Lọ Lem Bướng Bỉnh

Chương 4




Hải Khiếu nâng khăn ăn lau miệng, cũng không giải quyết phiền não thay con trai. Làm con trai của Nhậm Hải Khiếu hắn nhất định phải học được lấy hay bỏ, trên cái thế giới này không có chuyện thập toàn thập mỹ, coi như là có tiền và thế như hắn, cũng có bất đắc dĩ sâu đậm. Hắn không muốn tạo cho con trai một thế giới cổ tích, chỉ là một người không biết làm cái gì, đứa bé kia trừ có nhàn nhạt chấp nhất với mẹ, đối với cái gì đều không phải rất nhiệt tình. Hiện tại, cơ hội tới, hắn muốn nhìn xem Anh Nhất lựa chọn như thế nào.

"Vậy cô Tâm có thể gả cho chú Ngâm." Anh Nhất nghĩ ra một phương pháp xử lý điều hòa.

Gả cho Nhậm Thất? Hải Khiếu nhíu mày, đây coi là cái gì? Phù sa không chảy ruộng người ngoài? Con trai hắn cũng thật có chút đầu óc, vừa muốn mẹ, lại muốn giữ Mật Tâm La, nhất cử lưỡng tiện. Nhưng, Anh Nhất tình nguyện rồi, hắn cũng sẽ không cho phép.

"Con có nghĩ đến cảm thụ của chú Ngâm và cô Tâm không? Không có cảm giác yêu, sống chung một chỗ rất thống khổ." Giống như mẹ Anh Nhất và hắn.

Anh Nhất sửng sốt, không nói gì.

"Suy nghĩ một chút nữa, mẹ và cô Mật, con chỉ có thể chọn một."

Bỏ xuống một câu nói này, hắn cũng rời đi phòng ăn, không muốn truy cứu mình vì cái gì không thích nghe thấy chủ ý gom Mật Tâm La và Nhậm Thất thành một đôi.

"Nhị gia, ngài thật bảo tiểu thiếu gia lựa chọn một ở giữa các cô sao?" Chú Toàn đưa áo khoác lên trước khi hắn ra ngoài, cũng thấp giọng hỏi.

"Nó sớm muộn gì phải đối mặt tình hình tương tự, sớm một ngày bắt đầu suy tính, sớm một ngày có tâm lý xây dựng." Ánh mắt của Hải Khiếu xa xa, "Tôi chưa bao giờ nghĩ tới lừa gạt nó cả đời, nó sớm muộn gì phải biết."

"Chỗ Tâm La –"

"Sau này hãy nói chuyện này." Hắn mặc vào áo khoác, "Nếu như tạo thành quấy nhiễu, tôi sẽ giải thích với cô."

"Tôi lại cho là cô sẽ không hỏi."

Chân bước ra ngoài của Hải Khiếu dừng một chút.

"Chú Toàn, Mật –" hắn không xác định dừng lại, cuối cùng quyết định đổi lời nói. "Tâm La là hạng người gì?"

"Nhị gia, Tâm La là hạng người gì, thời gian dù sao còn ít, chúng tôi không hiểu rõ lắm. Nhưng cô nhất định là người có chuyện xưa."

Nhậm Hải Khiếu gật đầu, ra cửa lên xe. Chú Toàn nhìn, hắn đồng ý. Tâm La, đích xác là người có chuyện xưa, chỉ không biết chuyện xưa của cô, đến tột cùng là như thế nào thôi.

Lúc sáng đưa Anh Nhất đi rồi, Tâm La trở lại gian phòng của mình,ngây ngô một lát với tủ quần áo của mình, trừ quần áo vận động vài vài món áo lông quần dài, cô thật không có y phục gì được xem là xinh đẹp, càng không có quần áo để mặc ở những trường hợp long trọng. Cô khe khẽ thở dài một hơi, vẫn không tránh được phải nối đường ray với thực tế, trốn cũng trốn không thoát. Cầm điện thoại lên, cô gọi nội tuyến tới nhà để xe.

"Tôi là Mật Tâm La, có chuyện đi ra ngoài, phiền toái năm phút sau chờ tôi ở cửa Sướng Thúy cư."

"Dạ, Mật tiểu thư."

Tâm La cúp điện thoại, thay một áo lông thỏ màu xám phối với một quần dài màu đen, mang giày thể thao đáy bằng vào, xuống lầu.

