Lọ Thủy Tinh

Chương 40




Tĩnh Nhi thúc ngựa chạy một mạch về Dĩnh Kinh. Từ khi biết cửa thành đóng chặt, trái tim nàng chưa từng bình tĩnh. Tây Lương thái bình cũng là lúc nàng đăng lên đế vị.

Cắn chặt răng, nàng nhìn thẳng về phía trước. Nơi này cách Dĩnh Kinh không xa, nhưng đối với nàng lại như cách thiên sơn vạn thuỷ.

Dân cư trên đường vô cùng thưa thớt, chẳng lẽ là vì cửa thành đằng trước đóng chặt hay sao? Vó ngựa khơi dậy bụi thất, tiếng ngựa tại nơi vắng vẻ nàng càng thêm lớn tiếng.

Tĩnh Nhi phóng ngựa xuyên qua cỏ cây ven đường. Đi thêm một đoạn nữa, mơ hồ nghe phía trước truyền tới tiếng vó ngựa, nàng bất giác nhíu mi, tốc độ cũng dần chậm lại. Con đường vốn an tĩnh đột nhiên truyền tới tiếng vó ngựa, Tĩnh Nhi không khỏi cảm thấy bất an.

Mã đội phía trước đã tới gần, Tĩnh Nhi vừa nhìn liền thấy rõ người dẫn đầu kia. Hai tay nắm cương ngựa bất giác buộc chặt, ánh mắt cũng theo đó mà trầm xuống. 

Bạc Hề Li, sao lại là hắn?

Một tay nàng đã lặng lẽ cầm mấy khối bạc vụn trên eo, lúc xuất thành, nàng vội vàng nên không mang theo vũ khí phòng thân, hiện tại chỉ có thể đem những thứ này làm ám khí che chắn.

Tốc độ con ngựa chậm lại, nàng nhìn chằm chằm nam tử đang tới.

Bạc Hề Li đương nhiên cũng thấy nàng, thị vệ mặc thường phục cạnh hắn bật thốt ra tiếng: "Thế tử, Hoàng Thượng!"

Bàng Hề Li quay đầu liếc thị vệ kia, thị vệ tự biết lỡ lời, vội vàng im miệng. Bạc Hề Li quất roi xuống, tăng tốc chạy về phía Tĩnh Nhi. Thái Thượng Hoàng lệnh hắn xuất thành tìm Hoàng Thượng, hắn liền tìm kiếm cả một ngày quanh Thập Lý Đình. Tuy dưới đất có vết máu, nhưng hắn nghe nói Hoàng Thượng thông tuệ hơn người, lo rằng đó là ký hiệu Hoàng Thượng để lại. Nhưng sự thật chứng minh hắn đã nghĩ nhiều, lăn lộn suốt mấy ngày không tìm được, hắn mới cho người lục soát các nông hộ xung quanh. Mãi tới khi gặp một nông phụ, hắn mới biết mấy ngày trước có hai nam tử trẻ tuổi từng xin tá túc, hơn nữa trong đó còn có một người bị thương, lúc này Bạc Hề Li mới vội vàng dẫn người tới trấn nhỏ gần nhất. Thật không ngờ giữa đường đã đụng phải Hoàng Thượng. 

Trên mặt Tĩnh Nhi không chút ý cười, nàng cứ như vậy nhìn về phía trước.

Người Bạc Hề Li dẫn theo không hề mặc đồ của thị vệ, nàng cũng không biết bọn họ rốt cuộc là ai.

Đội nhân mã trước mặt đã tới gần, Tĩnh Nhi đương nhiên nâng cao cảnh giác, lại thấy bọn họ đều xuống ngựa, cúi đầu, không ai dám nhìn thẳng vào Tĩnh Nhi. Bạc Hề Li nhanh chóng tiến lên một bước, cung kính mở miệng: "Công tử đi đâu mấy ngày nay vậy? Chủ tử ở nhà rất lo cho ngài."

Trái tim của Tĩnh Nhi rốt cuộc cũng buông xuống xuống, ngân lượng trong tay cũng lặng lẽ trở về bao. Vừa rồi thấy Bạc Hề Li, nàng còn tưởng chuyện trong kinh có liên quan tới hắn.

May là không phải.

