Loạn Thế Đại Ma Đầu

Chương 28




Edit: Nhược Vy

Beta: Quanh

Hai ngày sau, Giang Tỉnh Tỉnh đang quay phim ở studio, nhân viên studio tiến vào nói với cô, bên ngoài có người tìm, tự xưng là thân thích của cô.

Ban đầu, Giang Tỉnh Tỉnh nghĩ là Giang Trí đến, nhưng lúc cô ra khỏi studio, phát hiện bên ngoài có một cặp nam nữ trung niên, cô cũng không quen.

Đôi nam nữ trung niên khoảng bốn, năm mươi tuổi, nhìn rất già nua, chân trái của người đàn ông là chân giả, chống gậy, làn da rất đen, là kiểu ngăm đen do dãi dầu sương gió.

Còn người phụ nữ kia thì cắt tóc ngắn, môi rất mỏng, sắc mặt ngả vàng, trông giống như những người đàn bà đanh đá.

Hai người họ đứng trước cửa studio, nhìn đông nhìn tây, lấm la lấm lét.

Giang Tỉnh Tỉnh đi qua, hỏi: "Hai bác tìm cháu ạ?"

Cô vừa mở miệng, người phụ nữ kia đã quay đầu, đôi mắt đen ngơ ngác nhìn cô, sau một lúc lâu, đột nhiên nhào đến: "Ôi Tiểu Lị của thím! Cuối cùng thím cũng tìm được cháu rồi! Mấy năm nay cháu đi đâu thế, chú thím mất công tìm cháu lắm đấy!"

Giang Tỉnh Tỉnh mở to mắt, sửng sốt: "Ừm... Cháu không quen hai bác, có thể là hai bác nhận sai người không?"

"Không sai đâu, cháu chính là Tiểu Lị, Tần Tiểu Lị, là cháu gái đã mất tích nhiều năm của hai bác! Lúc bảy, tám tuổi cháu đi lạc, chú thím đã tìm cháu bao nhiêu năm rồi."

Người đàn bà kia gào khóc, người đàn ông bên cạnh gãi đầu, nói: "Chắc là năm, sáu tuổi, đã qua nhiều năm rồi, sau khi người bố không nên thân của cháu mất, chú thím cũng không thấy cháu đâu nữa."

Tim Giang Tỉnh Tỉnh đập mạnh: "Hai bác quen cháu... Là chú thím của cháu? Cháu tên là Tần Tiểu Lị?"

"Đúng vậy, cháu là Tần Tiểu Lị, là cháu gái ruột đã mất tích nhiều năm của chú thím! Nếu không phải nhìn thấy cháu trên TV, chú cháu nhận ra cháu, không biết chừng nào một nhà chúng ta mới có thể đoàn tụ!" Người phụ nữ kia nói: "Thím là thím cháu, tên là Đường Mai Phân, ông ấy là chú cháu, Tần Tạo Lâm."

"Hai bác chắc không ạ?"

Đầu óc Giang Tỉnh Tỉnh trống rỗng, ngơ ngác hỏi: "Chắc chắn cháu là cháu gái hai bác không?"

"Thím đã hỏi thăm rồi, cháu là cô nhi, được nhận nuôi khi còn nhỏ, chắc chắn là cháu gái của chú thím, không sai đâu!"

Người phụ nữ tự xưng là "thím" này vui vẻ nói: "Tốt quá rồi! Cháu gái thím có tiền đồ, là đại minh tinh, chú thím cũng dính chút vinh quang, ngay cả vấn đề học hành của Nhạc Nhạc cũng không cần lo nữa!"

Bà ta muốn giữ tay Giang Tỉnh Tỉnh, Giang Tỉnh Tỉnh lùi lại theo bản năng, không thích bị người lạ đụng vào, tuy đối phương tự xưng là chú thím của cô.

"Hai bác đã báo cảnh sát chưa, có gì để chứng minh thân phận của hai bác hoặc là của cháu không ạ, bố mẹ cháu đâu?"

