Lọ Lem Bướng Bỉnh

Chương 2




“Hiện tại các ngươi biết?” Thanh âm không giận mà uy của Nhậm Hải Khiếu nhàn nhàn hỏi sau lưng bọn họ.

Tất cả mọi người đứng thẳng người, lo lắng sẽ bị đương gia khiển trách.

“Nơi này không có chuyện của các ngươi, tất cả đều đi xuống đi.”

“Vâng" mọi người như được đại xá chạy đi như một làn khói. Nhị gia không phải là một người tàn bạo, nhưng, tính tình thưởng phạt phân minh cũng thật không nể mặt.

Hải Khiếu đứng thẳng người, đứng ở cửa, nhìn thấy trận đấu bên trong đã kết thúc, Vân Trạch thắng Mật Tâm La một chiêu, sau khi hành lễ với cô, hắn lui trước ra ngoài. Bên cạnh cửa liếc thấy Hải Khiếu mặt không chút thay đổi, liền vội vàng khom người.

“Nhị gia.” Hắn nhẹ giọng kêu.

“Không có sao, cậu đi tắm thay quần áo đi. Thuận tiện nói cho chú Toàn, hôm nay tôi ở nhà ăn trưa.”

“Vâng" Vân Trạch không nói thêm gì, lập tức lĩnh mệnh. Khi đi ra khỏi sân tập thì hắn nhàn nhạt nghĩ: Nhị gia rốt cục chú ý tới Mật tiểu thư.

Tâm La tê liệt ngã xuống trên sàn sân tập. Người mệt chết đi, trên thân thể có một chút chua xót đau đớn, nhưng, tâm tình cũng rất sung sướng. Cô có rất nhiều năm không thống khoái giao thủ với người như hôm nay, không có bất kỳ mục đích, đơn thuần chẳng qua là vui vẻ thể hiện khoái cảm đánh nhau với người khác. Lẳng lặng nằm một lát, đợi mồ hôi biến mất dần, cô đứng lên, chuẩn bị trở về phòng của mình tắm thay y phục.

Sau đó, cô dừng bước lại, cúi người xuống, vén ống quần bên trái lên. Tiếp, cô nhìn thấy một vết bầm ứ đọng trên bắp chân của mình, không nhịn được âm thầm kêu một tiếng "Hỏng bét” , cô vẫn bị chút vết thương nhẹ, chỉ sợ không mất mười ngày nửa tháng thì sẽ không rất dễ chịu. Đây có phải là giá cao vì cô không nghe lời người già dạy hay không? Đại khái là thế.

Để ống quần xuống, cô đứng lên, rũ lông mi xuống, suy tính chờ chút nữa gặp chú Toàn thì sẽ xin ông cho mấy miếng thịt bò sống.

“Chân của cô nếu như không lập tức tiêu sưng trừ máu bầm, mấy ngày kế tiếp sẽ rất khổ sở.” Hải Khiếu lạnh lùng mở miệng. Vốn định chính thức gặp mặt cô vào bữa trưa, bất quá sau khi liếc thấy bầm tím trên bắp chân cô, hắn thay đổi chủ ý.

Tâm La ngước mắt, theo tiếng nhìn về phía nam nhân cách đó không xa, không nhịn được lui về sau một bước.

Hắn có cảm giác áp bách. Chừng ba mươi tuổi, vóc người cao lớn khoảng 1m85, cô khó khăn đoán chừng thể trọng của hắn. Hắn có một mái tóc đen, khẽ quăn xoắn, lông mày thẳng cũng đen đậm, cùng với mắt màu nâu tĩnh mịch, dưới cái mũi rất thẳng là môi mỏng mím chặt, mặc một bộ vest màu xám tro, trên chân mang giày da càng thêm soi rõ bóng người, chiếu rọi ra bóng dáng của cô.

Mật Tâm la có thể ý thức được, người đàn ông anh tuấn áo mũ chỉnh tề, tác phong nhanh nhẹn rồi lại tràn đầy cảm giác nguy hiểm này, là chủ nhân vườn Hải Nhiên.

