Loạn Thế Đại Ma Đầu

Chương 82




Ngực Thương Khâu thực rộng lớn, dựa vào đặc biệt an tâm. Mấu chốt là nếu như không có người vây xem vậy càng tốt……

Tạ Nhất nhanh đẩy đẩy Thương Khâu, nói:

“Trên người tôi có nước trái cây, đừng cọ dính bẩn. Tôi đi toilet rửa.”

Nơi triển lãm không cho phép mang đồ uống vào, nước khoáng thì có thể. Bất quá tới không ít trẻ nhỏ, trong đó tất nhiên bao gồm những đứa nghịch ngợm. Không biết là đứa bé nào trong lúc hỗn loạn làm đổ nước trái cây lên người Tạ Nhất.

Tạ Nhất chạy hướng toilet. Liêm Vũ đứng ở phía sau, hảo tâm nhắc nhở.

“Tạ tiên sinh, áo ngài bẩn.”

Tạ Nhất:

“……”

Không cần nhắc nhở cũng được! Hình như vừa rồi nghe được Thương Khâu cười!

Tạ Nhất vào toilet, cảm giác đen đủi muốn chết. Quần áo này là rất đắt. Tạ Nhất nhanh đem áo vest cởi xuống. Áo sơmi màu trắng lại có chút vàng của nước trái cây. Không biết còn tưởng rằng Tạ Nhất làm sự tình không thể nói.

Tạ Nhất dùng khăn giấy lau áo vest cùng áo sơmi, trước tiên phải đem nước trái cây dính xuống dưới rồi lại nói.

Cửa toilet đột nhiên bị mở ra. Tạ Nhất còn tưởng rằng là Thương Khâu vào, bất quá không phải. Thế nhưng là Liêm tiên sinh.

Liêm tiên sinh một mình tiến vào, Liêm Vũ không có đi theo. Sắc mặt có chút mỏi mệt, hắn vào toilet, lấy ra một điếu thuốc, bậc lửa, đặt ở bên miệng hút một ngụm. Tạ Nhất nhìn Liêm tiên sinh, không biết vì cái gì, trong đầu luôn vứt đi không được hai chữ “tra nam”.

Liêm tiên sinh thấy Tạ Nhất đang nhìn mình, cười cười, nói:

“Quần áo bẩn rồi. Ở phòng làm việc của tôi có tây trang dự phòng, Tạ tiên sinh không chê có thể lấy dùng.”

Tạ Nhất muốn cự tuyệt. Bất quá bộ dáng này rất khó xem, nếu như vậy đi trở về nhà, khẳng định sẽ gây chú ý, vì thế Tạ Nhất đành phải gật gật đầu.

Tạ Nhất chuẩn bị đẩy xe cho Liêm tiên sinh, cung nhau ra khỏi toilet, đi phòng làm việc lấy quần áo. Kết quả tới cửa, Tạ Nhất lại nghe âm thanh “rắc rắc” giống như bị khóa lại. Tạ Nhất có chút kỳ quái.

“Ý”

Tạ Nhất đi xoay tay nắm cửa, muốn mở cửa, bất quá cửa vẫn bất động. Bọn họ tựa hồ bị khóa chết ở trong toilet. Tạ Nhất nhíu mày nói:

“Cửa hỏng rồi sao?”

Tạ Nhất móc ra di động chuẩn bị gọi cho Thương Khâu. Thương Khâu ở bên ngoài. Nhưng di động không có tín hiệu.

Liêm tiên sinh nhíu nhíu mày, cũng móc ra di động. Cũng không có tín hiệu. Hai người đều có chút kinh ngạc. Vì tổ chức triển lãm, bọn họ ở chỗ này mấy ngày, trong toilet vẫn có tín hiệu. Không biết sao đột nhiên xảy ra chuyện như vậy.

“Bụp!!”

“Xoảng!!!”

“Ôi”

Tạ Nhất hút một ngụm khí lạnh.

Đèn toilet đột nhiên phát nổ, trong nháy mắt mảnh vỡ tung tóe, không ngừng từ trên cao rơi xuống. Tạ Nhất nhanh che lại đầu.

“Chuyện gì xảy ra!?”

Tạ Nhất hô to một tiếng. Liêm tiên sinh tựa hồ cũng bị sợ hãi.

Bóng đèn nổ, cửa khoá, di động không có tín hiệu, bọn họ tựa hồ bị nhốt ở trong toilet. Tạ Nhất vội vàng vỗ mạnh cánh cửa.

“Rầm rầm!!!”

Tạ Nhất vừa vỗ cửa, vừa hô to:

“Có người không!! Thương Khâu?! Thương Khâu!! Chúng tôi bị khóa ở bên trong!!”

Bốn phía âm u, chỉ có Tạ Nhất cùng Liêm tiên sinh. Tạ Nhất đập cửa, đột nhiên nhìn thấy trong gương bên cạnh có một cái bóng.