Người thím Đường Mai Phân là người tinh mắt, thấy Giang Tỉnh Tỉnh có phần không muốn nhận họ, lập tức lạnh mặt, nói: "Bố cháu không nên thân, thời trẻ làm chuyện xấu, gặp báo ứng mà qua đời, mẹ cháu đi theo người khác, vứt cháu lại, chú thím tìm cháu bao nhiêu năm, tốn không ít tiền nhưng vẫn không tìm được, cháu gái à, cháu không thể không nhận người thân được, giờ cháu phát đạt, sao lại vô tình vậy được, không nhận chú thím, cả nhà chú thím đều trông cậy vào cháu đấy!"

"Vậy là bố mẹ cháu không còn nữa, không có nhân chứng chứng minh thân phận của cháu đúng không ạ?"

"Sao lại không, không phải còn chú thím sao!" Người tự xưng là chú - Tần Tạo Lâm nóng nảy, nói với Giang Tỉnh Tỉnh: "Cháu phải xem chú thím như bố mẹ cháu mà phụng dưỡng chứ, chú thím là người thân của cháu mà!"

Giang Tỉnh Tỉnh rất hoang mang, cô chưa từng nghĩ tới việc tìm lại bố mẹ, tuy đôi khi tò mò trong lòng, nhưng cô đã sớm tiếp nhận sự thật là bố mẹ không cần mình, cảm thấy ngay cả tìm được cũng phức tạp, không bằng sau này cứ phụng dưỡng bà Giang, Giang Trí cũng là anh của cô.

Bây giờ đột nhiên nhảy ra chú thím, điều này khiến cô khó mà tiếp thu.

"Đầu tiên, dù hai bác nói thật hay giả, chuyện này cũng phải báo với cảnh sát hoặc cơ quan khác để tiến hành xác nhận, không thể nào mà hai bác vừa nói, cháu liền tin được. Chúng ta cùng đến đồn công an kiểm chứng, nếu cần thì phải làm xét nghiệm DNA, hai bác thấy vậy được không?"

Đường Mai Phân nghe Giang Tỉnh Tỉnh nói muốn báo cảnh sát thì gào khóc: "Vì tìm cháu gái, tóc của thím đã bạc trắng, vất vả lắm mới tìm được, cháu gái lại không chịu nhận, vậy cũng thôi đi, còn muốn báo cảnh sát, ông trời ơi! Trên đời này, lòng người mục nát cả rồi, cháu gái phát đạt không chịu nhận người thân nghèo khó!"

Tần Tạo Lâm hung dữ uy hiếp Giang Tỉnh Tỉnh: "Chú thím là chú thím của cháu, không cần phải kiểm tra DNA gì hết, người bố không nên thân của cháu đã chết bao nhiêu năm, mẹ cháu cũng đi theo người khác, còn giám định cái thá gì! Đừng tưởng muốn quỵt nợ là được! Chú nói cho cháu biết, nếu là cháu gái của chú thím thì phải phụng dưỡng chú thím!"

Người xung quanh bị âm thanh bên này hấp dẫn, Giang Tỉnh Tỉnh không thể không cần mặt mũi, đành phải mời bảo vệ đưa họ ra ngoài.

Đôi vợ chồng này vẫn ở bên ngoài kêu gào chửi rủa, vô cùng dai dẳng.

Cả ngày hôm nay, Giang Tỉnh Tỉnh cứ ngơ ngẩn, nếu kiểu người không đạt được mục đích liền khóc chửi cha chửi mẹ này là thân thích của cô, nếu bố mẹ thật sự giống như họ nói... Vậy cô thà không có còn hơn.

Thật ra Giang Tỉnh Tỉnh từng nghĩ, bố mẹ mình có thể là người thường, một gia đình làm công làm nông gì đó, vì cuộc sống quá nghèo đói nên không nuôi nổi cô, như vậy cô còn có thể tiếp nhận, cô không cách nào lựa chọn xuất thân của mình, nhưng cô có thể lựa chọn tương lai.

Nếu đã chọn vứt bỏ cô, giờ cô cũng không muốn nhận họ lại.

Tuy Giang Tỉnh Tỉnh không phải loại người có thù tất báo, nhưng chịu khổ từ sớm khiến cô hiểu được, quá lương thiện với mọi người chính là sự tàn nhẫn lớn nhất với mình.

Chiều hôm đó lúc diễn, Giang Tỉnh Tỉnh vì nghĩ đến chuyện chú thím, không cẩn thận ngã ngựa.