Nhậm Hải Khiếu cũng đang cẩn thận quan sát Mật Tâm La, đây là lần đầu tiên hắn không phải từ máy theo dõi, mà là chân chính nhìn cô ở khoảng cách gần. Đông Trẫm nói cô giống một ngụm nước giếng trong suốt thâm u, khiến cho người ta rõ ràng cho là hiểu được, rồi lại nhìn không thấu. Hắn đồng ý. Mật Tâm La cũng không cao gầy, cao cỡ 1m7, vóc người không hề bền chắc to lớn giống người tập võ nên có. Tóc đen đến vai của cô nổi bật lên gương mặt nhỏ nhắn của cô, lông mày cong tựa như trăng, dưới lông mi thật dài là một đôi mắt xinh đẹp, lổ mũi thẳng, cánh môi màu hồng nhạt, mặc quần áo vận động màu nước hồ. Đứng trước mặt của hắn, thoạt nhìn thật nhu nhược, nhưng, rất khó tin tưởng chính là cô đấu lâu với Vân Thâm, Vân Trạch lại có thể toàn thân mà lui. Bởi vì cô nhìn qua chỉ là một người phụ nữ bình thường nhất, dung nhập vào biển người chỉ sợ rất khó nhận ra.

Nhưng mà đã có rất nhiều người bị khí chất đặc biệt của cô hấp dẫn. Anh Nhất ưa thích cô, chú Toàn nói cô là một cô gái ôn nhu săn sóc, Vân Thâm, Vân Trạch đều xem cô là đối thủ đáng phục, Đông Trẫm càng thêm không chút nào che giấu tò mò với cô.

Ngay cả chính hắn, cũng không khỏi muốn biết, cô là người thế nào đây?

Bảng báo cáo mà Nhậm Thất gi­ao cho hắn ghi, cô là người có cuộc sống đơn giản, cha mẹ là người quản lý trong nhà của Vương Lạc Hành một thương nhân lớn, từ nhỏ đến lớn đều là đứa trẻ ngoan, ở tại Vương gia. Năm nhất đại học thì cha mẹ đều qua đời, sau khi tốt nghiệp ra khỏi Vương gia, thuê nhà ở bên ngoài, cũng làm bác sĩ tâm lý trong một trường học chuyên nhận học sinh có vấn đề. Khi học kỳ mới bắt đầu, cô từ chức với nhà trường. Một tuần sau, cô tới Nhậm gia nộp đơn.

Thoạt nhìn, thật là bình thường đến tìm không ra chỗ có thể soi mói. Nhưng, hắn chính là cảm thấy có chỗ nào thiếu. Tỷ như, tại sao cô lại từ chức tới vườn Hải Nhiên? Động cơ rất kh1o tin, đây cũng là chỗ hắn vẫn cảm thấy lẫn lộn. Một bác sĩ tâm lý có bằng hành nghề bác sĩ chuyên nghiệp, tại sao muốn đến nhận chức bảo mẫu?

“Tôi dẫn ngươi cô thoa thuốc.” Hắn thu hồi suy nghĩ, vươn tay, trong lòng làm ra phản ứng trước, ôm ngang cô lên chạy ra ngoài.

Tâm La lách người một cái, sau khi biết rõ người đàn ông anh tuấn này quyết sẽ không để cô xuống, liền an tĩnh mặc cho hắn ôm đi ra sân tập, trở lại Sướng Thúy cư.

Chú Toàn vừa nhìn Hải Khiếu ôm Tâm La trở lại, vội vàng tiến lên đón.

“Nhị gia, Mật tiểu thư thế nào?”

Hải Khiếu vừa ôm Tâm La lên lầu, vừa phân phó quản gia.

“Chú Toàn, đi lấy hòm thuốc trong phòng tắm của ta ra. Còn có, phân phó, đưa cơm trưa đến trong phòng Mật tiểu thư.”

“Vâng.” Chú Toàn vội vàng đi an bài.

Hải Khiếu ôm Tâm La trở về gi­an phòng của cô, đặt cô ở trên giường.

“Cởi quần ra.” Mười phần là giọng ra lệnh.

Tâm La sửng sốt một chút, sau đó theo lời cởi quần vận động của mình xuống. Cô sẽ không tự tin đến cho là hắn sẽ có bất kỳ hành động bất chính nào với cô, càng sẽ không có ý nghĩ không an phận gì với hắn, cho nên thái độ của cô tự nhiên hào phóng.

Hải Khiếu híp híp mắt. Coi như cô biết hắn là muốn xử lý vết sưng của cô mà không mang lòng phòng bị, nhưng, ở trước mặt một người đàn ông có thể nói là hoàn toàn xa lạ cởi quần ra, mà không mang một tia xấu hổ, cũng cần một chút định lực. Hắn không khỏi không vui, giả thiết cô giống mấy bảo mẫu trước muốn quyến rũ hắn, tối thiểu cũng có thể giả bộ thẹn thùng e lệ mà? Hay hoặc là, học mấy người phụ nữ hào phóng nhào lên.

