Loạn Thế Đại Ma Đầu

Chương 47




Động tác của lão phu nhân cũng thật mau, lấy cớ đáp lễ, cách ngày liền sai người trong phủ qua Lại Bộ Thị Lang, gián tiếp sáng tỏ ý đồ đến.

Tới gần chạng vạng, Trần Uyên mới từ bên ngoài trở về, trên người tuy dính đầy mùi rượu nhưng thần chí vẫn còn tính là thanh tỉnh.

Vương thị vội bước nhanh đi lên đỡ, "Sao lại uống rượu? Ta không phải đã nói với ngươi, đừng có cùng mấy người hồ bằng cẩu hữu* bên ngoài đó kết giao, chịu khó đọc sách, tiến nhập quan chức rồi sao."

(*) Hồ bằng cẩu hữu: đám bạn bè xấu.

Trần Uyên nhắm mắt lại, lời này hắn nghe Vương thị nói cả ngàn lần đến phát chán rồi, dưới chân lảo đảo hai bước, nấc lên một cái rồi mới giương giọng nói: "Con biết, nương đừng nói nữa!"

Vương thị nhăn chặt mày, thở dài, sau khi đại nhi tử Trần Chiêu mất, nàng liền đem toàn bộ hy vọng ký thác ở trên người tiểu nhi tử, nhưng thấy bộ dáng này của hắn, có chút hận không thể rèn thép thành sắt.

Tâm tư luôn không đặt ở trên chính sự, suốt ngày chỉ nghĩ chơi bời như thế nào, mặc dù bản thân đã trăm nói vạn nói nhưng hắn cũng không nghe vào tai, này đây cũng chỉ còn nước trông cậy vào hắn cưới về một người con dâu cái lợi hại về, hảo hảo quản thúc hắn.

Đỡ Trần Uyên ngồi xuống, Vương thị tiếp tục nói: "Hôm nay vương phủ tới đáp lời, nương nghĩ thay ngươi định chuyện với đại tiểu thư nhị phòng, ngươi cảm thấy như thế nào?"

Trần Uyên ánh mắt lóe lóe, rượu lập tức bay đi hơn phân nửa, không thể tin tưởng nói: "Vương phủ cái gì? Định ra cái gì?"

"Hôn sự của ngươi a! Ngươi cũng già đầu rồi, còn không có cái thành tựu gì, nương nghĩ ngươi thành thân có thể sẽ tốt lên chút."

"Không được!" Trần Uyên nhíu mày: "Con không nghĩ sẽ thành thân."

"Vì sao? Ngươi cho ta cái lý do!" Vương thị có chút phẫn nộ, chất vấn hỏi. "Ngươi có biết không, thế lực của Lâm Tu Duệ hiện giờ như diều, tiền đồ về sau chắc chắn không thể yếu kém, nếu cùng hắn kết thêm thân, ngày sau hắn sẽ phải ít nhiều dìu dắt ngươi."

Trần Uyên có chút thống khổ xoa xoa huyệt Thái Dương, ách thanh nói: "Chính là không nghĩ sẽ cưới."

Vương thị đầy mặt u sầu: "Nương biết tâm tư của ngươi, cũng tìm người đi nói qua, nguyên lai tính toán định là Lâm Tương, nhưng người ta không đáp ứng a! Ngươi cũng biết, nàng thân phận quận chúa, lại được thế tử yêu quý, nương cũng là vì ngươi mà trù tính thôi."

Dừng một chút nàng mới tiếp tục nói: "Nhưng ngươi...... Ai, nếu là đại ca ngươi còn sống, nói không chừng là có thể thành."

Trần Uyên nặng nề mà hít vào một hơi, áp xuống lửa giận trong lòng: "Con không phải cũng từng có tâm tư sao? Chính là con nghĩ đời này con cứ như vậy, cũng không nghĩ leo lên người nào......"

Vương thị tức giận: "Tóm lại, ngươi không cưới cũng phải cưới!"

Cửa phịch một tiếng khép lại, Trần Uyên lúc này mới ngửa mặt nằm lên trên giường, ánh mắt thanh tỉnh ngơ ngẩn nhìn trần nhà, nào còn lấy nửa phần say rượu.

Từ nhỏ Trần Uyên đối với nhập quan chính là không có hứng thú, ngược lại hắn ham mê y thuật, khi đó còn có đại ca phía trước, toàn bộ kỳ vọng của Vương thị đều dừng ở trên đầu đại ca, cũng không quá yêu quý quản lý hắn, Trần Uyên mừng rỡ, nhẹ nhàng lén lén lút lút chạy đi bái sư phó.

