Lõa Sắc Sinh Hương

Chương 11




“Không sai mà…” Hắn vô tội nhún nhún bả vai mềm mại, yên lặng xoay người, “Cửa đóng chặt, nhưng mà Lộ Nhi không muốn ra ngoài, Lộ Nhi muốn cùng tỷ tỷ.”

Ở bên mình? Lúc nào cũng có thể ở cạnh, hiện tại không thể được! Nàng cương quyết lắc mạnh đầu xua xua tay, xuống giường đi giày lao ra cánh cửa.

“Không được, đệ không thể ở trong này, sẽ phá hủy danh dự cửa đệ, tránh ra, tỷ tỷ mở cửa!” Nàng nắm hai tay ở chốt cửa, kéo rút ra, không động tĩnh, “Làm sao lại mắc kẹt rồi, không được, sáng mai phải gọi người đến phá cửa mới được, thôi, ta ôm đệ ra cửa sổ, đệ ngủ cùng Phượng nhi một buổi tối, nàng ở ngay phòng bên cạnh.” Vất vả suy nghĩ hồi lâu, nàng thở hồng hộc lau mồ hôi trên trán.

Thật muốn chết, dược lực ngày càng mạnh, mỹ nam trước mắt lại yêu mị. Hoặc là do ánh mắt của mình, huống hồ, cái người này vẫn không mặc quần áo, da thịt trơn bóng mềm mịn, tới cùng là bảo dưỡng thế nào vậy?

“Nhưng mà vừa rồi Lộ Nhi đã đóng cả cửa sổ rồi…” Lúc này hắn lại tỏ ra vô tội, đôi mắt hoa đào ôn nhu liếc nhìn nàng, hai tay ôm lấy.

“Đóng rồi?” Nàng nghiêng đầu nhìn, quả thực trong phòng không có ánh trăng, nhất thời trở nên âm u hơn, “Không sao cả, tỷ tỷ đi mở ra, nhớ rõ đến phòng bên tìm Phượng nhi nhé, Lộ Nhi.” Nàng lần mò trong bóng tối đi vài bước, đột nhiên đụng phải một cánh tay trơn tuột, lạnh giá.

“Tỷ tỷ, Lộ Nhi nhìn thấy, Lộ Nhi đỡ người.” Giọng nói trầm thấp lại vang lên bên tai nàng, thổi hơi thở lạnh lẽo, làm toàn thân nàng bỏng rát.

Làm sao bây giờ, hiện giờ mình đã muốn bổ nhào vào hắn, bổ nhào, hay là không bổ nhào đây?

Lần theo cánh tay trơn tuột đến lồng ngực rắn chắc, cảm giác được trái tim thật sự đập loạn, cùng với cảm giác lành lạnh, nàng quả thật muốn cất tiếng hoan hô! Loại ảo giác này thật sự là quá thật rồi!

“Tỷ tỷ?” Lộ Nhi nghi hoặc rũ mắt nhìn xuống, khóe miệng nâng lên ý cười tà mị, “Nếu tỷ tỷ thích có thể dựa vào Lộ Nhi.”

Hả? Nàng nghe lầm rồi sao? Kim Bảo Nhi ngoáy ngoáy lỗ tai, chắc hắn nói là ôm ôm mới đúng, lần này đúng là nghiêm trọng rồi, thị giác và thính giác đã thay đổi rồi.

Tay đang vuốt ve lồng ngực cứng đờ, nàng dùng lực đẩy hắn ra!

Ngay tại lúc Lộ Nhi kinh ngạc nhìn, nàng tiếp tục mò mẫm đường đi, dù sao đã ở đây hai mươi năm cũng đại khái rõ ràng phương hướng.

“Ngày mai ta nhất định phải đi tìm Đông Công Bằng tính sổ mới được, không ngờ lại tưởng tượng Lộ Nhi đáng yêu thành bộ dáng quyến rũ. Bộ dáng quyến rũ, quả thật là tội ác!” Vừa lẩm bẩm, cuối cùng nàng cũng chạm tới cửa sổ, “Ôi, làm sao cửa sổ cũng không mở ra được vậy!” Nàng kinh hô, mặc dù dùng hết sức lực nhưng cánh cửa sổ vẫn không nhúc nhích chút nào.

Mở không ra là đương nhiên, cửa sổ đã bị hắn dùng yêu thuật, nếu muốn mở ra thì phải đánh gục hắn trước mới nói sau!

Lộ Nhi khẽ cười nhạo, nhảy lên giường, giơ tay ngọc không chút tì vết chạm vào khuôn mặt, dùng khóe mắt liếc nhìn vẻ mặt gấp gáp của nàng, xem ra phải lừa nàng lên giường mới được.

“Ôi! Tỷ tỷ, Lộ Nhi bị đụng đau quá!” Hắn dùng giọng điệu trẻ thơ, xen lẫn chút đau khổ, ở trong phòng yên tĩnh cực kì rõ ràng.

“Làm sao không cẩn thận thế, đụng vào đâu rồi, để tỷ tỷ nhìn xem.” Kim Bảo Nhi nóng nảy, quả thật mắc mưu mò mẫm bước về phía giường, dọc đường đi truyền đến tiếng va chạm đồ đạc.

“Tỷ tỷ, người cẩn thận một chút”, hắn nhất thời thổi khí lạnh, ngăn việc nàng va phải ghế dựa ở cạnh giường, “A! Cẩn thận bậc dưới giường!” Cái này không thể thôi đi được…

“Bịch!” Người nào đó nặng tai không nâng chân lên, va phải bậc giường, cả người thẳng tắp ngã nhà về phía trước.

Không suy nghĩ đến đau đớn, cũng không phát ra tiếng kêu nào, nàng sờ sờ da thịt bóng loáng dưới người, không được, không kiên trì nổi rồi!

“Lộ Nhi, đệ!” Từ lúc nào hai chân của hắn lại ở trên eo của nàng vậy?

--- ------ ------ ---------

Thiên Lạc rống to: Cầu hoa hoa cầu ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.