Lộ Trình Minh Giới

Chương 10: Thái học cung (2)




Edit: Tiêu Tiêu

Vu Dung ban đầu đang nằm nửa sống nửa chết trên đất, nghe xong lời này, mí mắt hơi động một chút, vẻ mặt hiện lên tia kinh hoàng.

Không! Không có khả năng, chuyện của nàng đã che giấu rất kín, làm sao có thể bị người phát hiện được?

"Bạch thiếu gia, " Tả hộ pháp cúi đầu nhìn Bạch Tiêu, thấp giọng nói, "Hữu hộ pháp đã quay về tìm tỷ của ngươi, không bao lâu nữa hắn sẽ tới đây, bây giờ ngươi hãy đưa ra quyết định, trước mắt ta sẽ đối phó với nam nhân này..."

Hắn không tận lực đè thấp giọng, nên lời vẫn truyền vào tai Bạch Chấn Tường, lời này khiến Bạch Chấn Tường giận tím mặt.

"Chuyện của Bạch gia chúng ta, lại cần một khách chơi nhúng tay hay sao? Thiên hạ đều là phụ mẫu, Bạch Tiêu và Bạch Nhan phải bị thiên lôi giáng xuống đánh chết!"

Lời của hắn, đồng nghĩa với việc đã chứng thực cho Vu Dung.

Con ngươi Bạch Tiêu hơi âm trầm, ngực liên tục phập phồng, hắn siết chặt lòng bàn tay, ánh mắt lạnh như băng xẹt qua tia giá rét.

Nếu như chỉ có Vu Dung nói câu này, đám người sẽ không tin tưởng, nhưng hôm nay người mở miệng chính là Bạch Chấn Tường!

Là cha ruột của bọn họ!

Bạch Tiêu rất muốn hỏi một câu, bọn họ vẫn còn do hắn sinh ra sao? Hay là nhặt được?

"Bạch Tiêu, ngươi không nói lời nào là có ý gì? Ta cho ngươi biết, hôm nay ngươi nhất định phải giao đan dược ra đây!"

Bạch Chấn Tường thấy Bạch Tiêu im lặng không nói, còn tưởng hắn chột dạ, nghĩ muốn cướp đan dược một lần nữa.

Khi nhìn thấy hành động của hắn, Bạch Tiêu nhanh chóng lùi ra sau mấy bước: "Hắn không phải phụ thân ta, ta cũng không còn là người Bạch gia, ngươi muốn làm gì thì làm."

Câu này đã tỏ rõ quyết định của Bạch Tiêu.

Bất luận là Bạch Chấn Tường sống hay chết, đều không liên quan gì đến hắn...

...

Cùng lúc đó, trên đường phố tấp nập, một đạo thân ảnh rực lửa nhanh chóng xẹt qua,  tốc độ kia như một cơn cuồng phong, làm người xung quanh đều ghé mắt nhìn theo.

Nhưng vì Bạch Nhan đi quá vội,  không chú ý đến người phía trước, hình như người kia cũng đang thất thần, căn bản không thấy Bạch Nhan được, nên ầm một tiếng đâm vào nhau.

Trong chớp mắt, bước chân Bạch Nhan dừng lại, nàng khẽ cau mày, ổn định cước bộ, rồi mới nhìn nam nhân bị nàng đụng phải.

Nam nhân này đoán chừng khoảng 40 tuổi, một thân y phục cẩm hoa toát lên khí chất bất phàm, dung nhan tuấn mỹ hơi tái nhợt, bờ môi trắng bệch khẽ run lên.

"Ngươi không sao chứ?" Bạch Nhan nghĩ tại nàng đi quá vội vã, lúc này mới đâm vào nam nhân trước mặt, xin lỗi nói: "Ta còn có việc gấp cần phải đi ngay, nếu có cơ hội ta sẽ chuộc lỗi vì chuyện hôm nay."

Thân thể nam nhân này tất nhiên không tốt, bị nàng va vào nên kinh hãi một chút, đáng tiếc là trong đầu nàng chỉ nghĩ đến Bạch Tiêu, không có thời gian để tâm tới chuyện này.

"Ta không sao."

Nam nhân mỉm cười, nụ cười của hắn hơi yếu ớt, nhưng cũng không giận khi bị Bạch Nhan đụng phải.

Nhưng...

Khoảng khắc hắn ngẩng đầu, sắc mặt lập tức đông cứng, ánh mắt nhìn chòng chọc vào Bạch Nhan, cảm xúc mang theo có kinh ngạc, kinh hỉ... và kích động.

Giống, quá giống!

Trên đời này sao có thể xuất hiện người giống như như vậy?

Nhưng không đợi hắn lấy lại tinh thần, nữ tử bên cạnh đã gấp gáp rời đi, thậm chí đầu còn không ngoảnh lại một chút đã biến mất.

"Thiếu gia."

Một lão giả chầm chậm bước ra ngoài, đỡ thân thể hư nhược của nam nhân, lông mày khẽ nhíu một cái.

Nam nhân trung niên bấu chặt cánh tay lão giả, giọng nói run rẩy: "Nha đầu này rất giống nàng! Ngươi nói xem có đúng là nàng đã trở về rồi không? Nhưng nếu là nàng, tại sao lại không nhận ra ta chứ?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.