Toilet có cửa sổ thông gió, ánh sáng có thể chiếu vào, mơ hồ có thể nhìn thấy đại khái bên trong.

Trong gương có bóng người……

Tạ Nhất xác định cái bóng này cùng lần trước mình gặp rất giống.

Tuyệt đối là một!

Đó là một bóng người bay ở giữa không trung, ở phía trên cửa sổ thông gió chiếu vào trong gương.

Tạ Nhất sợ tới mức lại hút một ngụm khí lạnh. Liêm tiên sinh tựa hồ cũng thấy được cái bóng, nói:

“Hắn……”

Nhưng hắn chỉ nói một chữ, liền không có nói thêm gì nữa.

Trong gương, bóng ma tựa hồ cười với bọn họ, cái miệng mở rộng, cười không phát ra âm thanh. Ngay sau đó...

“Phừng!!!”

Toilet thế nhưng cháy, hừng hực lửa lớn, không hề có dấu hiệu châm lửa đã cháy.

Tạ Nhất đẩy xe lăn của Liêm tiên sinh thối lui sang bên cạnh cửa, cũng bất chấp bóng ma, dùng sức vỗ cửa, hô to:

“Thương Khâu!! Thương Khâu!!!”

Bên ngoài tựa hồ không ai nghe thấy tiếng la. Bóng ma vẫn cười, ngay sau đó liền biến mất.

Ngọn lửa phun ra không ngừng tiến lại gần, Tạ Nhất ra một đầu mồ hôi, muốn đi lấy nước làm tắt lửa. Dù sao nơi này là toilet luôn có nước. Nhưng vòi nước căn bản mở không ra. Không chỉ như vậy, bởi vì cháy mà vòi nước làm bằng kim loại phi thường dẫn nhiệt, thiếu chút tay Tạ Nhất bị bỏng.

“Thương Khâu! Thương Khâu!”

Tạ Nhất hô to. Lửa lớn, nhiệt độ tăng, Tạ Nhất đầy mồ hôi, cởi áo vest cùng Liêm tiên sinh dùng sức đập lửa, nhưng cũng không được.

“Ầm!!!!”

Một tiếng vang lớn, cửa toilet đột nhiên bị đá mạnh. Tạ Nhất một trận kinh hỉ, bởi vì thấy được Thương Khâu.

Thương Khâu từ bên ngoài vọt vào tới, còn có Liêm Vũ. Hai người nhanh chóng nhào vào. Liếc mắt một cái liền thấy được Tạ Nhất cùng Liêm tiên sinh, hai người mang theo bọn họ chạy ra bên ngoài.

Tạ Nhất dồn dập nói:

“Thương Khâu, vừa rồi hình như có quỷ, một cái bóng đen!”

Thương Khâu sắc mặt u ám, nói:

“Đã biết, cảm giác được, đi mau, bên này!”

Không chỉ là toilet, thế nhưng bên ngoài cũng cháy. Lửa bốn phía. Khách tham quan hô to, không ngừng chạy trốn, bốn phía loạn thành một đoàn.

Mắt thấy lửa muốn nuốt hết cửa lớn, Thương Khâu từ trong túi lấy ra sổ ghi chú, xé xuống một tờ quăng đi. Tờ giấy màu vàng bị vứt ra, ngọn lửa phảng phất gặp khắc tinh, nháy mắt bị bức thối lui, cửa lộ ra.

Thương Khâu thấp giọng nói:

“Đi mau, âm hồn chấp niệm quá sâu, ngọn lửa sẽ còn cháy lâu.”

Tạ Nhất chạy nhanh theo Thương Khâu hướng ra phía cửa. Du khách cũng đều nhanh chóng chạy ra cửa. Trong lúc đó có thật nhiều người bởi vì vội vàng mà té lăn trên đất. Tạ Nhất cùng Thương Khâu vừa chạy vừa túm người lôi kéo đi ra.

Mọi người lao ra bên ngoài đã nghe được tiếng còi báo cháy. Biển người tấp nập, tất cả đều đứng ở cửa kiển chân nhìn.

Tạ Nhất lao ra, tức khắc liền nằm liệt trên mặt đất, cảm giác mình thở không nổi. Dùng sức ho khan, khói đặc sặc đến cổ họng khó chịu. Tạ Nhất cảm giác phổi sắp bị vỡ ra, không ngừng ho khan.

Thương Khâu chạy nhanh tới, quỳ một gối trên mặt đất. Ngày thường đều là Thương Khâu cho mèo ăn mới dùng tư thế này. Tạ Nhất nghĩ thầm.

Chẳng lẽ mình cũng biến thành mèo?

Liền ở ngay lúc này, Thương Khâu lấy ra một thứ, xé vỏ bọc. Hình như là một viên kẹo trái cây. Tạ Nhất còn chưa có phản ứng đã bị nhét viên kẹo vào trong miệng. HunhHn786 Đừng nhìn thấy viên kẹo trái cây này bắt mắt mà lầm, thật sự rất khó ăn, có mùi long não. Thiếu chút nữa Tạ Nhất đã nhổ ra.