Chính là, ngày vui ngắn chẳng tầy gang*, lúc Trần Chiêu phát sinh chuyện ngoài ý muốn, Trần Uyên đang theo sư phó bên ngoài du ngoạn, chờ đến khi nhận được thư gấp từ nhà mà trở về, đại ca đã không còn nữa.

(*)Ngày vui ngắn chẳng tầy gang: tiệc vui chóng tàn; điều tốt đẹp không tồn tại mãi

Vương thị thật không muốn hy vọng thất bại, đem hắn bắt ở trong nhà tiếp tục gánh vác trọng trách của đại ca, mới đầu Trần Uyên còn thống hận bản thân một thân y thuật lại không thể cứu được tính mạng người thân nhất, tính toán ban đầu trấn an cha mẹ rồi sau đó tính tiếp.

Thế nhưng thời gian trôi qua đã lâu, tâm thái Vương thị bắt đầu trở nên nóng nảy lên, tuy hắn đã nói nhiều lần nhưng cuối cùng Vương thị cũng không chịu buông tay, từ đó Trần Uyên liền bắt đầu ngày ngày say xỉn, bày ra bộ dáng không muốn tiến thủ, mục đích muốn làm cho Vương thị chết cái tâm này, không nghĩ nàng lại đem chủ ý đánh tới trên hôn sự của bản thân.

Thời gian như bóng câu qua khe cửa, đột nhiên rồi biến mất. Mấy ngày nay, Cố Hoài Du không có người quấy rầy thành ra quá thảnh thơi.

Mỗi ngày sau khi từ chỗ lão phu nhân thỉnh an trở về, đều bắt đầu sao chép kinh tĩnh tâm, oán khí trong lòng nàng quá thịnh, mỗi khi sao chép một lần liền có thể tĩnh tâm tới không ít.

Sau khi chân Lâm Tương tốt lên liền bị phạt quỳ từ đường, có lẽ là đang trù tính kế sách lần sau, lại có lẽ là bị mất thể diện nên không dám ra ngoài, tóm lại từ sau đó cũng không rảnh tới tìm nàng phiền toái.

Lúc Lâm Tu Duệ thấy Cố Hoài Du cũng chỉ là đang xem sách hoặc luyện chữ, tựa hồ là căn bản không đem Tống Thời Cẩn để ở trong lòng nên cũng dừng lại ý định tiếp tục qua đây tìm hiểu.

Thời tiết mỗi ngày một nóng lên, ngoài cửa sổ bắt đầu có tiếng ve kêu, Cố Hoài Du đứng sát cửa sổ, trong lòng như là quên đi cái gì, rồi lại nghĩ không rõ.

"Sao năm nay sớm như vậy đã có ve kêu?" Hồng Ngọc phất phất tay, tưởng chừng làm như vậy có thể bớt được tiếng ve inh ỏi xung quanh.

Lục Chi gật gật đầu, bị thanh âm này kêu đến trong lòng khó chịu, "Còn chưa tới hạ chí chứ, qua khoảng thời gian nữa không biết sẽ nóng thành bộ dáng gì nữa......"

"Ai."

Thở dài, Cố Hoài Du một lần nữa ngồi trở lại trên ghế, nàng trong lòng ẩn ẩn cảm thấy chuyện này rất quan trọng, nhưng có cố nghĩ như thế nào cũng đều không nhớ nổi.

"Ai?" Lục Chi bỗng nhiên kêu lớn một tiếng, "Lăn ra đây!"

Trên xà nhà tiếng gạch ngói va chạm lạch cạch vang nhỏ, một lát sau từ chỗ mái hiên chỗ ló ra một đạo thân ảnh, trong tay hắn phủng cái hộp, khom người nói: "Gặp qua Cố tiểu thư!"

Cố Hoài Du cẩn thận đánh giá, liền nhìn ra đây là người ngày ấy ở bên Tống Thời Cẩn hộ vệ, "Ngươi tên Mạc Anh?"

"Tiểu thư trí nhớ thật tốt." Mạc Anh nhếch môi, cười cười nói: "Đây là chủ tử mệnh thuộc hạ đưa tới, hy vọng Cố tiểu thư vui lòng nhận cho."

Cố Hoài Du nhận hộp, mở ra vừa thấy, là một cây trâm thủ công tinh xảo, "Đây là ý gì?"

