Lọ Lem Bướng Bỉnh

Chương 6




Tâm La ngồi trên khăn trải trên thảm cỏ, mang sách, lười biếng dựa vào một gốc cây ngô đồng khô. Kể từ lần trước bị Vân Trạch làm bị thương nhẹ rồi, Nhậm Hải Khiếu liền cấm đoán thị vệ Nhậm gia đấu với cô, cô cũng không có bước vào sân tập nửa bước. Khi Anh Nhất đi học, cô chỉ có thể tìm chút chuyện để làm. Hôm nay trời trong nắng ấm, chính là ngày đẹp giữa xuân, cô ở trong vườn hoa sức sống dồi dào của vườn Hải Nhiên, trộm qua thời gian rãnh rỗi của mình.

Chú Toàn biết cô muốn dạo chơi ở trong vườn hoa, đặc biệt chuẩn bị ít bánh ngọt cho cô.

"Tâm La, cháu cứ thoải mái chơi trong vườn."

"Chú Toàn, tới vườn Hải Nhiên, cháu cơ hồ thành người rỗi rãnh mười ngón tay không dính nước mùa xuân, ngay cả ngài cũng khích lệ cháu chơi, chỉ sợ cháu thật sự quên mình tới làm cái gì." Cô cười nhận lấy ý tốt của cụ ông, có chút ngượng ngùng.

"Lúc tiểu thiếu gia nghỉ, cháu có thể chơi với cậu ấy. Vườn thú, sân chơi, công viên nước. . . Nhị gia bận rộn, không thể mang tiểu thiếu gia đi, tiểu thiếu gia lại là đứa trẻ hiểu chuyện, cho tới bây giờ cũng không mở miệng yêu cầu Nhị gia. Chúng ta là người làm, ai có chức nấy, càng thêm không thể nào chơi đùa cùng tiểu thiếu gia. Cháu là bảo mẫu của tiểu thiếu gia, lại có nhiều thời gian, để cháu mang cậu ấy du ngoạn chung quanh, dĩ nhiên là khá hơn nhiều."

Tâm La nhìn trí khôn tích lũy nhiều năm tháng trong mắt cụ ông, trái tim động đậy một chút.

Thật sự là sai lầm của cô, câu nệ thân phận bảo mẫu mà quên mất Anh Nhất cần gì, hắn dù sao chỉ là đứa trẻ tám tuổi, trưởng thành ngoan ngoãn cỡ nào, cũng vẫn là đứa trẻ không thiếu được khát vọng?

"Chú Toàn, cám ơn ngài. Nghe ngài nói chuyện, chân chính làm cháu hiểu ra."

"Vậy sao? Ta từng nói cái gì sao?" Cụ ông cười cười đi ra.

Tâm La ở trên cỏ một mình hưởng thụ ánh xuân tốt đẹp nhất.

Ánh mặt trời nhàn nhạt vẩy vào trên người cô, tạo nên ánh vàng xinh đẹp vây quanh thân cô, tựa như nữ thần mùa xuân lén xuống nhân gian nghỉ ngơi.

Nhậm Hải Khiếu nhìn vào trong mắt, chính là cảnh sắc thật nhàn nhã. Hắn đứng nhìn ở xa xa một lát, mới chậm rãi đến gần người trên cỏ.

"Ánh xuân tuyệt đẹp, trộm qua lúc rãnh, đều là chuyện vui vẻ trong đời. Tâm La, cô thật rất biết hưởng thụ cuộc sống." Hắn nhạo báng Tâm La đang ở trong thời gian an nhàn.

Tâm La ngẩng đầu nhìn Hải Khiếu, không nhịn được khẽ nheo mắt, từ góc độ của cô nhìn hắn mặc nguyên bộ tây trang màu xám tro, anh tuấn tiêu sái gần như nguy hiểm tà ác.

"Từ lúc vào vườn Hải Nhiên, mới hiểu được nguyên lai cuộc sống có thể trôi qua như vậy." Cô để sách trong tay xuống, chần chờ một chút, chỉ chỉ khăn trải. "Nhị gia có muốn ngồi một lát hay không?"

Hải Khiếu cúi người nhìn cô mấy giây, sau đó nhíu mày, đây là lần đầu tiên từ sau khi cô vào Nhậm gia, chủ động mở miệng thân cận hắn. Không – nói thân cận còn ngại sớm, cô chỉ là mời hắn ngồi chung, nhưng, đã là tiến bộ rất lớn.

"Tại sao không?" Hắn ngồi ở bên cạnh của cô, hoàn toàn không quan tâm tây trang may tay đắt giá trên người.

Tâm La không phải không kinh ngạc. Cô chỉ là từ lễ phép, nhưng hắn lại thả xuống dáng vẻ, ủy khuất mình ngồi ở trên khăn trải trên cỏ. Này quyết không là Nhậm Hải Khiếu trong ấn tượng của cô.

Hải Khiếu nhìn vẻ mặt ngạc nhiên chợt lóe rồi biến mất của cô, tâm tình lại thật tốt. Cô nguyên lai cũng là có biểu tình bình tĩnh ở ngoài, hắn cười.