Thương Khâu kiềm trụ cằm Tạ Nhất, nói:

“Trực tiếp nuốt xuống đi, đối với cậu rất tốt.”

Tạ Nhất theo bản năng liền nuốt xuống. Không phải bởi vì kẹo như long não này tốt, mà là bởi vì Thương Khâu làm động tác. Thương Khâu nắm cằm, một bộ như đùa giỡn gái nhà lành……

Tạ Nhất “ực” một tiếng đem viên kẹo long não nuốt xuống. Nuốt xuống xong còn có chút mặt đỏ tai hồng. Tạ Nhất cảm thấy cổ họng dịu một chút, lồng ngực cũng không có cái loại đau rát, hô hấp thông suốt không ít.

Liêm tiên sinh cũng được mang từ trong ra, Liêm Vũ vội vàng kiểm tra Liêm tiên sinh.

“Tiên sinh bị thương không?”

Liêm tiên sinh lắc lắc đầu, nói:

“Yên tâm, tôi không có việc gì, nhờ có Tạ tiên sinh.”

Liêm Vũ lập tức nói với Tạ Nhất:

“Cám ơn Tạ tiên sinh.”

Tạ Nhất xua tay nói:

“Không có việc gì.”

Liên tục có du khách vọt ra. Tuy rằng tình huống khẩn cấp, nhưng bởi vì Thương Khâu dùng một đạo bùa, tựa hồ không có ai bị lửa tổn thương. Nhiều nhất chính là bởi vì hỗn loạn giẫm đạp nhau mà bị thương. Mọi người đều không có chuyện gì, cũng coi như là kinh sợ nhưng không nguy hiểm. Kết quả lúc này, đột nhiên có người phụ nữ hô to:

“Con tôi!!! Con tôi còn bên trong!! Ai… Ai cứu... cứu con tôi!! Con tôi ở bên trong! Cứu con tôi với!”

Người phụ nữ hô to lên, như phát điên bắt lấy người bên cạnh, hô to:

“Cứu con tôi. Nó ở bên trong, nó còn chưa có ra!!”

Tạ Nhất kinh ngạc nhìn hội trường. Thương Khâu vừa rồi nói qua, quỷ hồn oán khí rất cường liệt, bùa chú chỉ có thể áp chế lửa, thực mau liền sẽ bùng cháy. Hiện giờ thoạt nhìn bùa chú đã mất dần hiệu lực, ngọn lửa xông thẳng lên cao.

Lửa lớn như vậy, ai dám đi cứu người?

Tất cả đều chờ cứu hỏa. Người phụ nữ lại như điên rồi, nói:

“Nhân viên phụ trách?! Ai chịu trách nhiệm?! Con tôi ở bên trong! Các người! Các người!”

Người phụ nữ nói, chỉ vào Liêm tiên sinh, nói:

“Các người không phải nhân viên sao!? Như thế nào lại cháy!? Con tôi nếu có bất trắc gì, tôi bắt các người đền mạng!!”

Liêm tiên sinh cau mày. Liêm Vũ đột nhiên đứng lên, nói:

“Tôi đi.”

Hắn nói, mọi người đều không có phản ứng lại. Liêm Vũ thế nhưng quay đầu vọt vào biển lửa.

Tạ Nhất lắp bắp kinh hãi, hô to:

“Liêm Vũ!”

Quay đầu nhìn về phía Thương Khâu, Tạ Nhất nói:

“Mau nghĩ biện pháp!”

Thương Khâu sắc mặt âm trầm, lấy ra một tờ bùa màu vàng. Lúc này không phải chống lửa. Khi mọi người không chú ý hắn vung tay ném văng ra.

Lửa lớn còn tàn sát bừa bãi, nhưng thực mau liền nghe được tiếng kêu.

“A a a a a”

Một trận kêu thảm thiết. Mọi người còn tưởng rằng là đứa bé hoặc là Liêm Vũ. Một luồng khói đặc từ trong hội trường đột nhiên bay vọt ra. Là cái bóng ma tập kích bọn họ.

Thương Khâu làm bóng ma tức khắc hiện thân. Bóng ma tựa hồ cực kỳ sợ bùa của Thương Khâu, kêu thảm từ trong bay ra, nháy mắt biến mất không thấy.

Bóng ma biến mất, cứu hỏa cũng tới, thực mau lửa được khống chế, nhưng Liêm Vũ cùng đứa bé vẫn không có ra tới.

Một lát sau, khi mọi người còn lo âu, Thương Khâu đột nhiên nói:

“Đã trở lại.”