Mạc Anh khụ khụ, hơi xấu hổ nói, ngày ấy Tống Thời Cẩn ở tiệc mừng thọ không thấy nàng mang trâm mình đưa, trở về ảo não hồi lâu, do dự một thời gian lâu như vậy, mới dám lệnh cho hắn trực tiếp đem đồ vật bản thận tự chuẩn bị qua đây.

"Thỉnh tiểu thư cho mượn cây trâm này một chút, tiểu nhân thay ngài làm mẫu."

Cố Hoài Du gật gật đầu, liền thấy Mạc Anh tay nắm lấy hoa hai bên sườn cây trâm, lạch cạch một tiếng khóa mở vang nhỏ, cánh hoa đang khép lại liền mở ra, tay hắn giữ lấy một đầu, tay còn lại chỉ vào chỗ bông hoa tuệ nói: "Nếu tiểu thư gặp phải nguy hiểm, liền đem vật này kéo xuống, đưa đầu cây trâm hướng về phía trước, nhận được tín hiệu, hộ vệ ở gần ngài nhất sẽ lập tức đuổi tới."

"Giữa ban ngày ban mặt cũng có thể xuất hiện sao?" Nàng hỏi.

Mạc Anh gật đầu: "Sẽ, tiểu nhân tự khác có biện pháp riêng."

"Thật ra khá tinh xảo." Cố Hoài Du không chút khách khí nhận lấy: "Thay ta cảm ơn chủ tử nhà ngươi."

Mạc Anh dừng một chút nói: "Còn thỉnh tiểu thư ngày ngày mang vật đó, nếu gặp phải nguy hiểm, vật này có thể giúp tiểu thư bảo đảm an toàn."

Lục Chi bĩu bĩu môi, nhìn Mạc Anh đang cười không có hảo ý.

Lời này mà ngươi cư nhiên cũng nói ra được!

Mạc Anh khụ khụ, ánh mắt đánh ý nói: Ta có thể làm thế nào bây giờ! Chỉ còn cách trợn tròn mắt nói nói dối thôi!

Cố Hoài Du vuốt vuốt cây trâm tinh tế nhìn một chút, cũng không ngẩng đầu lên mà nói: "Hảo, ta sẽ mang theo."

Mạc Anh vốn tưởng còn phải vài phen thuyết phục tiểu thư mang theo cây trâm bên người, nhưng xem ra là hắn đã nghĩ nhiều, nhẹ nhàng thở ra một hơi, cao hứng phấn chấn trở về phục mệnh.

Buổi tối một hồi mưa rào rơi xuống khiến nhiệt độ hai ngày lên cao lại chợt lạnh xuống, Cố Hoài Du rời giường khi bị nhiệt độ tựa đầu xuân này làm cho đông lạnh, trong lòng một cỗ cảm giác không tốt càng thêm mãnh liệt.

Hôm nay là Đoan Ngọ, đua thuyền rồng được an bài tổ chức vào buổi chiều, như thế sau khi kết thúc vừa lúc có thể đi dạo trong thành xem hội đèn lồng. Náo nhiệt như vậy mỗi năm đều có, lão phu nhân cũng muốn mượn cơ hội này khiến mấy người tỷ muội hảo hảo kéo gần quan hệ, vì thế nhị phòng Lâm Chức Yểu cũng được người đi mời lại đây.

Lâm Tương ở trong phòng chọn chọn lựa lựa nửa canh giờ, mới xem như trang điểm xinh đẹp, từ ngày tiệc mừng thọ qua đi, các thế gia tiểu thư Thịnh Kinh phong cách quần áo đã xảy ra biến hoá đến nghiêng trời lệch đất, ngày trước luôn luôn ưa thích lấy màu sắc tươi mát thanh nhã làm chủ đạo thì bây giờ bỗng nhiên lại ưa chuộng vẻ hoa lệ tươi đẹp.

Nàng trộm thử quá một lần, thấy bản thân thoạt nhìn thập phần bất đồng so với ngày xưa. Lâm Tương xưa nay ưa thích nhan sắc thanh đạm, một lượt đổi phong cách như vậy, thật ra cũng đủ làm người trước mắt sáng ngời.

Nàng hôm nay mặc một kiện váy dài màu hoa hồng phết đất, búi tóc tròn tròn nằm nghiêng một bên, ở trên cài một chiếc trâm phù dung tơ vàng có hạt châu vàng nhạt đính đối xứng hai bên, đuôi mắt được cố tình kẻ thêm đường cong nho nhỏ, khiến toàn thân đã hoa lệ lại có chút nói hương vị không nên lời.