"Vậy – muốn ăn chút bánh ngọt?" Cô chỉ chỉ ít bánh ngọt ở trong dĩa.

"Xem ra ăn thật ngon." Hắn nhặt lên một cái cookie, bỏ vào trong miệng, lập tức bị hương nồng ngon của nó hấp dẫn. "Ô, de­li­cious."

"Mượn hoa hiến Phật thôi." Tâm La cũng ăn một cái. "Là chú Tian2 chuẩn bị. Hắn quả là ông già Noel, đây quả thực là quà tốt nhất tôi có thể tưởng tượng."

"Cũng không thấy hắ chuẩn bị bánh ngọt cho ta." Hắn lầu bầu, đồng thời lại giải quyết một cái chocolate cookie.

Tâm La không nhịn được bị khẩu khí oán giận của hắn chọc cười.

"Nhị gia không có thói quen ăn bánh ngọt, tự nhiên chú Toàn cũng sẽ không cố ý chuẩn bị cho ngài." Cô đẩy cả dĩa bánh ngọt tới trong tầm tay hắn. "Sau khi Anh Nhất làm bài xong tôi và cậu ấy thỉnh thoảng sẽ nghĩ ăn cái gì, dần dần dưỡng thành thói quen."

Hắn có chút ngoài ý muốn vì phản ứng của cô, cô là một tồn tài đặc biệt. Vườn Hải Nhiên từ chuyện chín năm trước, cũng rất ít có phái nữ tiến vào chiếm giữ. Lần này bởi vì Anh Nhất mà phá lệ, lại không nghĩ rằng, để hắn phát hiện một cô gái kỳ lạ như vậy. Ngồi ở bên cạnh cô, hắn lại có thể hoàn toàn buông lỏng, hoàn toàn không suy tính tình cảnh của mình, chỉ muốn ngồi chơi như vậy, nghe cô dùng thanh âm ưu nhã không chút để ý nói chuyện với hắn.

"Nếu như tôi muốn mang Anh Nhất đi ra ngoài, không biết Nhị gia có cho phép không?" cô ngửa ra sau, mái tóc dài nhẹ nhàng tựa vào trên cây khô.

Đi ra ngoài? Hắn thu hồi tâm tình nhàn tản, nhíu lông mày.

"Tại sao? Anh Nhất cần cùng cô đi ra ngoài sao?"

"Uh, khí trời tốt như vậy, tôi và Anh Nhất đến trong công viên ăn cơm dã ngoại, hóng gió một chút, câu cá. Hoặc là còn có thể chơi trò khác, tạm thời còn chưa nghĩ đến." Khẩu khí của cô không đổi, không chút nào bị thái độ lạnh lùng trong nháy mắt của hắn ảnh hưởng.

"Nhưng nếu tôi phản đối, cô có thể làm gì khác hơn là nhún nhún vai bảo chỉ có thể khiến Anh Nhất thất vạn?" Hắn tò mò cô đáp lại như thế nào.

Nhưng lần này cô không có, cô nhìn chăm chú vào mắt của hắn, không sợ hãi chút nào.

"Tôi tuyệt đối không có ý hỏi chuyện nhà của Nhị gia, nhưng, nếu ngài mời tôi đảm nhiệm bảo mẫu của Anh Nhất, tôi tự nhiên có trách nhiệm để cho cuộc sống của cậu ấy ở trong sự chăm sóc của mình được vui vẻ như ý. Cuối cùng, cậu ấy thật ra chỉ thiếu hụt một hoàn cảnh bình thường thôi, bé trai tám tuổi muốn, là chú ý của cha mẹ và vui vẻ với bạn bè. Những thứ này, không phải bỏ tiền ra là có thể giải quyết."

Hải Khiếu không chút để ý đứng lên, vuốt nếp nhăn trên quần.

"Xem ra, cô tuyệt không lo lắng cho tình cảnh của mình, không lo lắng tôi sẽ đuổi việc cô, hả? Cô chưa bao giờ lo lắng chọc giận tôi, là bởi vì cô không rõ tôi là ai."

"Nhị gia, ngài là người nào, đối với tôi không có bất kỳ ảnh hưởng. Anh Nhất vui vẻ sung sướng mới là điều tôi quan tâm." Cô vẫn giữ vững giọng nói ôn hòa bình tĩnh.

Hắn trầm giọng nở nụ cười, cô thật khác người rất nhiều! Trả lời thẳng thắn như vậy, tự ái phái nam của hắn cơ hồ bị thương.

"Cô nói thật chính xác, chuyện này là sơ sót của tôi. Cuối tuần này, tôi sẽ rút thời gian đi cùng các người."

Nói xong, hắn khẽ khom người chào cô, sau đó xoay người sãi bước rời đi.

Để lại Tâm La ngây ngốc nhớ lại câu nói cuối cùng của hắn.

Tôi sẽ rút thời gian đi cùng các người.

Hồi lâu sau, tiếng cười trong sáng của cô nhộn nhạo lên trong vườn Hải Nhiên.