Liền nhìn thấy Liêm Vũ ôm một đứa bé trai, nhanh chóng từ bên trong chạy ra. Đứa bé kia tựa hồ sặc khói, đã ngất đi rồi, nhưng không có đáng ngại, trên người không có bị bỏng. Mà Liêm Vũ bất đồng, Liêm Vũ trên người đều là vết bỏng, nửa khuôn mặt đỏ bừng, cằm đã có chút đen. Trên người quần áo cũng đen như mực, linh tinh vụn vặt, đôi tay tràn đầy vết cháy bỏng. Hắn ôm đứa bé đi từng bước ra.

“Con tôi!!!”

Liêm Vũ đi ra, nhanh chóng đem đứa bé buông xuống. Người phụ nữ lập tức xông lên. Đứa bé không có gì, thực mau liền tỉnh lại.

Tạ Nhất chấn kinh nhìn Liêm Vũ. Liêm Vũ trên người cơ hồ không có một khối da tốt, chỉ có một đôi mắt còn sáng lấp lánh, sắc mặt cũng phi thường bình tĩnh. Hắn thậm chí không cảm thấy đau. Tạ Nhất tiến lên, kích động nói:

“Gọi cứu hộ! Xe cứu thương lập tức liền tới!”

Liêm Vũ lại nói:

“Tạ tiên sinh không cần sốt ruột. Tôi không cần đi bệnh viện.”

Tạ Nhất không hiểu, nói:

“Cái gì?!”

Thương Khâu nhíu nhíu mày, nhìn Liêm Vũ. Liêm tiên sinh lúc này chuyển xe lăn lại đây, nói:

“Liêm Vũ là người máy, trở về đổi bộ da là được.”

Tạ Nhất nghe, tức khắc kinh ngạc không thôi, trong đầu hóa ngốc. Thương Khâu tựa hồ đã nghĩ tới, cũng không có quá nhiều kinh ngạc.

Trách không được Liêm Vũ nói mạng của hắn đều là Liêm tiên sinh cho. Thì ra Liêm Vũ vốn là người máy, chẳng qua bởi vì làm quá giống người thật, cho nên Tạ Nhất căn bản không nhận ra. Trách không được Liêm Vũ làm việc gọn gàng ngăn nắp, phi thường tinh tế nghiêm mật, nhưng lại có chút không rành thế sự, hơn nữa cũng đặc biệt rộng lượng. Rốt cuộc hắn là máy móc.

Liêm Vũ cười thực ôn hòa, nói:

“Tạ tiên sinh không cần lo lắng.”

Hắn nói, nâng lên tay nhìn nhìn chỗ bị bỏng. Rõ ràng bên trong còn có xương trắng như tuyết, cũng không thấy được máy móc hay mạch điện nào.

Liêm Vũ tiếp tục nói:

“Chỉ là hơi chút đau.”

Tạ Nhất kinh ngạc nói:

“Đau?”

Liêm Vũ cười nói:

“Tiên sinh vì mô phỏng, cho nên cũng làm cảm giác đau. Bất quá chỉ là một loại mô phỏng xử lý, cũng không phải thật sự.”

Liêm Vũ thế nhưng là một người máy, hơn nữa là một người máy mô phỏng, có cảm giác đau. Hắn là người máy công nghệ cao. Nếu Liêm Vũ không tự mình nói, Tạ Nhất khẳng định cả đời cũng phát hiện không được, chỉ là sẽ cảm thấy Liêm Vũ có chút rộng lượng kỳ quái.

Liêm Thần An nói:

“Thật ngượng ngùng, không nghĩ tới sẽ biến thành như vậy. Tôi còn cần xử lý một chút ở hội trường, Tạ tiên sinh cùng Thương tiên sinh không có bị thương chứ?”

Tạ Nhất không có bị thương, chỉ là có chút chấn kinh mà thôi, cũng không có việc lớn, liền lắc lắc đầu. Thương Khâu vốn dĩ không có bị thương.

Liêm Thần An còn cần xử lý hội trường, vẫy vẫy tay, ý bảo Liêm Vũ đẩy xe cho mình. Liêm Vũ nhanh đi trở về bên cạnh Liêm Thần An, đẩy xe lăn đi.

Tạ Nhất nhìn bóng dáng Liêm Vũ.

Rõ ràng biết hắn chỉ là một người máy, thân thể đều là mô phỏng. Nói không chừng xương cốt da thịt chính là kim loại và hợp chất gì đó, nhưng trong lòng Tạ Nhất vẫn loáng thoáng có chút không thoải mái.

Thương Khâu vỗ bờ vai của Tạ Nhất, nói:

“Có bị thương không?”

Tạ Nhất nhanh lắc lắc đầu, đột nhiên nghĩ tới cái gì, nói:

“Không xong! A Lương! Anh nhìn thấy A Lương không!?”

Bọn họ là cùng A Lương tới, bất quá không có cùng nhau đi xem. Vừa rồi đã xảy ra hoả hoạn, chạy ra vội vàng, một đống người ở bên ngoài, Tạ Nhất cũng không thấy được A Lương.

Thương Khâu nheo nheo mắt, nhanh cùng Tạ Nhất đi tìm kiếm A Lương.