Nhìn bản thân có chút xa lạ trong gương, sợi tóc bên tai buông xuống vừa vặn che dấu khuyết điểm trên gương mặt, Lâm Tương xoa xoa cái cằm mượt mà, khóe miệng kéo ra một độ cong vừa lòng.

Chỉ là khi nghĩ đến chuyện Lâm Tu Duệ dặn dò bản thân khoảng thời gian gần đây, sắc mặt nàng trong nháy mắt âm trầm xuống.

Thái độ của Lâm Tu Duệ gần đây đối với Cố Hoài Du có chút kỳ quái, thái độ không kiên nhẫn ngày thường bây giờ hoàn toàn không thấy, thậm chí Lâm Tương còn ẩn ẩn nhìn ra vài phần biểu tình lấy lòng.

Nàng cũng bóng gió hỏi qua, Lâm Tu Duệ lại chỉ ngậm miệng không đáp, chỉ nói hy vọng ngày sau nàng cùng Cố Hoài Du hảo hảo ở chung, buông xuống khúc mắc trong lòng.

Chính là, sao có thể!

Nàng cùng Cố Hoài Du sớm đã là cục diện ngươi sống ta chết, hai lần trước bị Cố Hoài Du đánh đến trở tay không kịp, nàng tin tưởng, Cố Hoài Du cũng đoán ra được, người định âm thầm động thủ trước chính là bản thân nàng.

Nếu bản thân chấp nhận ngồi chờ chết, như vậy chờ đợi nàng sẽ là Cố Hoài Du không chút lưu tình phản kích.

Nghĩ như vậy một lát liền đã tới Thọ An viện, Lâm Tương sau khi bước vào cửa, trong nháy mắt nhìn đến hai người ngồi ngay ngắn dưới lão phu nhân, ghen ghét trong lòng liền bùng lên như thế nào cũng không áp xuống nổi!

Cố Hoài Du một thân váy cẩm vân* dài, phần cổ lộ ra tinh tế rất là đáng chú ý, búi tóc được bới lỏng sau đầu bên trên cài trâm lưu ly có vài sợi tơ vàng rủ xuống, bên sườn áo thêu chín phi loan điểu theo động tác nhẹ nhàng đong đưa, làm người khác không rời mắt nổi.

(*) Cẩm vân y phục:



Mà bên cạnh nàng ta Lâm Chức Yểu lại một thân áo bó kính trang, búi tóc cao kéo, đuôi lông mày sắc sảo, thoạt qua đầy khí chất hào sảng xinh đẹp, cái nốt chu sa bên khóe mắt lại không làm giảm đi nhan sắc, so với thời thiếu nữ, khí chất xinh đẹp lại thêm vài phần phóng khoáng.

Lâm Tương âm thầm cắn răng, hai người này, từ nhỏ đã cùng nàng đối nghịch!

Là ông trời phái tới khắc nàng!

"Tới." Lão phu nhân chậm rãi mở miệng, ánh mắt tỉ mỉ nhìn một vòng trên người Lâm Tương trang điểm kĩ lưỡng, thấy khóe môi nàng ý cười cứng đờ, yên lặng thở dài.

Lâm Tương hoàn hồn, liễm đi không mau trên mặt, đi tới phía trước hai bước, cung kính nói: "Gặp qua tổ mẫu."

"Ngồi xuống đi."

Ngày ấy sau khi Phật châu đứt gãy, lão phu nhân tâm trí vẫn luôn không yên, tuy nhiên mắt nhìn sinh thần qua đi đã nhiều ngày mà không phát sinh chuyện gì không tốt, lúc này mới thoáng yên lòng.

Ngay sau đó nhìn thoáng qua mấy người phía hạ đường, dặn dò nói: "Hôm nay người bên ngoài nhiều, các ngươi mang theo nhiều hạ nhân cùng ra bên ngoài một chút, vạn sự phải để ý, tuyệt đối không được ham chơi mà tách khỏi đám hạ nhân."

Lâm Chức Yểu gật gật đầu nói: "Tổ mẫu ngài cứ an tâm đi, có con ở đây thì sẽ không phát sinh cái nguy hiểm gì hết."

Lão phu nhân cười cười nói: "Lời này ta nói chính là nói cho ngươi nghe, hôm nay ngươi an an ổn ổn một chút, nếu thực sự phát sinh chuyện ngoài ý muốn, liền phạt ngươi cấm túc một năm."