Tĩnh Nhi thở phòng nhẹ nhõm, sắc mặt cũng tốt hơn một chút. Nàng không xuống ngựa, chỉ hỏi: "Vì sao lại đóng cửa thành?"

Bạc Hề Li đáp: "Không thấy Hoàn Nhan công tử, chủ tử lo có người gây rối nên mới hạ lệnh đóng cửa thành, sợ có người bên ngoài nội ứng với người trong kinh."

Tĩnh Nhi nhíu mày, phụ hoàng suy xét như vậy cũng có đạo lý. Chỉ là, vì sao nàng vẫn cảm thấy có chỗ không phù hợp vậy?

"Vậy tại sao lại truyền tin Hoàng đế bệnh nặng ra ngoài?"

Bạc Hề Li lộ rõ thần sắc kinh ngạc trên mặt, sau đó cười nhạt: "Công tử chắc nghe nhầm rồi, triều đình chỉ nói là nhiễm phong hàn, có lẽ là dân chúng đã phóng đại sự tình lên."

"Bạc Hề Li."

"Có."

"Trẫm vẫn cảm thấy khó hiểu, tại sao phụ hoàng lại kêu ngươi ra đây?" Từ lúc thế tử vào kinh, quan hệ giữa nàng và hắn đã không tốt, giờ phút này gặp mặt, Tĩnh Nhi cũng không tìm được cảm giác an toàn từ hắn.

Bạc Hề Li không khỏi xấu hổ, thấp giọng: "Đó là ý của chủ tử, thần cũng không rõ lắm. Còn nữa, chủ tử nói công tử cứ ở bên ngoài đi." Hắn dừng lại, sau đó bổ sung một câu, "Chủ tử sợ có người gây rắc rối cho công tử."

Phụ hoàng làm vậy là muốn nàng tự mình công khai thân phận Hoàng đế sao?

Tĩnh Nhi cảm thấy không được thoải mái, thấy bọn họ vẫn che chắn trước mặt, nàng bất giác nhíu mi: "Còn không tránh ra." Nàng nhất định phải hồi kinh, thấy phụ hoàng bình an vô sự, nàng mới có thể an tâm.

Bọn thị vệ đều không nhúc nhích, Bạc Hề Li lại mở miệng: "Chủ tử nói muốn thần đưa Hoàn Nhan công tử cùng về, chi bằng thần đi đón Hoàn Nhan công tử trước."

Tĩnh Nhi gật đầu, sau đó quay đầu ngựa lại.

"Công tử." Bạc Hề Li tiến lên ngăn cản nàng, thấp giọng: "Mấy ngày nay chắc ngài chưa được nghỉ ngơi, hay là ngài ở đây chờ, thần tự đi là được."

Mấy ngày nay, một bên chăm sóc Hoàn Nhan Vũ, một bên lo lắng tình hình trong kinh, Tĩnh Nhi cũng cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Giờ phút này cũng không nghĩ nhiều, nàng nói cho bọn họ khách điếm Hoàn Nhan Vũ dừng chân, sau đó liền xoay người xuống ngựa.

Phía sau có thị vệ tiến lên dắt ngựa cho nàng. Nghĩ nghĩ, Tĩnh Nhi liền tìm một chỗ trống trải khoanh chân ngồi xuống.

Tiếng vó ngựa xa dần, Tĩnh Nhi thở dài một tiếng thì đột nhiên nghe có một thị vệ hỏi: "Công tử có cần uống chút nước không?"

Nghe hắn hỏi, Tĩnh Nhi mới phát bản thân đang khát nước. Nhận lấy ấm nước từ thị vệ, ngửa đầu uống, sau đó nàng liền hỏi: "Người Đông Việt trong thành có động tĩnh gì không?"

Thị vệ sửng sốt, ậm ự trả lời: "Việc này... Thuộc hạ không biết."

Tĩnh Nhi không khỏi nhíu mày: "Phụ... Cha ta không đi tìm Thanh Nhã đấy chứ?"

Thị vệ không đáp lời.

Tĩnh Nhi bỗng dưng đứng lên, mở miệng: "Ở đây chờ làm gì? Lên ngựa, về kinh thành trước."

"Công tử!"

Thị vệ trước mặt cũng đột nhiên đứng lên.

Tĩnh Nhi nhíu mày nhìn bọn họ: "Các ngươi muốn làm gì?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.