Lúc đó đúng là dọa sợ tất cả mọi người, nhưng cũng may là cô chỉ cưỡi một con ngựa nhỏ, thương thế không tính là nghiêm trọng, không gãy xương, đầu gối bị trầy da, đầu bị va đập.

May là không chảy máu, nhưng chấn động não nhẹ.

Thẩm Sơ Ngôn cách cô gần nhất, lúc ấy chạy vụt đến, bế cô lên, đỏ mắt thét lớn, kêu người gọi 120.

Dáng vẻ kia thật sự như sắp ăn thịt người, chưa từng thấy Thẩm Sơ Ngôn thất thố như vậy.

Những chuyện đó, sau này đều do thành viên đoàn phim đến thăm Giang Tỉnh Tỉnh, kể lại cho cô.

Thương Giới biết cô ngã ngựa khi đang họp.

Lâm Xuyên vội vàng chen ngang hội nghị, nói thầm với Thương Giới chuyện này, Thương Giới bất chấp tất cả, ngay cả một câu dặn dò cũng không có, hốt hoảng chạy ra khỏi phòng họp.

Đến bệnh viện, anh nôn nóng đến mức ngay cả thang máy cũng không chờ kịp, chạy bộ lên mười ba tầng lầu.

Giang Tỉnh Tỉnh ngồi trên giường bệnh trong phòng xử lý vết thương, bác sĩ đang cầm máu cho cô.

Thương Giới dừng chân, mất vài giây để bình tĩnh lại, lạnh mặt vào phòng, lồng ngực vì chạy quá nhanh mà liên tục phập phồng, đôi mắt đỏ hồng, môi cũng trở nên tái nhợt.

Nhân viên đoàn phim cùng đến thấy thế, tất cả đều thấp thỏm, sợ nhà tư bản này tức giận, dừng quay bộ phim thì xong đời.

Giang Tỉnh Tỉnh thấy anh đi vào thì nói nhỏ: "Anh đến rồi."

Thương Giới đến bên cạnh cô, muốn ôm cô nhưng sợ trên người cô còn vết thương, giọng trở nên khàn khàn, lo lắng hỏi: "Đau ở đâu, nói cho anh."

Giống như nói cho anh thì sẽ không đau nữa vậy.

Giang Tỉnh Tỉnh chỉ đầu gối: "Không có vết thương gì khác, chỉ có đầu gối bị trầy da thôi."

"Không phải chấn động não sao?"

"Lúc ấy hôn mê một lát, giờ đã hoàn toàn không thành vấn đề." Giang Tỉnh Tỉnh kéo ngón cái anh: "Anh đừng lo lắng, em thật sự không sao."

Bác sĩ băng bó cho đầu gối Giang Tỉnh Tỉnh xong, dặn dò: "Khoan hãy xuất viện, quan sát hai ngày đã, dù sao thì chấn động não, nói nhỏ thì không phải nhỏ, nói lớn cũng không phải lớn."

Giang Tỉnh Tỉnh muốn từ chối, Thương Giới lại nói: "Hai ngày không được, nằm viện một tuần, sắp xếp phòng bệnh đặc biệt."

Giang Tỉnh Tỉnh:...

Cũng đủ cương quyết.

Cô không thể làm gì khác hơn là nhìn Thương Giới đi xử lý thủ tục nằm viện, quay đầu an ủi nhân viên đoàn phim: "Tôi không sao, mọi người không cần lo lắng, chỉ là vết thương nhỏ mà thôi."

"Chị Tỉnh Tỉnh nhớ nghỉ ngơi cho khỏe, phối hợp với bác sĩ cẩn thận kiểm tra."

"Tôi biết rồi." Cô gật đầu với họ: "Về nhớ nói với đạo diễn, vài ngày nữa tôi sẽ quay lại."

"Chị không cần lo lắng đâu, cứ nghỉ ngơi đã, đừng để xảy ra sự cố gì."

Trước khi Thương Giới quay lại, Giang Tỉnh Tỉnh tiễn nhân viên đoàn phim đi trước, nếu không chắc chắn họ sẽ bị Thương Giới chất vấn.

Quả nhiên, Thương Giới xử lý thủ tục nằm viện xong, phát hiện trong phòng chỉ có mình cô, hỏi: "Người của đoàn phim đâu?"

"Đi rồi."

"Em để họ đi rồi?"