Lâm Chức Yểu hậm hực mà lau lau cái mũi, đối với chuyện lão phu nhân nói không cho là đúng. Bao năm qua đều có tiết hoa đăng, cũng chưa từng thấy khi nào xảy ra chuyện ngoài ý muốn a.

Lão phu nhân lại cường điệu một lần nữa, đối với mấy người nha hoàn tinh tế phân phó một phen, rồi sau đó đuổi ba người đi ra ngoài.

Thời tiết nóng bức tựa như hun cả mặt đất, tuấn mã bị tròng dây cương phát ra tiếng phì phì trong mũi, Lâm Tương liếc mắt nhìn mấy người đi theo phía sau một cái, vén rèm xe ngựa lên xe trước một bước.

Lâm Chức Yểu xưa nay cùng nàng ta rất không hoà hợp, sau khi trắng trợn lườm nàng một cái xong, hừ một tiếng, lôi kéo Cố Hoài Du ngồi xuống vị trí cách nàng ta một khoảng.

Qua cơn mưa trời lại sáng, mây trên trời bồng bềnh tựa bọt sóng chồng chất ở bên nhau, trên đường xe ngựa nối liền không dứt, rất là náo nhiệt. Cố Hoài Du liếc liếc mắt nhìn Lâm Tương trầm mặc không nói nửa lời một cái, cảm thấy có chút khác thường.

Nếu là thường ngày khi Lâm Chức Yểu đi tới đi lui làm như vậy, hai người đã sớm cãi cọ ầm lên, nhưng hiện nay Lâm Tương thế nhưng chỉ mặt vô biểu tình nhìn cảnh trí ngoài cửa sổ, đến liếc mắt cũng không phát một cái.

Có lẽ là đã nhận ra cái gì, Lâm Tương nhanh chóng xoay đầu, hướng về phía hai người cong cong khóe môi.

Cố Hoài Du nheo nheo mắt, loại vẻ mặt này của Lâm Tương quá mức quen thuộc, không khỏi làm nàng nghĩ đến đủ loại chuyện kiếp trước, trong lòng nháy mắt hiểu rõ, nàng ta sợ là lại đang đánh cái chủ ý gì đó rồi.

Không đến nửa canh giờ, xe ngựa liền ngừng lại.

Bên sông người xem đã tụ tập rất đông, dòng nước chảy vững vàng không quá xiết, mười chiếc thuyền rồng được mạ vàng hai bên đã vững vàng bỏ neo ở điểm xuất phát, bên sông biển người đã tấp nập, cũng may vương phủ sớm đã chiếm được một vị trí nhỏ ở hàng trước, sau khi mấy người xuống xe ngựa xong liền được nha hoàn nâng lên du thuyền.

Gió sông kích động, thổi vạt áo người phiêu phiêu, Lâm Chức Yểu ngồi bên chiếc bàn đặt ở đầu thuyền, trong tay nhéo nhéo khối bánh phù dung, đánh giá Cố Hoài Du.

Thành thật mà nói, tại thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy Cố Hoài Du, Lâm Chức Yểu thực sự không quá thích.

Thời điểm mới gặp, bộ dáng của nàng nhu nhu nhược nhược, thoạt nhìn chẳng khác gì một chú cừu non chỉ biết nhẫn nhục chịu đựng. Nhưng trải qua chuyện tại tiệc mừng thọ của tổ mẫu, Lâm Chức Yểu liền yên lặng phủ định cái ý tưởng này, nàng cảm thấy Cố Hoài Du giống mèo nhỏ của nàng, thoạt nhìn dịu dàng ngoan ngoãn, nhưng kỳ thật tính tình cuồng dã! Một khi ngươi chọc nàng, một lượt răng nanh này liền sẽ cào cắn chết ngươi.

Lại thấy đại ca nhà mình đối xử thân cận với nàng như thế, khó tránh khỏi đối với Cố Hoài Du người này tò mò thêm.

Càng quan sát càng là thưởng thức, Lâm Chức Yểu cảm thấy sợi cảm xúc này có chút quái dị, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể đỗ lỗi cho việc bản thân khó khăn lắm mới gặp được người hợp với mình nên cao hứng.

Có đôi khi tình bạn giữa hai nữ tử chính là không thể hiểu được như vậy, nghĩ tới nghĩ lui, Lâm Chức Yểu mở miệng nói: "Chút nữa thời điểm vãn người tiểu muội cùng ta dạo tiết hoa đăng đi?"

"Hảo a." Cố Hoài Du tuy là kinh ngạc nhưng không chút nghĩ ngợi liền đáp ứng.

