghĩ tới, hắn chỉ là một con bướm nhỏ xinh, hơi hơi vỗ cánh thì đã khuấy lên phong vân hai giới, sóng nổi mây cuộn, bão táp khổng lồ đã tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.