"Đúng thế, em đâu có vấn đề gì lớn, người ta còn đang làm việc, ôi, anh đừng nghiêm túc thế mà, em thật sự không sao."

Thương Giới đóng cửa phòng bệnh lại, xoay người nâng mặt cô lên, tỉ mỉ quan sát một lần, trong mắt tràn đầy dịu dàng, tay lại vỗ vài chỗ trên cơ thể cô: "Chắc chắn là không sao?"

"Anh đừng có nhân cơ hội mà ăn đậu hũ của em." Giang Tỉnh Tỉnh đẩy anh ra: "Chỉ có chân bị thương thôi, không còn gì nữa."

"Đâu có đơn giản như em nói, đó là ngựa, em cho rằng ngã ngựa đơn giản vậy sao?"

"Được rồi, trong cái rủi có cái may, chỉ là trầy da mà thôi, mấy ngày là lành." Cô bóp má anh: "Em biết anh lo lắng cho em, nhưng đồng ý với em, đừng chuyện bé xé ra to, được không, cũng đừng trách ai cả, là tự em không cẩn thận, tất cả mọi người cũng không ngờ."

Thương Giới chỉ có thể nhỏ giọng "ừ" một tiếng, rồi lại nghi ngờ hỏi: "Trước đây anh từng mang em đến hội sở cưỡi ngựa luyện tập vài ngày, đoàn phim cũng có huấn luyện viên chuyên nghiệp dạy em, sao lại còn ngã ngựa?"

Giang Tỉnh Tỉnh hơi khựng lại, nói: "Chỉ là... không cẩn thận thất thần."

"Nghĩ gì đấy?"

Tay cô nắm khăn trải giường, trầm ngâm một lát, ngẩng đầu cười nói: "Nghĩ tối nay ăn gì."

Thương Giới trợn trắng mắt, xoa đầu cô: "Đúng là tham ăn, giờ thì hay rồi, phải ăn cơm bệnh viện."

"Em muốn ăn cháo rau thịt nạc, anh đi mua giúp em được không?"

Thương Giới răn dạy cô thêm vài câu, cuối cùng vẫn không chịu được sự năn nỉ của cô, xuống lầu tự mình giúp cô mua cháo, tuy những việc này hoàn toàn có thể giao cho Lâm Xuyên đi làm, nhưng anh biết khẩu vị cô khó chiều, cháo không thể quá mặn, cũng không được nhạt, hành thái không được nhiều hơn rau...

Vẫn là anh tự mình hầu hạ thì hơn.

Sau khi Thương Giới rời khỏi, Giang Tỉnh Tỉnh thu lại nụ cười, đối với chú thím không biết từ đâu ra, cô không muốn để Thương Giới biết.

Từ mấy lời hai vợ chồng kia nói, Giang Tỉnh Tỉnh có thể đoán được mục đích của họ, cảm thấy Giang Tỉnh Tỉnh giờ có tiền đồ, muốn đứa cháu gái cưu mang cả nhà, cũng không phải vì tình thân gì cả, nếu cô còn thảm như trước, họ tới tìm cô mới là lạ!

Nếu Thương Giới biết chuyện này, chắc chắn sẽ điều tra, đến lúc đó nếu nhầm lẫn thì tốt, nhưng nếu đôi vợ chồng này là chú thím của cô thật, họ biết mình còn có một đứa cháu rể như Thương Giới, không phải sẽ càng lấn tới sao, Giang Tỉnh Tỉnh tuyệt đối không muốn chuyện như vậy xảy ra.

Cho nên cô tuyệt đối sẽ không nhận họ, dù có quan hệ huyết thống, cô cũng không nhận.

Người thân của cô chỉ có bà Giang nuôi nấng quan tâm cô từ nhỏ và anh Giang Trí, sau này cô cũng chỉ phụng dưỡng họ.

...

Văn Dương thảnh thơi đi vào quán cà phê, nhìn Thẩm Niệm Niệm ngồi trong góc, hỏi: "Gọi tôi ra đây gấp thế, có việc gì à?"

Thẩm Niệm Niệm tháo kính râm xuống, đùng đùng nổi giận bước qua, muốn cho Văn Dương một cái tát, lại bị Văn Dương giữ tay, đặt dưới mũi ngửi.

"Bảo bối à, tôi chính là chồng tương lai trong mấy chục năm của em, muốn đánh tôi?"

