Lỡ Yêu Anh Họ Là Lão Đại Hắc Bang

Chương 11: 11




- Vậy xử lý thế nào? Có khi nào y còn mai phục ở nơi khác không?

Đường Vi đề phòng nhìn xung quanh.

Tần Xuyên lắc đấu:

- Không đâu, y đã bị thương khá nặng, có lẽ lúc này đang vội tìm nơi nào đó trốn đi để chữa thương. Nếu còn sức chiến đấu thì đã sớm đánh lén chúng ta rồi.

Đường Vi khẽ thở dài:

- Nếu y còn sống thì rắc rối lớn đấy!

- Y đã bị thương nặng, không thể ra khỏi thành phố Đông Hoa được, để không bị quân đội lùng ra thì chỉ còn cách đi trốn mà thôi.

Tần Xuyên nói để cô bớt lo lắng.

Tần Xuyên tin rằng, một chiêu của hắn đã khiến Atula bị thương không nhẹ, nếu y muốn khôi phục hoàn toàn, nhất định phải dưỡng thương cẩn thận ít nhất là một tháng.

Trong vòng một tuần, hắn sẽ giống như hổ gãy mất chân, dù có nanh vuốt sắc bén cũng không thể nào vồ chết người được.

- Để quân đột tham gia nhất định đã khiến dư luận xôn xao, tôi sẽ phái người của mình âm thầm điều tra trước xem, dù sao phiền phức lần này, tôi cũng có một hần trách nhiệm.

Đường Vi nhíu mày nói.

- Cô đã nhắc tôi nhớ ra, cha con nhà họ Vương của bang Tứ Hải mới chết, có lẽ bên phía Ôn gia đang giăng đèn kết hoa, kèn trống inh ỏi. tôi sẽ nói cho họ biết tin tức này để họ cùng hỗ trợ điều tra tung tích của Atula.

Tần Xuyên nói.

Đường Vi cười khổ:

- Tiểu Xuyên Xuyên, tôi khuyên anh tạm thời không nên nói cho Ôn gia biết tin tức này. Atula không có thù oán gì với họ, họ cũng sẽ không hơi đâu đi chọc vào hắn, cùng lắm là nể mặt anh mà làm bộ đáp ứng mà thôi.

Có khi bọn họ không những không giúp chúng ta tìm Atula mà còn có thể thêm dầu vào lửa, nghĩ cách để hợp nhất địa bàn của bang Tứ Hải.

Tần Xuyên nghĩ một chút, quả thật là như vậy, vè mặt này, hắn vẫn còn suy nghĩ hơi đơn giản, không có suy nghĩ thấu đáo được nhưu Đường Vi.

- Vậy chuyện này tạm giao cho cô, có gì thì gọi cho tôi.

Tần Xuyên nói rồi ôm lấy Đường Vi tạm biệt, sau đó liền leo lên xe của Liễu Hàn Yên trở lại sơn trang Bích Hải.

Trên đường đi, Tần Xuyên gọi điện cho Chu Vân Phong, bảoông ta mang hộp châm cứu đến chỗ hắn ở.

Tần Xuyên có thể chấp nhận lấy cành cây thay cho kiếm nhưng không thể nào lấy cành cây để thay cho kim bạc được.

Chu Vân Phong nghe thấy tên sơn trang Bích Hải thì rất ngạc nhiên còn tưởng là tai mình có vấn đề:

- Tần tiên sinh,ngài nói là ngài đang ở ….

- Sơn trang Bích Hải đó… Lão Chu à, tai ông không có vấn đề gì chứ? Có cần tôi châm có mấy cái không?

Tần Xuyên hỏi.

Chu Vân Phong vô cùng kinh ngạc, có tiền có thế như Chu gia bọn họ, con củaông ta còn là Chủ tịch thành phố Đông Hoa, cũng không đủ tư cách có một phòng nhỏ trong sơn trang Bích Hải, vậy mà Tần Xuyên lại có thể ở đó?

Ông ta vốn đang tọa chẩn ở phòng khám, định bụng sẽ bảo lái xe mang hộp châm cứu qua, nhưng nghe thấy vậy,ông ta liền tự mình mang theo hộp châm cứu đến thăm hỏi một chuyến.

Ông ta vẫn không giám tin sư thúc tổ của mình, một quản lý tiệm net lại có thể ở trong khu nhà cao cấp nhất trong các khu nhà cao cấp.

Hơn một tiếng sau, Chu Vân Phong đã đứng trước cổng chính của khu nhà cao cấp ven biển ở sơn trang Bích Hải, tay cầm hộp châm cứu, cổ họng nuốt khan.

Ông đi đến trước máy nhận diện khuôn mặt trước ổng, ấn vào một cái nút, không lâu sau, trên màn hình xuất hiện khuôn mặt xinh xắn của một cô nhóc.

Cô bé này đang cầm một miếng bánh trên tay, miệng nhai không ngừng, mắt chớp nhìn ông già đứng ngoài cổng.

- Ông là Tiểu Chu đến đưa hộp châm cứu phải không?

Tiểu... Tiểu Chu!

Chu Vân Phong cười gượng gạo, cô nhóc sao lại có thể không lễ phép như vậy? Có phải trẻ con cái nhà có tiền đều không được dạy dỗ tử tế?

- Tôi là Chu Vân Phong, xin hỏi …

Liễu Tiên Tiên lúc này liền đi ra, bởi cô đã nghe thấy ông già kia báo họ tên, biết được đây chính là người anh rể đang đợi, liền vội vàng chạy ra mở cổng.