Trong đám người không có A Lương. Bọn họ đi ra một đoạn mới thấy được A Lương. A Lương bị thương, áo ngoài bị cháy, cánh tay tựa hồ bị sưng một chút. Hắn duỗi một tay nâng cánh tay còn lại, sắc mặt nôn nóng đang tìm kiếm cái gì.

Tạ Nhất vội vàng tiến lên gọi:

“A Lương!!”

A Lương nhìn thấy Tạ Nhất, kích động nói:

“Ông chủ, tôi nhìn thấy Thanh Cốt! Em ấy ở chung quanh đây!”

Vừa mới rồi hội trường nổi lửa, A Lương bị mắc kẹt bên trong. Thanh Cốt đột nhiên xuất hiện cứu A Lương. Bất quá cứu người xong, chớp mắt đã không thấy tăm hơi. A Lương ở chung quanh tìm kiếm, kêu thế nào Thanh Cốt cũng không ra. A Lương có chút kích động nói:

“Ở chung quanh đây, chung quanh……”

Tạ Nhất an ủi A Lương, nghĩ thầm.

Thanh Cốt chính là quỷ hồn a, dù ở chung quanh, nhưng hắn không muốn lộ mặt, A Lương khẳng định là tìm không thấy hắn.

Tạ Nhất thấy A Lương có chút thất hồn khổ sở, cánh tay còn bị thương, nói:

“Đi về trước thôi.”

A Lương không muốn đi, nhưng cũng tìm không thấy người, cuối cùng vẫn là bị Tạ Nhất và Thương Khâu mang đi. Ba người lên xe về nhà, cảm giác lần này sự tình rất nguy hiểm. Bất quá để cho người ta chấn kinh vẫn là Liêm Vũ.

Chủ nhật Tạ Nhất ở nhà, ban ngày không có gì làm. Thương Khâu lại có việc. Kỳ thật là hắn phải đi gặp khách hàng. Đáng lẽ phải đi ngày Tạ Nhất bố trí hội trường triển lãm bị thương, bất quá cuối cùng không đi được, bởi vì hắn phải chạy tới bệnh viện, liền đổi ngày. Sau đó vẫn luôn không có thời gian, cho nên hai bên liền hẹn chủ nhật lại gặp nhau.

Tạ Nhất vừa nghe nói lý do bị chậm trễ, cảm thấy trong lòng băn khoăn, liền nói:

“Cần hỗ trợ không?”

Thương Khâu đang mặc quần áo, nhướng mày nhìn Tạ Nhất. Tạ Nhất cảm thấy biểu tình kia đặc biệt hài hước.

Nghĩ lại cũng đúng, Thương Khâu lợi hại như vậy, mình chỉ biết làm trở ngại chứ không giúp được gì, đương nhiên không thể hỗ trợ!

Tạ Nhất nghĩ như vậy, không khỏi mặt đỏ lên, thập phần ngượng ngùng.

Thương Khâu lại nói:

“Cũng được, đi thôi.”

Tạ Nhất nghe hắn nói được, lập tức liền nhảy lên, đi thay quần áo, theo Thương Khâu ra khỏi cửa. Hai người chuẩn bị lái xe đi, bởi vì Tạ Nhất mấy ngày nay cánh tay còn chưa có hoàn toàn tốt, cho nên vẫn là Thương Khâu lái xe.

Xe hướng trung tâm thành phố, thực mau tới khu nhà cao cấp.

Thương Khâu đem xe vào bãi, sau đó liền mang theo Tạ Nhất đi vào tòa nhà.

Nơi này muốn vào thang máy cũng cần có thẻ từ mở khoá. Khi bọn họ đi tới cửa, vốn định gọi khách hàng từ trên lầu xuống đón, bất quá vừa lúc có người đi ngang qua, chuẩn bị vào thang máy.

Là hai cô gái. Họ dùng thẻ mở cửa thang máy, nhìn thấy hai người Tạ Nhất lập tức kinh ngạc chuyển sang kinh hỉ nói:

“A, lại là các người!”

Tạ Nhất mê mang nhìn hai cô gái. Kỳ thật Tạ Nhất cũng có chút trí nhớ kém, không phải khuôn mặt quá ấn tượng, không cẩn thận nhớ kỹ, thì không nhớ được.

Đặc biệt không có ấn tượng với hai cô gái này. Thoạt nhìn tuổi không phải quá lớn. Trong những mối quan hệ xã giao hẳn là không có người trẻ như vậy đi?

Tạ Nhất nghĩ như vậy, liền nhìn Thương Khâu.

Nháy mắt hắn đã ngụy trang thành người đàn ông ấm áp thân thiện. Hắn cười cười, cùng hai cô gái chào hỏi, còn lịch sự giữ cửa thang máy giúp bọn họ. Biểu tình cùng HunhHn786 động tác thiếu chút nữa hù chết Tạ Nhất, còn tưởng rằng Thương Khâu bị cái gì không sạch sẽ bám vào người.