"Là anh nói với đôi vợ chồng kia chuyện của Giang Tỉnh Tỉnh?"

Văn Dương thoải mái ngồi xuống, uống một ngụm cà phê cô ta vừa gọi, nói: "Là tôi, tôi nói cho họ, đứa cháu gái mất tích mười mấy năm của họ giờ là đại minh tinh, kiếm được rất nhiều tiền, kêu họ nắm chắc cơ hội, đi tìm cô ta."

"Anh điên rồi sao!" Thẩm Niệm Niệm lạnh giọng chất vấn: "Nếu Giang Tỉnh Tỉnh biết đến sự tồn tại của họ, điều tra căn nguyên thì tất cả sẽ xong!"

"Đúng vậy, cho dù cô ta không điều tra, Thương Giới cũng sẽ điều tra." Văn Dương cười lạnh nhìn Thẩm Niệm Niệm: "Đến lúc đó, tất cả mọi người đều biết, thật ra em mới là cháu gái của đôi vợ chồng như sâu mọt kia!"

"Vì sao lại muốn hại tôi như thế!" Sắc mặt Thẩm Niệm Niệm tái nhợt, khóe môi run rẩy: "Tôi đắc tội với anh khi nào, anh muốn gì tôi cũng cho, anh đòi tiền, tuần nào tôi cũng cho anh tiền, thậm chí ngay cả chính mình cũng cho anh, anh còn muốn thế nào!"

"Suỵt, bảo bối, đừng nóng giận, tức giận sẽ tăng nếp nhăn..." Văn Dương thong dong nói: "Nếu có thể khiến đôi vợ chồng này biến mất khỏi thế giới, không phải tất cả vấn đề đều không còn sao?"

"Nói nghe nhẹ nhàng nhỉ, chẳng lẽ anh còn muốn tôi giết người!"

"Em là tiểu công chúa của tôi, sao tôi lại để em làm những chuyện này được." Văn Dương cười nói: "Chỉ cần em giới thiệu tôi với bố mẹ em, nói cho họ, em phải gả cho tôi, sắp tới sẽ kết hôn, chờ tôi thành con rể nhà họ Thẩm rồi, sẽ nghĩ cách để đưa họ ra nước ngoài, vĩnh viễn rời khỏi đây, không bao giờ xuất hiện trước mặt em nữa."

Đột nhiên Thẩm Niệm Niệm lùi lại mấy bước, khó tin nhìn Văn Dương: "Tất cả... Tất cả đều là kế hoạch của anh, vì trở thành con rể nhà họ Thẩm, anh thận trọng từng bước, đưa đôi vợ chồng này đến trước mặt Giang Tỉnh Tỉnh, cũng vì ép tôi, anh quá đê tiện!"

"Nói chuyện đừng có khó nghe như vậy, lúc trước bố em vì đưa em vào nhà họ Thẩm, gây ra bao nhiêu nghiệp chướng, suýt nữa còn hại chết đứa con gái thực sự của nhà họ Thẩm, không đê tiện sao, còn em, vì giữ thân phận công chúa nhà họ Thẩm của mình, che giấu bao nhiêu năm, cũng lừa gạt bao nhiêu năm, chẳng lẽ là không đê tiện? Chúng ta không phải người một nhà nhưng cũng đâu khác gì, đều đê tiện như nhau, chỉ là tôi có đầu óc hơn mà thôi."

Thẩm Niệm Niệm suy sụp ngồi trên ghế, mồ hôi lạnh sau lưng chảy ròng ròng.

Thẩm Niệm Niệm nói với bố mẹ mình quen bạn trai, hơn nữa nói sơ qua về tình trạng của Văn Dương, không ngoài dự kiến, bố mẹ cô ta kiên quyết phản đối, Thẩm Niệm Niệm cũng nói thái độ của bố mẹ với Văn Dương, muốn anh ta hết hy vọng.

Không ngờ bây giờ... Văn Dương đưa ra nước cờ hiểm, cột Thẩm Niệm Niệm và anh ta vào một chiếc thuyền, khiến Thẩm Niệm Niệm phải ầm ĩ với bố mẹ, bức bách bố mẹ đồng ý mối hôn sự của hai người.