Cánh cỏng của khu nhà cao cấp đã mở, Chu Vân Phong đang định đi bộ vào, nhưng nhìn thấy đường vào phải hơn 200 mét nữa nên đành ngồi yên trên xe, để lái xe lái vào trong.

Vừa đến trước cửa, Liễu Tiên Tiên đã lao nhanh đến như một cơn gió, kéo Chu Vân Phong vào trong:

- Tiểu Chu, ông mau lên! Anh rể tôi đang đợi đó! Sao ông lại chậm thế, gấp lắm rồi!

Anh … anh rể?

Chu Vân Phong không hiểu đầu cua tai nheo gì cả, chẳng lẽ sư thúc tổ đã kết hôn rồi?

Liễu Tiên Tiên phát hiện ông già này đi chậm quá, đã rất vội rồi, liền nhét nốt miếng bánh vào miệng, rồi chụp lấy hộp châm cứu, chạy một mạch lên lầu.

Cô đi thẳng vào phòng ngủ, lúc này,Tần Xuyên đang bắt mạch cho Lý Hàm Yên, kiểm tra lại tình hình của cô.

- Anh rể, anh rể! Có châm rồi! Mau châm cho chị đi!

Tần Xuyên bắt đầu đổ mồ hôi lạnh “châm cho chị”? Nói như thể châm cứu rất là độc ác vậy!

- Em vợ, em ra ngoài chờ đi. Lúc anh châm cứu cần phải yên tĩnh một chút!

Tần Xuyên nói.

Liễu Tiên Tiên phụng phịu:

- Em sẽ ngoan ngoãn không nói lời nào mà. Anh rể cho em ở lại được không? Em không yên tâm!

Tuy nhìn cô rất ham ăn nhưng trong lòng vẫn luôn lo lắng cho sức khỏe của chị mình.

Tần Xuyên bất đắc dĩ đành phải để cô ở bên cạnh, đang định châm cứu thì thấy Chu Vân Phong thở phì phò, đi đến cửa phòng.

- Lão Chu, tôi thấy châm này về sau cứ để chỗ tôi được rồi, ông có thể về trước, tôi sẽ cảm ơn ông tử tế sau!

Tần Xuyên cũng không rảnh để tiếp đãi gã.

Chu Vân Phong không để ý mấy lời đấy, cẩn thận quan sát khung cảnh xa hoa trước mặt, rồi lại nhìn người con gái đang hôn mê bất tỉnh trên giường, sắc mặt cô ta có hơi khó coi, nhưng dung mạo thì tuyệt đối là nghiêng nước nghiêng thành:

- Tần tiên sinh, đây là phu nhân của ngài?

Tần Xuyên gật đầu:

- Gần đây mới đi đăng ký, có vấn đề sao

Chu Vân Phong há hốc miệng, trong lòng không khỏi kinh ngạc. Đầu tiên còn là vì khiếp sợ, tại sao thân phận của Tần Xuyên lại có thể thay đổi 180 độ như thế? Từ một tên quản lý tiệm net lại biến thành một phú hào sống trong một khu nhà vô cùng cao cấp, rồi lại lấy được một người con gái vô cùng xinh đẹp.

Tiếp sau, Chu Vân Phong lại thấy lo lắng, cháu gái ông ta là Chu Phương Tinh dường như rất có cảm tình với Tần Xuyên, chuyện này chăng phải sẽ gây tổn thương cho con bé sao

Ông ta nhìn khuôn mặt búng ra sữa của Liễu Tiên Tiên, khó trách cô bé này lại gọi ông ta là Tiểu Chu, thì ra là em vợ của Tần Xuyên, nếu dựa theo thân phận vai vế thì quả thực là có thể gọi như vậy…

- Tiểu Chu, ông đừng có đứng ngây ra đó, không có chuyện gì thì đi ra ngoài đi! Anh rể tôi còn phải châm cho chị!

Chu Vân Phong ngại ngùng gật đầu liên tục, vội vàng quay người đi khỏi, mà thật ra là vội vàng chạy khỏi đây. Thế giới này thật là điên cuồng!

Đợi Chu Vân Phong đi khỏi, Tần Xuyên liền mở hộp châm cứu,nghĩ một chút rồi lật người Liễu Hàn Yên lại.

Bên mông phải của cô bị một viên đạt sượt qua làm rách một đường, thậm chí có thể nhìn thấy máu thịt bên trong, cảnh này thật khiến cho người ta đau lòng.

Nếu là một người con gái bình thương, thì có lẽ đã đau đến phát khóc, nhưng Liễu Hàn Yên sau khi bị thương vẫn tiếp tục lên lầu để giết người! Tần Xuyên cũng không biết nên khóc hay nên cười, lại vớ phải một cô vợ thế này.

Hắn tự mình cởi thắt lưng của Liễu Hàn Yên, chuẩn bị cởi nốt quần của Liễu Hàn Yên ra.

Liễu Tiên Tiên ở bên thấy vậy liền hét lên một tiếng, thẹn thungd lấy tay che mặt lại, nhưng khe hở giữa các ngón tay thì có thể nhét vừa một quả trứng gà!

- Anh rể, anh định làm gì chị thế?

Tần Xuyên không biết nói gì luôn:

- Không cởi quần ra thì anh châm thế nào được?

- Nhưng chị không đồng ý thì sao?

- Vậy đợi cô ta tỉnh rồi mới nói nha? – Tần Xuyên lườm cô bé.- Còn nói nhảm nữa là tôi đã cô ra ngoài đấy!

Liễu Tiên Tiên liền im bặt, nhưng cô lại rất tò mò, hai mắt mở to, muốn nhìn xem Tần Xuyên sẽ cứu chị mình thế nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.