Thừa dịp kéo cửa, Tạ Nhất liền nghe thấy Thương Khâu đè thấp giọng ở bên tai mình nhẹ giọng nói:

“Thời điểm điều tra Hồ trưởng phòng còn nhớ không? Tiểu thuyết của Tiểu Bạch.”

Tiểu Bạch…… tiểu thuyết?!

Tạ Nhất đột nhiên liền nhớ ra rồi. Chỉ cần một câu liền nhớ ra rồi, bởi vì ấn tượng thật sự rất khắc sâu. Tạ Nhất đã chứng kiến bọn họ thảo luận tiểu thuyết của Tiểu Bạch, còn nói Tạ Nhất cùng Thương Khâu xứng đôi vân vân...

Tạ Nhất tức khắc lắp bắp kinh hãi, giờ mới cảm thấy khu nhà này có điểm quen mắt. Đúng là khu chung cư này rồi, quả thực quá trùng hợp……

Hai cô gái có thể gặp lại bọn họ, đặc biệt kinh hỉ, cùng Thương Khâu bắt chuyện.

“Anh xem tiểu thuyết mới nhất chưa, quá manh, là thú nhân đó!”

Thương Khâu bình tĩnh gật gật đầu, nói:

“Đã xem.”

Tạ Nhất cho rằng Thương Khâu nói có lệ với bọn họ, kết quả hai bên thế nhưng thảo luận cốt truyện. Cái gì mà Tạ Nhất bị bộ lạc thú nhân bắt làm tù nhân, Thương Khâu là thủ lĩnh thú nhân vân vân...

Tạ Nhất trong lòng chửi ác độc.

Thú nhân chó má!

Hai cô gái thảo luận không thể tự kềm chế, cười nói:

“Ai nha, Tạ Nhất rất YD nha!”

Tạ Nhất mê mang nói:

“YD? Là có ý tứ gì?”

Hai cô gái đột nhiên cười ầm lên, tựa hồ chính mình nói xong đều ngượng ngùng. Hai người cũng không trả lời Tạ Nhất, vừa lúc tới tầng lầu của họ, hai cô gái ra khỏi thang máy, nói:

“Tạm biệt, gặp lại sau.”

Thương Khâu vẻ mặt thân thiện chào bọn họ. Cửa thang máy đóng lại, nháy mắt gương mặt ấm áp thân thiện liền biến mất, thay bằng một bộ lãnh khốc ngày thường.

Tạ Nhất còn mê mang, ngẩng đầu nhìn bảng điện tử của thang máy, nói:

“Cho hỏi, YD là có ý tứ gì?”

Thương Khâu cười một tiếng, nói:

“Cậu không muốn biết đâu.”

Tạ Nhất tức khắc cảm giác da đầu phát tê dại. Hai cô gái nói truyện Tiểu Bạch viết mình thật sự là YD, cho nên Tạ Nhất vẫn rất muốn biết YD rốt cuộc là có ý tứ gì.

“Đinh”

Cửa thang máy mở ra, bọn họ tới rồi. Tạ Nhất còn ở phía sau hỏi.

“Rốt cuộc là có ý tứ gì, anh nói cho tôi nghe đi.”

Thương Khâu bước nhanh đi ra, đứng ở trước cửa một căn hộ, ấn chuông cửa. Liền nghe được bên trong có người đáp lại. Thời điểm cửa mở, Thương Khâu đột nhiên quay đầu lại nhìn Tạ Nhất, sau đó nhàn nhạt nói:

“Dâm đãng.”

“Cái……”

Cái gì!?

Tạ Nhất nói còn chưa xong, cửa đã mở ra, có người tới, đầu Tạ Nhất thiếu chút nữa nổ tung, cảm giác đang bên cạnh đoàn tàu lửa chạy “ầm ầm”.

Cửa vừa mở ra, có người đứng ở trước mặt. Tạ Nhất bất chấp đầu muốn bốc khói. Người mở cửa bọn họ nhận biết, trước đó đã gặp ở triển lãm, là bạn gái tai tiếng của Liêm Thần An, Tào nữ sĩ.

Tạ Nhất kinh ngạc nhìn Tào nữ sĩ. Bất quá Tào nữ sĩ không tiếp xúc trực tiếp cùng bọn họ, bởi vậy không quen biết bọn họ.

Tào nữ sĩ thấy được Thương Khâu, tức khắc kinh ngạc mở to hai mắt. Tạ Nhất dám khẳng định, Tào nữ sĩ ngoài ý muốn, vì người đuổi ma lại là đẹp trai như vậy sao?

Tào nữ sĩ cười cười, nói:

“Hai vị là đại sư đuổi ma, mau mời vào.”