Bởi vì Lâm Tu Ngôn, lại thêm tiểu tử Lâm Tử Khiêm tính tình đơn thuần đáng yêu, Lâm Chức Yểu tính tình tuy là hỏa bạo, nhưng nàng có thể nhìn ra bản tính Lâm Chức Yểu cũng không xấu, bởi vậy nàng đối với mấy người nhị phòng có thể nói là khó mà không thích.

Lâm Chức Yểu hứng thú: "Ta biết một nhà đậu hủ thúi, ăn đặc biệt ngon, lát nữa mang ngươi đi nếm thử."

Lâm Tương bị lãng quên hồi lâu còn đang muốn giễu cợt thì nghe thấy trên đài cao bên sông được trải thảm đỏ, một tiếng kêu lớn, mười đội ngũ đã được ấn định theo trình tự lên thuyền rồng.

Dựa theo tục lệ thông thường, lúc này các gia sẽ hạ chút tiền đặt cược, mua đội đua mà bản thân xem trọng. Nếu là đắc thắng thì tiền cược cuối cùng sẽ được người thắng dùng để quyên góp thiện đường, tặng quần áo hoặc nấu cháo, vẫn có thể xem là một chuyện tốt.

Sau khi đem bạc giao cho gã sai vặt xong, theo một tiếng nổ vang, mười thuyền rồng lập tức lấy tốc độ như tên bắn phi đi. Nhịp trống dày đặc, âm thanh ủng hộ hai bên bờ sông cực kỳ ồn ào náo động.

Lâm Tương không dấu vết liếc mắt đánh giá Lâm Chức Yểu đang xem đến vui vẻ cùng Cố Hoài Du một cái, trộm lui ra sau một bước.

Khi tầm mắt rơi xuống trên người hai nàng, trong mắt hiện lên một tia u ám. Bên ngoài lan can đó là nước sông sâu không thấy đáy, giờ phút này ánh mắt mọi người đều tụ ở trên những thuyền rồng, bản thân chỉ cần nhẹ nhàng đẩy như vậy......

Nàng hướng về phía Triều Lộ cùng Triều Tịch đang đứng chờ ở hai bên mạn thuyền đánh mắt, hai người liền nhấc chân tiến lên, không dấu vết che khuất thân ảnh Cố Hoài Du.

Lâm Tương nhìn Cố Hoài Du đang không hề biết gì, khóe miệng âm lãnh kéo kéo, đi về phía trước nửa bước, duỗi tay hướng phía sau lưng Cố Hoài Du đẩy.

Chỉ tiếc, từ sớm Cố Hoài Du đã phát hiện biểu tình nàng ta không đúng nên cư nhiên có phòng bị. Tại thời điểm nàng ta lặng lẽ lui về phía sau, Cố Hoài Du tuy trong lòng đã cảnh giác lên nhưng trên mặt như là không biết, thậm chí còn hết sức chuyên chú hướng về chỗ thuyền rồng mà xem, cố tình lộ ra phía sau lưng không chút phòng bị.

Quả nhiên, loại người như Lâm Tương thật sự không có đầu óc suy nghĩ, cảm thấy người phía sau đang tới gần, Cố Hoài Du đang muốn quay đầu lại đá qua, lại không nghĩ Lâm Chức Yểu ở bên cạnh động tác còn nhanh hơn.

Sau khi ôm thắt lưng Cố Hoài Du lui lại mấy bước, Lâm Chức Yểu thuận thế nắm lấy vai Lâm Tương kéo một cái, đem cả người nàng ta xoay mạnh một vòng rồi cuối cùng ngã nằm trên mặt đất, bịch một tiếng vang lớn, lại bị tiếng ồn ào của đám đông che mất.

Đám người càng ngày càng cuồng nhiệt vì thuyền rồng đã bắt đầu lượt đua trở về, Lâm Tương nằm ngửa trên mặt đất, chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều hỏng mất rồi, một chút cử động cũng không được, nằm trên mặt đất mà phát ra âm thanh hừ hừ trong cổ họng, trước mắt từng đợt choáng váng.

Triều Lộ cùng Triều Tịch bị biến cố thình lình xảy ra khiến cho sợ đến ngây người, vừa định tiến lên, lại bị Lục Chi cùng Hồng Ngọc chế trụ, lưu lại mỗi Lâm Tương mặt trắng bệch đang gắng gượng nhìn Cố Hoài Du đi tới.