"Chú Toàn, tôi đi ra ngoài."

"Chơi vui vẻ một chút."

"Được." Tâm La ra cửa, vừa lúc dùng hết năm phút đồng hồ.

"Mật tiểu thư." Tài xế lái xe BMW màu đen, lại là Vân Thâm.

"Làm phiền anh, Vân Thâm." Tâm La ngồi lên xe, cười cải chính hắn. "Gọi tôi là Tâm La thôi."

Vân Thâm phát động máy. "Muốn đi chỗ nào?"

"Trước đưa tôi đi mua quần áo được không?"

Vân Thâm cười một cái, theo lời lái xe đưa Tâm La đến khu buôn bán, dọc theo đường đi, hắn cũng trầm mặc không nói.

Tâm La cũng không thử nói chuyện với hắn. Thị vệ trong vườn Hải Nhiên gặp cô, trước sau như một chỉ có hai loại phản ứng, gật đầu mà qua, hoặc là cười một tiếng mà qua. cô có thể cảm giác ra hắn không được tự nhiên, dù sao trong vườn Hải Nhiên, trừ cô, ngay cả người giúp việc cũng đều là nam, cho nên nàng cũng không hết sức để ý tẻ ngắt. Tại Nhậm gia, thật sự cô giống một người xâm lăng, mặc dù không đến nỗi khiến người kính mà không gần, nhưng cũng không khác lắm. Cũng may cô đối với hiện trạng nhàm chán, cũng không đáng để ý. Chính trong lòng của nàng, cũng không phải sao?

Đến khu buôn bán, đậu xe ở bãi đỗ xe, Vân Thâm cố ý muốn cùng cô đi mua đồ.

"Chỉ cần anh cuối cùng không oán trách nhàm chán gọi cứu mạng là tốt rồi." Tâm La không thể làm gì khác hơn là đi theo hắn. Trong lòng biết đây là một loại tư thái bảo vệ, mặc dù cô không cần.

Cũng may, cô không phải là cuồng mua đồ, ánh mắt cũng sẽ không xoi mói đến làm người tôi phẫn nộ nghiến răng không dứt, chọn được một áo đầm lông cừu màu tím nhạt trong tiệm Givenchy, một dâu thắt lưng dài mảnh đan xen long phượng bằng bạc, sau đó chọn một đôi giày cao gót bằng da màu đen và một cái găng tay gấm làm bằng tay màu đen ở Anna Sui. Mặc tốt rồi, bỏ quần áo cũ vào túi xách ở trong tay.

Vân Thâm cố gắng trả tiền thay cô, nhưng cô đều lắc đầu cự tuyệt.

"Tôi tự mình trả, dù sao đều là chính tôi dùng. Nếu như tôi thật sự muốn ông chủ thanh toán, tự tôi nói với hắn."

Vân Thâm không tranh hơn cô, tùy cô cà thẻ tính tiền.

"Đi thôi, đưa tôi đến trường học của Anh Nhất."

Đi tới cửa trường học của Anh Nhất, xuống xe, Tâm La bảo Vân Thâm trở về. "Không cần chờ tôi, tôi tự mình trở về vườn Hải Nhiên."

Sau đó, cô ngẩng đầu mà bước giống nữ vương một dạng đi vào cửa trường.

"Tiểu thư, xin hỏi cô tìm ai?" Bảo vệ bên trong cửa ngăn cô lại.

"Tôi là người nhà của Nhậm Anh Nhất học lớp một năm thứ hai, tới tham gia hội người mẹ hôm nay." Tâm La không kiêu ngạo không tự ti.

"A, nguyên lai là Nhậm nữ sĩ, xin mời đi theo tôi." Bảo vệ hiểu sai ý, vội vàng dẫn đường phía trước.

Tâm La không có cố ý cải chính sai lầm của hắn, chỉ có chút kỳ quái, một học kỳ có ít nhất một hội người mẹ, coi như, đây là hội người mẹ lần đầu của Anh Nhất. Mà lấy thân phận địa vị của Nhậm Hải Khiếu, không có đạo lý bảo vệ trường học của con trai hắn sẽ nhận lầm người. Trừ phi – cô không thích phỏng đoán của mình – mẹ Anh Nhất chưa bao giờ từng tham gia hội người mẹ của con trai mình, một lần cũng không có tham gia, thậm chí, không có ra mặt ở trường hợp công khai. Cảm giác, tựa hồ là một người mẹ cực đoan không chịu trách nhiệm.