Thương Khâu cùng Tạ Nhất đi vào. Thời điểm bước vào, Thương Khâu còn quay đầu lại cười với Tạ Nhất, làm một cái khẩu hình YD. Tạ Nhất đầu óc nóng lên, giơ tay liền chụp mông Thương Khâu.

“Bốp!”

Một tiếng rất vang dội. Tay Tạ Nhất nháy mắt cảm giác tay tê dại.

Lần này mọi người đều nghe thấy được. Thương Khâu híp mắt, đặc biệt nguy hiểm nhìn Tạ Nhất. Tạ Nhất tức khắc mặt đỏ bừng, bởi vì Tào nữ sĩ cũng quay đầu nhìn bọn họ, ngay sau đó nói:

“Có phải vướng chân hay không? Cẩn thận ngạch cửa một chút, nhà của chúng tôi cái ngạch cửa có chút cao.”

Tạ Nhất vội vàng nói:

“Phải phải, thật ngượng ngùng.”

Thương Khâu lại là híp mắt, cười tủm tỉm, thập phần nguy hiểm nhìn chằm chằm Tạ Nhất, hơi chút lui lại, hạ giọng nói:

“Chúng ta về nhà tính sổ.”

Tạ Nhất:

“……”

Nhất thời thống khoái……

Tào nữ sĩ mời Tạ Nhất cùng Thương Khâu ngồi xuống, rót hai ly nước. Ánh mắt Tào nữ sĩ ở trên người Thương Khâu đổi tới đổi lui. Tạ Nhất biết, Thương Khâu dương khí đủ, cho nên đặc biệt hấp dẫn người khác phái.

Thương Khâu cũng không ngại Tào nữ sĩ nhìn mình. Hắn ngồi ở trên sô pha, đem áo gió mở ra. Động tác đơn giản, nhưng Thương Khâu mang bao tay da màu đen cho nên khi mở áo gió động tác trở nên đặc biệt cuốn hút. Quả thực cuốn hút vô biên, đôi mắt Tào nữ sĩ cũng nhìn thẳng.

Tạ Nhất trộm liếc mắt nhìn nhìn chung quanh.

Tìm người tới đuổi ma, hẳn là đã xảy ra một ít sự tình rất kỳ quái đi? Bất quá nhà này thoạt nhìn thực bình thường!

Thương Khâu nhàn nhạt mở miệng hỏi:

“Tào nữ sĩ có thể đơn giản nói sơ qua tình huống không?”

“À à được.”

Tào nữ sĩ lúc này mới phục hồi tinh thần lại, có chút ngượng ngùng nói:

“Là thế này, tôi cảm thấy… tôi cảm thấy gần đây trong nhà tôi đã xảy ra một ít sự tình kỳ quái, giống như có thứ không sạch sẽ.”

Tạ Nhất nói:

“Cái gì kỳ quái?”

Tào nữ sĩ nói tựa hồ có chút sợ hãi, giọng run run.

“Là…… Là như thế này…… ngày đó đang ngủ, nửa đêm bị nóng tỉnh, tôi muốn mở điều hòa. Kết quả nằm ở trên giường, liền…… liền nhìn đến cửa sổ đối diện... phía bên ngoài cửa sổ có cái bóng đen. Bóng đen hình như là một người, nhưng quá tối, tôi thấy không rõ lắm. Tôi hoảng sợ chạy nhanh mở đèn!”

Tạ Nhất nhìn nhìn phía bên ngoài cửa sổ.

Đây chính là cao hơn mười tầng, có người có thể vượt nóc băng tường đứng ở phía bên ngoài cửa sổ chăm chú nhìn Tào nữ sĩ sao?

Tào nữ sĩ chấn kinh nói:

“Tôi…… Tôi thật sự rất sợ hãi, không biết là thứ gì. Sau đó mỗi ngày buổi tối ngủ đều thực đáng sợ, giống như có người nào đang nhìn chăm chú tôi, giám sát tôi. Tôi rất sợ hãi.”

Tào nữ sĩ nói, vươn tay muốn bắt lấy tay Thương Khâu HunhHn786.

“Thương tiên sinh, tôi thật sự rất sợ hãi, tôi nên làm cái gì bây giờ?”

Bất quá Thương Khâu phản ứng mau lẹ, vừa lúc rút tay lại. Tào nữ sĩ bắt không được, thập phần xấu hổ cười cười, nhanh nói sang chuyện khác.

“Còn nữa, thời điểm tắm tôi cũng nhìn thấy có cái gì phía bên ngoài cửa sổ. Đều là khi trời tối. Quá... quá đáng sợ. Có phải có cái gì không sạch sẽ hay không?”

Thương Khâu nhàn nhạt nói:

“Cái này khó mà nói. Chúng tôi có thể nhìn khắp nơi không?”

Tào nữ sĩ vội vàng nói:

“Có thể, có thể, có thể, hai vị mời xem.”

Thương Khâu cùng Tạ Nhất đứng lên. Đầu tiên vào phòng ngủ, Tào nữ sĩ hỗ trợ chỉ vào cửa sổ, nói:

“Đó…… Chính là cửa sổ đó.”