"Ngươi muốn làm gì?" Nhịn xuống khẩu khí vừa rồi, Lâm Tương vừa chịu đựng chỗ đau ở ngực vừa run thanh hỏi.

Cố Hoài Du từ trên đầu nhổ xuống cây trâm kia, ở đầu ngón tay xoay hai vòng, đầu trâm lạnh băng bén nhọn lướt qua trên mặt Lâm Tương.

"Ngươi nói xem?"

"Nếu ngươi dám làm vậy......" Lâm Tương nuốt nuốt nước miếng, khẩn trương nói: "Nếu ngươi dám làm như vậy, ca ca sẽ không bỏ qua cho ngươi!"

"Ngươi đã muốn lấy tính mạng của ta, còn muốn ta hạ thủ lưu tình?" Cố Hoài Du giơ cây trâm, dọc theo sườn mặt Lâm Tương du ngoạn.

"Ngươi không có chứng cứ, ai cũng sẽ không tin ngươi!"

Cố Hoài Du gật đầu: "Cũng đúng, tuy hiện tại ngươi chưa thể bồi ta một mạng nhưng bất quá......"

Vừa dứt lời, tay Cố Hoài Du nâng trâm lên, trâm nhỏ tựa vũ khí sắc bén đâm vào thịt phát ra tiếng vang, đầu trâm mạnh mẽ xuyên qua toàn bộ bàn tay của Lâm Tương.

"Ta vẫn có thể thu trước một chút lợi tức phải không?"

"A!" Lâm Tương rít lên một tiếng, nàng ta từ nhỏ chưa từng chịu quá một đinh điểm khổ sở chứ đừng nói đến đau đớn xuyên tim như thế này, cả người bắt đầu phát run, mồ hôi lạnh đem xiêm y phía sau lưng ướt nhẹp, dán vào lưng, bị gió đảo qua, lạnh đến hàm răng đều bắt đầu run lên.

Vì sớm đã xé rách mặt nạ nên Cố Hoài Du cũng lười cùng nàng ta dựng lên cái gì mà tỷ muội tình thâm, hướng về Lâm Chức Yểu duỗi tay: "Đại tỷ, mượn roi của ngươi dùng một chút."

Lâm Chức Yểu nhướng mày, đối với dã loại Lâm Tương này nàng đã sớm nhìn không thuận mắt, muốn quất nàng một đốn nhưng chung quy vẫn luôn không tìm được lý do, này đây khi nghe Cố Hoài Du vừa nói như vậy, không chút nghĩ ngợi liền đem roi mềm đưa qua.

Lâm Tương sợ tới mức tim tựa muốn nhảy ra khỏi ngực, đột nhiên thở dốc vài tiếng: "Cố Hoài Du, sao ngươi dám! Ta là quận chúa! Ngươi tính là cái thứ gì, dựa vào cái gì dám đánh ta."

"Tu hú chiếm tổ lâu như vậy, ở trước mặt ta ngươi còn dám đề lên thân phận?"

Cố Hoài Du cong khóe môi cười cười, tựa như gió xuân lướt qua mặt đẹp, khi dừng ở Lâm Tương trong mắt lại thay đổi, cặp mắt đen nhánh kia như nhìn thấu tâm can ngươi khác, Lâm Tương phảng phất thấy được hình dáng một lệ quỷ trả thù dưới xiêm y hồng đào.

"Ngươi nói, nếu ta đến trước mặt hoàng thượng, cáo trạng Lâm Tu Duệ tội khi quân, ngươi sẽ nhận được cái kết cục gì?"

Lâm Tương biến sắc, mới vừa rồi còn có thể cường chống dũng khí rút đi, chống tay sau này lui, nói: "Ngươi đều đã biết? Ngươi đều đã biết...... Ngươi đích thực đã biết."

Cố Hoài Du cũng lười cùng nàng nói thêm cái gì, nàng thật ra cũng không muốn động thủ sớm như vậy, nhưng kẻ thù kiếp trước ngày ngày ở trước mắt lắc lư, nàng nếu không giảm bớt một phần oán khí này, chỉ sợ người đầu tiên phát điên sẽ chính là bản thân mình.

Đem roi giũ ra, Cố Hoài Du chọn chọn góc độ, không chút do dự một roi quăng lên. Lâm Tương kia vốn da thịt non mịn, đánh vốn không thích bằng Trương Dịch Thành vậy, đã thế mới hai roi đi xuống đã bắt đầu phát ra tiếng kêu như chọc tiết heo.