Cũng may, Anh Nhất là đứa bé ngoan, cũng không khiến người quá lo lắng. Tâm La có chút vui mừng.

Bảo vệ dẫn cô tới cửa lớp một năm thứ hai, cười cười, trở về cương vị của mình.

Tâm La hít một hơi, đi vào phòng học. Cô nhìn thấy đã có mẹ của những người bạn nhỏ khác đến, giáo viên đang trên bục giảng duy trì trật tự, gọi những người bạn nhỏ an tĩnh, liếc thấy Tâm La đi vào, chẳng qua là dùng ánh mắt ra hiệu cô tùy tiện ngồi.

Tâm La lấy chỗ ngồi ở trong những phụ huynh rồi ngồi xuống, lập tức có một vị quý phụ ăn mặc ung dung nhỏ giọng chào hỏi với cô.

"Chào cô, tôi là Thẩm Phương Tư Huệ, hàng thứ nhất chỗ ngồi thứ ba chính là con tôi."

"Chào cô, tôi là phụ huynh của Nhậm Anh Nhất." Tâm La mỉm cười.

"Nhậm Anh Nhất?" Quý phụ nhướng cao lông mày mảnh dài, hồ nghi quan sát trên dưới Tâm La. "Con trai của Nhậm Hải Khiếu? Cô là mẹ của nó?"

Tâm La cười lắc đầu.

"Tôi cũng đoán không phải. Tuổi của cô thấy thế nào cũng không sanh được con trai lớn như vậy. Hơn nữa, cô cũng không giống loại hình phụ nữ hắn thích. Theo tôi được biết, phụ nữ của hắn còn chưa có người có tư cách tới tham gia hội người mẹ của con trai hắn đâu."

Tâm La giữ vững nụ cười lễ phép, lại không thích khẩu khí của quý phụ. Phụ nữ của Nhậm Hải Khiếu, nghe vào thật sự không phải dễ làm. Hắn ưa thích loại hình gì đây? Làm cho người tôi như vậy khinh thường.

Lục tục có phụ huynh đến. Quý phụ không để ý tới Tâm La nữa, vẫn nhỏ giọng rỉ tai với người quen biết, sau đó những người đó liền dùng ánh mắt khác thường xem Tâm La, giống như cô là quái vật từ ngoài hành tinh đến.

Tâm La thờ ơ mặc họ nghị luận, phất tay đi về phái Anh Nhất đang quay đầu nhìn quanh.

Anh Nhất nhìn thấy rồi, trên mặt nở rộ nụ cười rực rỡ, lại quay đầu trở lại, ngồi thẳng thân thể, nghiêm túc nghe giáo viên nói chuyện.

Khi giáo viên thấy phụ huynh đã đến gần hết, bắt đầu giới thiệu tình huống lớp học, sau đó mời các bạn học đứng lên đọc thơ diễn cảm.

Đến phiên Anh Nhất, Tâm La quan sát hắn, phát hiện thái độ của hắn rất trầm, vẻ mặt mặc dù không sinh động hoạt bát giống những người bạn nhỏ khác, nhưng nắm giữ tiết tấu được rất tốt, thanh âm cũng trầm bồng du dương, rất có phong độ của một đại tướng.

Hắn đọc diễn cảm xong, Tâm La nhẹ nhàng vỗ tay, hắn làm tốt lắm, nên lấy được tiếng vỗ tay, đây là phần thưởng trực tiếp nhất.

Đọc diễn cảm tiết mục rồi, những người bạn nhỏ trong lớp biểu diễn một màn kịch, là Jason và bộ lông cừu vàng trong thần thoại Hy Lạp, nhìn nhóm trẻ em nho nhỏ diễn dịch chuyện xưa cổ xưa mà lại nghiêm túc như vậy, thanh âm non nớt của bọn họ cùng ngôn ngữ tay chân kết hợp với nhau, thật sự có cảm giác hết sức thú vị. Các phụ huynh đều không chút nào keo kiệt tiếng vỗ tay.

Kế tiếp, giáo viên dẫn dắt phụ huynh đi thăm bản vẽ trong phòng học, phía trên dán đầy tranh vẽ của bọn nhỏ, chủ đề là người nhà của tôi.