Tào nữ sĩ mới vừa nói xong, thình lình nghe có âm thanh vang lên. Âm thanh cao vút bén nhọn dọa Tào nữ sĩ kêu một tiếng.

“Á”

Tạ Nhất bị tiếng kêu của Tào nữ sĩ làm sợ không nhẹ. Nhưng hiện tại là ban ngày ban mặt, quỷ hồn lại không phải đều giống Thanh Cốt, sao có thể ban ngày ban mặt liền đến chỗ này.

Thì ra không phải quỷ hồn, mà là chuông điện thoại bàn trong nhà Tào nữ sĩ. Tào nữ sĩ ngượng ngùng nói:

“Tôi…… Tôi đi tiếp điện thoại.”

Tào nữ sĩ chạy đi phòng khách tiếp điện thoại. Thương Khâu cùng Tạ Nhất tiếp tục xem phòng ngủ. Tạ Nhất nói:

“Tôi sao cảm thấy Tào nữ sĩ là có tật giật mình nha?”

Thương Khâu nhướng mày nói:

“Dùng cái gì cảm thấy được?”

Tạ Nhất sờ cằm nói:

“Giác quan thứ sáu.”

Thương Khâu lại nhướng mày, tựa hồ trêu chọc Tạ Nhất. Tạ Nhất nói:

“Anh nghĩ xem, chồng Tào nữ sĩ qua đời mấy năm, hôm qua mới đi tìm Liêm tiên sinh, hôm nay liền ở chỗ này vồ lấy anh.”

Thương Khâu ở phòng ngủ dạo qua một vòng. Trên bàn có cái khung ảnh úp xuống, hắn thuận tay cầm lên xem. Là ảnh Tào nữ sĩ cùng một người đàn ông chụp chung. Người đàn ông kia thoạt nhìn chính là người chồng quá cố. Dù sao hai người mang nhẫn đôi, hơn nữa đây là ảnh cưới.

Nói thật, chồng Tào nữ sĩ không có ngoại hình bằng Liêm tiên sinh, có loại cảm giác lấm la lấm lét, hơn nữa thân cũng không cao.

Tạ Nhất nghe Liêm Vũ nói Liêm tiên sinh ở đại học đã cùng Tào nữ sĩ quen nhau. Nhưng lại không biết đã xảy ra biến cố gì, Tào nữ sĩ liền cùng bạn tốt của Liêm tiên sinh hẹn hò, cuối cùng còn kết hôn.

Tạ Nhất chép chép miệng, nghĩ thầm.

Tào nữ sĩ khẩu vị thật là hay thay đổi, phẩm vị cũng không ổn định, vừa rồi còn muốn vồ lấy Thương Khâu. Nhưng lựa chọn chồng phẩm vị cũng không phải quá tốt. Bất quá nói không chừng hắn có vẻ đẹp nội tâm thì sao?

Thương Khâu xem xong ảnh chụp, lại đem khung ảnh úp xuống dưới. Ngay sau đó quay đầu đi đến chỗ khác, hắn thuận tay mở ra tủ quần áo.

Tạ Nhất muốn ngăn cản.

“Vạn nhất nhìn thấy cái gì xấu hổ liền thảm……”

Bất quá nói còn chưa xong, Thương Khâu đã nhanh tay mở cửa tủ quần áo. Bên trong cũng không có quần áo xấu hổ, tất cả đều là quần áo nam.

Tạ Nhất lúc này mới phát hiện, phòng ngủ có hai cái tủ quần áo, một cái khác có thể là của bản thân Tào nữ sĩ. Tạ Nhất nói:

“Chồng đã qua đời nhiều năm như vậy, còn giữ quần áo? Tào nữ sĩ chẳng lẽ rất si tình?”

Thương Khâu cười một tiếng, nhếch mép, tựa hồ là cười lạnh, nói:

“Quần áo này kích thước không phù hợp.”

Tạ Nhất hồ nghi nhìn về phía những quần áo. Quả nhiên như thế, kích thước  không đúng. Dù tính là tây trang, cũng có lớn có bé, dựa theo dáng dấp của người chồng tuyệt đối không mặc được. Tạ Nhất càng mê mang.

Thương Khâu lại đóng cửa tủ quần áo, từ phòng ngủ đi ra, lại đi xem chỗ khác. Tạ Nhất vẫn luôn đi theo.

Tào nữ sĩ thực mau đã trở lại, ngượng ngùng cười nói:

“Thật ngượng ngùng, là trường học gọi tới, nói về con gái của tôi.”

Thương Khâu cùng Tạ Nhất lại ngồi trên sô pha. Tạ Nhất kinh ngạc nói:

“Nữ sĩ còn có con gái?”

Tào nữ sĩ nói:

“Đúng vậy, con gái tôi sáu tuổi, đặc biệt bướng bỉnh, cũng không nghe lời.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.