Buổi tối, Hải Khiếu cùng ăn cơm với con trai đã lâu không gặp, Tâm La lại dùng bữa tối trong phòng của mình.

Anh Nhất có chút lo lắng.

"Ba, tại sao cô Tâm không xuống dưới dùng cơm? Cô không phải bị thương như lần trước chứ?"

Hải Khiếu nhìn về phía chú Toàn. Chú Toàn lắc đầu, bày tỏ ông cũng không rõ lắm.

"Buổi chiều sau khi Mật tiểu thư trở về phòng liền không ra ngoài." Nhậm Thất lạnh lùng cộng thêm chú thích.

Nhìn con trai không yên lòng, bộ dạng ăn không biết ngon, Hải Khiếu đẩy bữa ăn tối trước mặt mình ra, đột nhiên đứng dậy.

"Nhị gia?" Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn hắn.

"Các ngươi ăn trước, ta đi xem một chút Tâm La thế nào."

"Ba, con cũng đi." Anh Nhất cũng đứng lên.

"Không, con ngoan ngoãn ở chỗ này ăn cơm." Hắn nhíu mắt tinh lại. Con trai quá mức thích Tâm La rồi, nếu như có một ngày Tâm La rời khỏi, hắn có phải sẽ giống lúc mất đi mẹ, thương tâm khổ sở, buổi tối khóc thút thít một mình hay không? Hắn không muốn nhìn thấy tình hình như vậy xảy ra lần nữa. Mật Tâm La quá ảnh hưởng với Anh Nhất, có lẽ thừa dịp hắn vẫn chỉ là đơn thuần lệ thuộc vào Tâm La thì tách ra bọn họ tốt hơn?

Đợi đến Anh Nhất ngồi lại trên ghế, hắn đi ra phòng ăn, lên lầu gõ cửa phòng Tâm La.

Tâm La tóc rối bù, chân trần trụi mở cửa cho hắn.

Hải Khiếu có một khoảng khắc bị mê hoặc, cô có chút xốc xếch lại lười nhác trước mắt, đảo khác hẳn bộ dáng trấn tĩnh bình tĩnh thường ngày, nhìn qua quyến rũ ngây thơ. Thậm chí, bất giác có nhàn nhạt hấp dẫn.

"Nhị gia tìm ta có việc?" Tâm La nhíu mày, nhắc nhở ông chủ đang ngẩn người.

Hắn hắng giọng, che giấu thất thần ngắn ngủi của mình, sau đó mỉm cười.

"Anh Nhất không thấy cô xuống lầu ăn cơm, cực kỳ lo lắng." Hắn nghiêng người từ bên cạnh cô đi vào trong phòng, có chút bị báo chí tạp nham tán loạn trên sàn dọa sợ, trong ấn tượng Tâm La là người có khuynh hướng thích sạch sẽ. "Trong phòng của cô xảy ra động đất?"

"Làm gì có!" Tâm La không có nóng lòng dọn dẹp, chẳng qua là nhún vai. "Anh Nhất quá thiếu hụt cảm giác an toàn. Tôi chỉ là không xuống lầu ăn cơm mà thôi. Cậu ấy không nên quá lệ thuộc vào tôi, không ai có thể một đời một thế với cậu ấy, mọi người luôn có chuyện của mình và không gian của mình. Hoặc là do lúc trước hắn quá mức thất vọng, cho nên hiện tại mới có thể ôm chặt hy vọng vô cùng tốt đẹp với tôi."

"Có người khen cô vô cùng thông minh hay không?" Hắn cẩn thận đặt chân trên sàn nhà rải rác đầy sách báo.

"Nhị gia không phải là người thứ nhất." Cô đưa tay búi tóc rải rác trên bả vai lại, nhưng nhất thời không tìm được thứ gì cố định.

Hải Khiếu nhìn thấy cô nhìn chung quanh mọi nơi, lấy một cây bút màu bạc trong túi áo ra, đưa cho cô.

Tâm La ngẩng đầu nhìn vào trong mắt của hắn, thấy hắn không nói, liền lẳng lặng nhận lấy bút, cố định búi tóc ở sau ót.

"Nhị gia, ngài xuống lầu trước đi, sau đó tôi sẽ tới."

Hắn gật đầu, xoay người rời đi. Chẳng qua là trong đầu vẫn không tự chủ giữ lại cử động tràn đầy mềm mại đáng yêu của cô. Hắn tự giễu cười cười, vốn là đã có ý niệm để cô đi, nhưng vừa nhìn thấy gương mặt bình thường lại sâu hấp dẫn hắn của cô, thấy cô tìm nhiều tài liệu du lịch bên trong thành phố như vậy, tất cả tâm tư đuổi cô đi của hắn đều tan thành mây khói trong nháy mắt.

Trở lại phòng ăn, già trẻ sáu con mắt đồng loạt nhìn chăm chú hắn.

Hắn âm thầm thở dài, đã bị nhất cử nhất động của Tâm La dẫn dắt hết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.