Thẩm Niệm Niệm cảm giác cuộc sống hiện tại tựa như một cơn ác mộng tuần hoàn, vì một lời nói dối ban đầu, cô ta phải thêu dệt thêm bao nhiêu lời nói dối để lấp liếm, vĩnh viễn không trốn được vòng luẩn quẩn đáng sợ này.

Mà càng đáng sợ hơn là, cả đời này cô ta đều phải sống cùng tên ác ôn đê tiện kia.

Cuộc sống của cô ta hoàn toàn bị huỷ hoại.

...

Trong thời gian Giang Tỉnh Tỉnh dưỡng bệnh, Thương Giới gần như hoàn toàn vứt công ty ra sau đầu, cứ ở trong phòng bệnh cùng cô, ngày nào cũng thay đổi bữa sáng đa dạng, thậm chí còn lấy Macbook tới phòng bệnh, cô muốn ăn gì, anh lên mạng học làm cho cô.

Buổi chiều, anh sẽ đưa cô xuống lầu phơi nắng, Giang Tỉnh Tỉnh cảm thấy mình như một chiếc chăn bông, bị anh dùng tư thế bế công chúa, xuống dưới tầng phơi nắng nửa tiếng.

Không biết Thương Giới nghe được phương pháp dân gian ở đâu, nói phơi nắng tốt cho việc khép miệng vết thương, Giang Tỉnh Tỉnh cảm thấy đầu mình sắp mọc cỏ rồi, tác dụng của quang hợp càng lợi cho cho việc trưởng thành hơn.

Tuy người nào đó cố chấp lại bướng bỉnh, nhưng anh có thể bỏ công việc quan trọng như mạng ra sau đầu, ở với cô suốt một tuần, Giang Tỉnh Tỉnh vẫn rất cảm kích Thương Giới.

Có anh làm bạn, ở bệnh viện một tuần, Giang Tỉnh Tỉnh cũng không thấy chán.

Thương Giới đi xác nhận với bác sĩ lần nữa, xác định thân thể vợ mình không còn vấn đề gì mới đồng ý để cô xuất viện.

Tối hôm đó, về đến nhà, Thương Giới vô cùng dịu dàng vận động với cô.

Một tuần này khiến anh nghẹn chết, ngày nào cũng chỉ có thể nhìn mà không thể ăn, sợ đụng đến vết thương của cô.

Tối hôm đó, Thương Giới cứ hỏi cô cảm giác thế nào, khó chịu thì phải nói với anh.

Giang Tỉnh Tỉnh đã nói không thành vấn đề, còn có thể nhanh hơn một chút, Thương Giới vẫn duy trì thái độ cẩn thận, không làm quá mức.

Lúc vừa kết hôn, anh thường xuyên không khống chế được mình, đôi khi còn làm cô bị thương, mà bây giờ, ở với nhau một thời gian, tính cách lẫn thân thể cả hai đều quen thuộc với nhau, đạt tới trạng thái hòa hợp nhất.

Ban đầu Giang Tỉnh Tỉnh không thể thừa nhận được kích cỡ của anh, lần nào cũng không có cách để anh tận hứng, mà sau một thời gian, anh nắm được bí quyết có thể khiến cô hưng phấn, khiến cô dần thừa nhận được anh.

Anh vĩnh viễn ưu tú nhất, dù là làm gì cũng siêng năng học tập và thử nghiệm.

Giữa vợ chồng, hiển nhiên là cần sự bao dung và cố gắng của nhau.

...

Giang Tỉnh Tỉnh quay lại đoàn phim lần nữa, lần trước vì ngã ngựa, cảnh diễn phải bỏ dở giữa chừng, giờ cần phải tiếp tục quay cho xong.

Đạo diễn không yên tâm, dứt khoát tìm thế thân, ông ta không thể đảm đương nổi nếu Giang Tỉnh Tỉnh ngã ngựa lần thứ hai, nhưng thế thân thử rất nhiều lần, luôn lộ ra đủ loại dấu vết, cuối cùng Giang Tỉnh Tỉnh chủ động yêu cầu diễn.

Đạo diễn cân nhắc mãi, rốt cuộc vẫn đồng ý, lần này không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, quay hai lần đã qua.

Thẩm Sơ Ngôn lo lắng đưa khăn cho cô, nói: "Anh sợ em lại ngã lần nữa, lần trước là em may mắn không bị thương quá nặng, anh đã tra cứu tin tức rồi, ngã ngựa cũng có thể mất mạng."