Nhịp trống càng ngày càng dồn dập, thanh âm hò hét hoàn toàn phủ qua tiếng Lâm Tương tru lên. Mỗi một đánh thượng lên, Lâm Tương liền sẽ lăn một vòng trên mặt đất lăn, mỗi lần miệng vết thương sưng đỏ trên người bị chạm đến, tư vị kia quả thực sống không bằng chết.

Thanh âm chiêng trống ngừng lại, bên bờ sông ầm ầm từng trận hoan hô, Cố Hoài Du lúc này mới thu tay, Lâm Tương chịu một trận nhục nhã này, gắt gao mà nhìn chằm chằm Cố Hoài Du, lại ngại roi trong tay nàng, không dám phát ra một chút thanh âm.

Triều Tịch từ trong tầm chắn của Hồng Ngọc tránh thoát ra tới, vội vàng chạy đến bên cạnh Lâm Tương, hướng về Cố Hoài Du nói: "Nô tỳ nhất định sẽ đem việc hôm nay bẩm báo đến thế tử, lão phu nhân!"

"Câm mồm!" Lâm Tương tầm mắt đột nhiên chuyển hướng Triều Tịch: "Không được nói!" Cố Hoài Du nếu đã biết được hết thảy thì lời vừa rồi nàng ta mới nói chính là nói thật, nếu chọc nàng ta nóng nảy, nói không chừng nàng ta liền thật sự đi tố cáo ngự trạng, dù sao muốn chết cùng chết.

Đối với thái độ không muốn sống như vậy của Cố Hoài Du, Lâm Tương lại không dám đánh cuộc, chỉ cần một ngày thân phận của mình không bị vạch trần, thù này chung quy vẫn còn có thể tìm cơ hội trả lại.

"Nhớ kỹ, là ta từ trên lầu lăn xuống dưới, chính mình quăng ngã thành như vậy!"

Lâm Tương từng câu từng chữ nói xong, liền gắt gao cắn hàm răng, dùng sức đến lợi đều chảy ra máu tươi.

Triều Tịch cả người run lên, không thể tin tưởng nhìn Lâm Tương. Chủ tử của nàng tính tình từ trước đến nay có thù tất báo, như thế nào có thể nhẫn nhịn được khẩu khí này!

Bị một lượt vô cùng nhục nhã như vậy mà Lâm Tương cũng không náo lên, còn có thể nhịn đi xuống, "Đỡ ta trở về."

Đợi người đi rồi, Lâm Chức Yểu mới vỗ vỗ tay, cười nhìn Cố Hoài Du nói: "Nguyên lai ngươi thật sự đã biết?"

Cố Hoài Du gật gật đầu: "Còn ngươi làm sao mà biết được?"

"Ta nghe lén." Lâm Chức Yểu cười nói: "Mới vừa rồi thật đúng là đại khoái nhân tâm, ngươi như thế nào không đánh tàn nhẫn một chút, mới hai roi như vậy đã buông tha nàng ta?"

Cố Hoài Du cũng cười, lại không trả lời, nàng ước gì hôm nay có thể thực sự đánh chết Lâm Tương, nhưng một khi Lâm Tu Duệ không ngã, Lâm Tương liền có người che chở, nếu bản thân mà giết Lâm Tương, chắc chắn Lâm Tu Duệ sẽ chịu không nổi, điên lên mà giết chết nàng.

Đã chết qua một lần, Cố Hoài Du không nghĩ chuyện lần này là tội lỗi.

Đem roi mềm một lần nữa cuộn lại đưa cho Lâm Chức Yểu: "Cảm ơn."

Lâm Chức Yểu vẫy vẫy tay: "Tặng cho ngươi đi, ta thấy roi này cùng ngươi có duyên, ngươi sử dụng nó cũng rất thuận tay."

Cách đó không xa tại bên trong Vọng Giang Lâu, Tống Thời Cẩn từ cửa sổ dạo bước trở về, đối với Mạc Anh nói: "Đi vơ vét chút roi chín đốt nữ tử thường dùng, roi mềm tinh xảo chút, tốt nhất vừa nhẹ lại không dễ khiến bản thân bị thương."

Mạc Anh đang muốn đáp lời, liền nghe hắn thở dài một tiếng: "Thôi, ta tự mình đi!"

———————

Mé, chương này dài ngoằng:))) Hai tỷ lại còn uy vũ ra tay nữa chứ (^ω^) Hôm qua không đăng vì để hnay đăng luôn một chương dài đó.

Vote cho sự chăm chỉ của tui đi, support tí nèoooo

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.