Mật Tâm La đảo mắt đã nhìn thấy tranh vẽ của Anh Nhất, bởi vì thật sự là rất có đặc sắc. vẽ lên, Nhậm Hải Khiếu uy nghiêm như sư tử, chú Toàn tỉ mỉ như mèo già, Nhậm Thất là báo đi săn hành tung quỷ bí, một cô gái diện mạo rất mơ hồ, còn có – cô. Ở trong lòng Anh Nhất, tất cả bọn họ đều là người nhà của hắn.

Cô cười, Anh Nhất nhỏ tuổi, lại mắt sáng tâm sáng rồi, so với người nào cũng thông suốt hơn, biểu đạt nguyên vẹn bản chất của mọi người ra ngoài, rất là sinh động.

"Mau xem, Vĩ Hào nhà tôi vẽ tranh tốt cỡ nào." Quý phụ đến gần Tâm La lúc trước chỉ tác phẩm của con trai mình phát ra một tiếng kêu to duyên dáng.

"Đúng vậy, công tử Thẩm gia vẽ thật là đẹp." Nhất thời có người lên tiếng phụ họa.

Tâm La lặng lẽ bước đi thong thả, đi tới bên người Anh Nhất, nắm ở vai hắn, nhỏ giọng hỏi:

"Cô Tâm cảm thấy cháu đọc diễn cảm và vẽ cũng rất xuất sắc, cháu nói cho cô Tâm, muốn phần thưởng gì?"

"Muốn cái gì cũng có thể sao?" Bé trai ngửa đầu cười hỏi.

"Trong phạm vi khả năng của cô Tâm, đều có thể."

"Cháu muốn –"

Anh Nhất còn chưa kịp nói nguyện vọng, giáo viên đã cho gọi các bạn nhỏ tập hợp.

Tâm La ra hiệu hắn đi tập họp trước. "Có yêu cầu gì, khuya về nhà lúc hãy nói."

Hội người mẹ giải tán, Tâm La đi ra trường học, liếc mắt liền nhìn thấy Vân Thâm chậm rãi lái xe tới, dừng ở trước mặt cô.

"Vân Thâm, anh vẫn chờ ở chỗ này?" Cô ngoài ý muốn.

"Chức trách." Hắn lạnh nhạt giải thích.

Tâm La lắc đầu, ngồi lên xe. Thoạt nhìn, nam nhân trong vườn Hải Nhiên đều là tính khí cứng rắn, không biết biến thông. Cô tự lẩm bẩm.

Trở lại vườn Hải Nhiên, cô cám ơn Vân Thâm, nắm bọc quần áo cũ của mình lên, đi vào Sướng Thúy cư. Mới vào cửa, cô liền thăm thấy Nhậm Thất và một người đàn ông tuấn lãng trẻ tuổi ngồi ở trên sô pha phòng khách tán gẫu. Hai người phát hiện sự xuất hiện của cô, cũng đứng lên.

"Nhậm Thất, Sướng Thúy cư này, lúc nào thì ẩn dấu một vị mỹ nhân như vậy, sao tôi không biết?" Ánh mắt Đông Trẫm sáng lên, hỏi liên tục không ngừng.

"Vị này là bảo mẫu của tiểu thiếu gia, Mật tiểu thư." Nhậm Thất từ trong tươi đẹp phục hồi tinh thần lại. Thì ra Mật Tâm La không phải là thật bình thường, chẳng qua là cô vẫn không có biểu diễn vẻ đẹp của mình mà thôi. Trên thực tế, trải qua một phen ăn mặc tỉ mỉ rồi, cô chói mắt làm cho người khác ngạc nhiên. Xem ra người cần y trang (ăn mặc), Phật cần kim trang vẫn là có đạo lý.

"Ra là một vị giai nhân, sớm biết như thế, tôi đã sớm qua nhà thăm hỏi." Đông Trẫm như thật như giả nhướng người lên, cầm tay Tâm La, nhẹ nhàng hôn xuống, cũng không chịu buông lỏng ra. "Cho tôi tự giới thiệu mình, tôi là Đông Trẫm, là bạn tốt của Mặc Nhị, đồng đảng."

"Đông thiếu!" Nhậm Thất không thể không lên tiếng nhắc nhở Đông Trẫm đừng thi triển sức quyến rũ Đông thị nổi tiếng trước mắt hắn.

