Lõa Sắc Sinh Hương

Chương 12




Eo căng thẳng, nàng bất đắc dĩ cúi người xuống, chạm vào vầng trán mát mẻ của hắn, ấp úng mãi nói không ra lời. Hai tay nàng tự động mò mẫn xuống lồng ngực rồi xương sườn của người nằm dưới thân, đôi má ửng hồng, mê say chăm chú nhìn đôi mắt màu lam, tựa như bị rơi vào hồ nước sâu, hay là bờ đại dương mênh mông vô tận…

“Tỷ tỷ, Lộ Nhi chờ người một hồi, bị đụng có đau lắm không, Lộ Nhi giúp người mát xa.” Hắn thì thầm nhẹ nhàng nói, một đôi tay tập tức chạm vào cổ nàng, nhẹ nhàng mát xa.

Biết rõ nàng bị đụng phải ngón chân, nhưng tay của hắn lại tà ác men theo cổ xuống dưới phía lưng, lại còn làm ra vẻ mềm mại xoa nắn hai lần, theo đường cong, tự nhiên trượt đến mảnh đất mềm mại phía trước…

“Ta không bị đụng vào chỗ đó…” Nàng thở dốc nhẹ nhàng đẩy người trước mặt ra, lưu luyến cảm giác mát lạnh dưới thân, mà cánh tay của hắn cũng tách hai cơ thể ra, “Lộ Nhi, về sau đừng chơi gậy gộc, ngộ nhỡ làm chính mình bị thương đó.” Đột nhiên mở mắt nhìn dưới thân, nàng mơ hồ nói, kéo bàn tay to trước ngực lại, dán lên một chút mát lành trong ngực, thoải mái thở dài.

Gậy gộc…Đôi mắt màu lam kinh ngạc lườm nàng một cái, khá lắm, nữ nhân không biết tốt xấu!

“Tỷ tỷ, nếu nóng thì cởi hết y phục ra đi, trên người Lộ Nhi mát mẻ, tỷ tỷ áp vào nhất định cực kì thoải mái.” Hắn kìm nén thở một hơi, “khéo hiểu lòng người” nói.

Cởi đi, chỉ cần cởi ra, cái gì cũng làm được!

Nàng mơ hồ nhíu nhíu mày, nhìn y phục trên người mình, chính xác vẫn là y phục ra bên ngoài, thô kệch, mặc thật không thoải mái mà còn không thể hưởng chút khí lạnh nữa.

Nàng gật gật đầu, nhìn hai chân trên lưng đã nới lỏng ra, nàng ngồi trên giường, bắt đầu cởi áo khoác và quần ngoài.

“Ừm, như vậy thoải mái hơn…” Nàng thầm thì một tiếng, lại nhào tới ôm thân hình hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn càng không ngừng cọ tới cọ lui, ráng mây đỏ trên mặt thật sự khiến người ta thương tiếc.

Chỉ như vậy sao? Lộ Nhi kinh ngạc không thể tin nổi nhìn y phục của mỗ nữ, nàng vậy mà vẫn giữ lại bảo vệ với chính mình.

“Tỷ tỷ, cởi hết ra sẽ càng thoải mái hơn.” Tiếp tục đề nghị, hắn tình nguyện trở thành cục nước đá.

Kim Bảo Nhi ngồi dậy, hai ngón tay nắm lấy mảnh xiêm y, lúc suýt cởi ra lại lắc lắc đầu: “Cả người toàn mồ hôi, sẽ làm bẩn chăn.”

Nàng có tính thích sạch sẽ? Lộ Nhi nghiến răng nghiến lợi, khẽ cắn cắn ngón tay cái.

Bổ nhào thì đã bổ nhào rồi, nhưng mà vì sao không ăn mình chứ, chẳng lẽ là hạ mị dược không đủ? Đã quăng một gói lớn như vậy, nói thế nào cũng không thể kiên trì tới ngày mai, muốn không trúng cũng khó.

Chỉ có khả năng duy nhất, đó là thứ Đông Công Bằng mua được chỉ là nước đổ đi…

“Lộ Nhi, nếu về sau đệ lớn lên xinh đẹp như thế thì tốt rồi.” Hơi thoát ra chút hơi nóng, nàng tiếp tục nhào lên lồng ngực hắn, làm lạnh một bên mặt rồi lại chuyển sang bên kia.

“Lộ Nhi vẫn luôn đẹp như vậy.” Hắn hung hăng cắn cắn ngón tay, tùy ý đáp lại.

Nhất định phải làm nàng muốn mình, không, phải là trực tiếp nhào vào. Tuy nhiên, hắn dựa vào dung mạo yêu mị nên luôn luôn bị động, cũng có thói quen bị động, muốn chủ động cũng không thắng được hắn.

“Ừm, đúng vậy, Lộ Nhi rất đẹp mắt, thật đáng yêu.” Nghĩ đến khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của hắn, nàng nhắm mắt lại cười nhẹ, hai tay thuận tiện sờ sờ, nhéo nhéo khuôn mặt hắn.

Ngón tay đang bị cắn bỗng nhiên bị một đôi tay cầm lấy, nhất thời nước miếng dính trên ngón tay cái.

“Miệng rất khát…” Kim Bảo Nhi liếm láp đôi môi khô khốc, nhìn chằm chằm ngón tay cái kia, có dũng khí muốn ngậm chặt đầy kích thích.

Tuy rằng dược liệu bắt đầu dần mất đi hiệu lực, nhưng thân thể vì giải nhiệt mà thoái không ít nước.

Nghĩ tới đây, người nào đó đột nhiên cười gian trá.

“Chỗ này có nước này…Muốn uống hay không?” Hắn chỉ vào đôi môi mỏng hồng nhạt của chính mình, đôi mắt màu lam cong lên, giống như nửa vầng trăng, tuyệt đẹp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.