Giang Tỉnh Tỉnh lau mồ hôi trên mặt, nói: "Lần đó thật sự là ngoài ý muốn, nếu em không thất thần thì sẽ không xảy ra sai lầm như vậy."

Lúc cô học cưỡi ngựa rất nghiêm túc, cũng tin tưởng vào kỹ thuật của mình.

Thẩm Sơ Ngôn nói: "Mấy ngày em nằm viện, đôi vợ chồng kia luôn tới tìm em, không gặp được em liền ồn ào bên ngoài."

Giang Tỉnh Tỉnh nghe vậy, tâm tình vốn không tồi lập tức xuống dốc không phanh.

Thấy Giang Tỉnh Tỉnh sầu não, Thẩm Sơ Ngôn lập tức an ủi: "Không sao đâu, sau khi quay ở studio xong, đoàn phim chúng ta phải đến thành điện ảnh, bên kia có người gác, người bình thường không vào được."

Nhưng đây cũng không phải kế lâu dài, phải có cách gì đó để giải quyết vấn đề.

Giang Tỉnh Tỉnh thấy dưới mắt Thẩm Sơ Ngôn có hai quầng thâm, quan tâm hỏi: "Thời gian này anh không nghỉ ngơi được à?"

Thẩm Sơ Ngôn dụi mắt, bất đắc dĩ nói: "Ngày nào Thẩm Niệm Niệm cũng ầm ĩ ở nhà, đập đồ, em biết tính tình của nó rồi đấy..."

"Cô ấy sao thế?"

"Nói là thích một người đàn ông, muốn lập tức kết hôn với anh ta, ép bố mẹ đưa hộ khẩu cho nó." Thẩm Sơ Ngôn lạnh mặt: "Tuy nhà anh tương đối thoáng, không can thiệp quá nhiều vào chuyện yêu đương của con cái, nhưng bố mẹ cũng không thoáng đến mức để nó trực tiếp lấy hộ khẩu kết hôn cùng một người đàn ông xa lạ, cho nên ngày nào Thẩm Niệm Niệm cũng khóc lóc ầm ĩ, khiến cả nhà không có phút giây nào được yên tĩnh."

Giang Tỉnh Tỉnh kinh ngạc: "Không phải trước đây còn xem mặt sao, sao lại nhanh thế, mới đó đã muốn kết hôn?"

Lúc này mới là mấy tháng trôi qua thôi!

"Vậy mới nói nó thích gì làm nấy, bố anh không đồng ý, đi điều tra chi tiết về người đàn ông kia, nghe nói nhân phẩm không tốt lắm, sự nghiệp cũng không đâu vào đâu, giờ còn chưa có công việc ổn định. Bố anh hoài nghi tên kia âm mưu lợi dụng con bé, nên không đồng ý để con bé quen với anh ta, nhưng mà ba ngày trước, Thẩm Niệm Niệm cắt cổ tay tự sát trong phòng tắm, khiến mẹ anh sợ tới mức hôn mê bất tỉnh."

"Vậy cô ấy có bị sao không?"

"Làm bộ mà thôi, nào dám tự sát thật." Thẩm Sơ Ngôn nói: "Nhưng mẹ anh sợ quá, rốt cuộc cũng mềm lòng, đồng ý để Thẩm Niệm Niệm đưa người đàn ông kia về nhà, muốn giáp mặt xem xét nhân phẩm anh ta."

Giang Tỉnh Tỉnh vỗ vai Thẩm Sơ Ngôn: "Em cảm thấy chuyện nhà anh còn gay cấn hơn cả phim truyền hình."

"Nếu giống phim truyền hình, đóng máy là kết thúc, vậy thì tốt biết bao." Thẩm Sơ Ngôn duỗi eo: "Quên đi, lần nào gặp em cũng có một đống chuyện đau đầu để nói, không chê phiền chứ?"

"Đâu có, bạn bè không phải là để tâm sự với nhau sao?"

Thẩm Sơ Ngôn cười nói: "Đêm nay tên họ Văn kia sẽ đến nhà dùng cơm, anh muốn về sớm chút, gặp anh ta."

"Họ Văn?"

"Ừ, nghe nói cũng là diễn viên, tên là Văn Dương."

"Văn Dương!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.