"Đông thiếu, chào ngài." Tâm La đúng dịp xoay cổ tay một cái, thoát khỏi tay của hắn. "Rất xin lỗi đêm qua tôi ngủ không ngon, buổi sáng lại ra ngoài đi dạo phố, mắt đang mệt mỏi, muốn lên lâu ngủ bù."

"Đó là dĩ nhiên, mỹ nhân xuân ngủ, đúng lúc. Chúng ta buổi tối gặp."

Nhậm Thất không chịu nổi lắc đầu, thật may Mật tiểu thư là người kỳ lạ, trong vườn Hải Nhiên từ trên xuống dưới, không có một người đàn ông vào tới mắt của cô, chỉ sợ Đông thiếu phong lưu thành tánh cũng không thể. Bằng không, ch thêm một cô gái bị Đông thiếu đả thương tâm.

"Có cá tính, tôi thích." Biểu tình của Đông Trẫm bất cần đời, nhưng giọng nói lại nghiêm túc.

"Cô gái nào cậu không thích? Ở trong mắt cậu, mọi người đều có cá tính." Nhậm Thất và hắn trời sanh không hợp nhau, hoàn toàn không có cùng lớp.

"Cô khác. Đại danh của tôi, báo ra, người phụ nữ nào không biết? Chưa từng thấy cũng đã nghe nói qua, ít nhiều cũng sẽ ngưỡng mộ chút chứ? Cô hoàn toàn không có phản ứng, ngay cả ánh mắt cũng không có thay đổi. Tôi khẳng định, cô không phải là thật không biết tôi."

"Thì thế nào? Hoa danh của cậu sớm ở bên ngoài, bị cậu nắm tay đủ hạng người, cái dạng gì chưa? Có chút đầu óc, cũng hiểu phải giữ một khoảng cách với cậu, huống chi Mật tiểu thư là người có đủ tài trí và lý tình, mới sẽ không mắc mưu của cậu." Nhậm Thất không cho là đúng liếc mắt.

"Nhậm Thất, cậu không phải là coi trọng cô chứ?" Đông Trẫm ngạc nhiên để mặt sát vào Nhậm Thất hỏi.

"Tôi mới không giống cậu, thấy một yêu một." Mặt của Nhậm Thất không thể cảm giác đỏ lên.

"Đừng thẹn thùng, mau từ thực cung khai, cậu có phải thật yêu cô hay không?" Đông Trẫm quấn quít chặt sát hắn.

"Hải Ngâm yêu người nào?" Nhậm Hải Khiếu từ công ty trở lại, chỉ kịp nghe lời nói đuôi của Đông Trẫm.

"Ha, Nhị gia tới vừa đúng, giúp tôi bức cung, hỏi Nhậm Thất có yêu mỹ nữ bảo mẫu trong nhà không!"

Mỹ nữ bảo mẫu? Ánh mắt thâm thúy của Hải Khiếu quét về phía Nhậm Thất, Nhậm Thất nhún vai, ý bảo không để ý tới Đông Trẫm đang nói hưu nói vượn cái gì.

"Nhưng, như đã nói qua, hôm nay tôi mới phát giác, bảo mẫu anh mời thật sự là vị mỹ nữ. Ngày đó chỉ lưu tâm tới thân thủ của cô, không nghĩ tới trang phục tỉ mỉ, mặc dù còn chưa đủ để lấy nghiêng nước nghiêng thành, cũng đã xinh đẹp vô song." Đông Trẫm vỗ vỗ cằm, nhướng lông mày nói.

"Là – sao?" Giọng vốn là trầm thấp của Hải Khiếu trong nháy mắt lại lạnh mấy phần, người trong phòng khách tức khắc giống như đặt mình trong ở Xibia. "Đông Trẫm, thu hồi vẻ mặt đắm đuối của cậu, bất kể cậu trêu chọc bao nhiêu phụ nữ bên ngoài, nhưng ở trong vườn Hải Nhiên, cậu tốt nhất thu lại hoa tâm và phong lưu của cậu."

Đông Trẫm thú vị nhìn vẻ mặt âm trầm của hắn, không sợ chết tiếp tục khiêu khích.

"Nếu như tôi thật thích, muốn theo đuổi Tâm La bảo bối thì sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.