Nhưng phản ứng gì cô cũng không có, không có bất kỳ động tác dư thừa, chẳng qua là thò người ra xem bắp chân bầm tím đến đáng sợ của cô, thần sắc cũng bình tĩnh dửng dưng, hoàn toàn không nhìn ra cô đang suy nghĩ gì.

Điều này khiến hằn càng không vui, hắn không thích một người phụ nữ nhìn không thấu.

“Nhị gia, hòm thuốc tới.” Chú Toàn xách hòm thuốc đẩy cửa đi vào, “Tôi tới giúp Mật tiểu thư thoa thuốc.”

“Không cần, cháy tự mình làm được rồi.” Tâm La vội vàng lên tiếng ngăn cản. Cô chỉ là tới làm bảo mẫu, không phải là tới làm vợ cả tiểu thư. Huống chi vết thương này đối với cô, bây giờ cũng không tính cái gì.

“Chú Toàn, tôi làm. Ông đi làm việc của ông đi.” Hải Khiếu nhận lấy cái hòm thuốc. Đột nhiên phát hiện hắn lại càng không thích người đàn ông khác đụng vào thân thể của cô, cho dù là lão quản gia cũng không được.

Chú Toàn trừng mắt nhìn Tâm La, len lén cười ở trong lòng, ha ha, có người mềm lòng nha. Hắn lui ra ngoài, còn đóng cửa kỹ cho hai người.

Hải Khiếu mở hòm thuốc, lấy thuốc mỡ ra, nặn ra một chút trên bắp chân, khi Tâm la chuẩn bị sờ vào để tự xoa tan máu bầm thì hắn đẩy cô ngã xuống giường, không cho cô nhúc nhích.

“Nằm tốt! Chờ một chút sẽ rất đau, mà tôi sẽ không bởi vì cô đau mà dừng tay, cho nên cô tốt nhất chuẩn bị tâm lý.” Hắn nói xong, bàn tay cũng đã đặt trên vị trí bầm sưng.

Một loại đau rát giống dòng điện lập tức truyền lên trung khu thần kinh của cô, Tâm La cho là mình trong nháy mắt sẽ thét chói tai, vậy mà thật ra thì cũng không, cô chỉ là cắn chặt răng hừ nhẹ.

“Cô rất dũng cảm, rất nhiều người đàn ông cũng không thể chịu được loại đau đớn này.” Hải Khiếu vừa xoa bóp vừa nhàn nhạt nói, giống một loại kinh ngạc, nhưng giống như là một loại khen ngợi.

“Nghiên cứu sinh lý học nói rõ, phái nữ có thể chịu được cảm giác đau đớn hơn phái nam.” Tâm La cường nhịn đau nói.

“Hi vọng cô không phải đang cậy mạnh.” Hắn hơi tăng cường lực tay.

Tâm La đau đến cả người run rẩy. "Nếu như tôi thật sự đau đến không cách nào nhịn được nỗi, tôi sẽ cao giọng thét chói tai giống như bị ngài ngược đãi vô cùng, khiến cho người cả Sướng Thúy cư đều nghe.”

“Vậy sao?” Hắn không có ngừng lại động tác trong tay, thậm chí không thể phát hiện cười ra. "Coi như tôi thật sự nhân cơ hội làm ra vài chuyện tương tự, mà khiến cho cô làm kinh thiên động địa, tôi cũng không cho là có người sẽ nghe.”

“Vậy bọn họ mắt điếc tai ngơ nhất định là vì ngài lúc nào cũng làm ra hành động tương tự.” Tâm La khẽ động môi, đau đớn khiến cho cô giương không ra nụ cười quá sáng.

Hải Khiếu không nhịn được trầm giọng nở nụ cười. Thu tay xoa bóp trở lại, rút một tờ giấy ra rửa tay.

“Tôi cho cô dùng là thánh phẩm tan máu bầm, buổi tối sẽ giúp cô xoa lần nữa.”

“Cám ơn.” Tâm La biết, hắn nói chuyện với cô, chỉ là vì phân tán lực chú ý của cô, không để cho cô cảm thấy quá đau.

“Tôi còn tưởng rằng tôi mời về là một vị giáo sư cay cú, thì ra là, vẫn biết mềm giọng nói ngọt.” Hắn ngồi ở bên giường nhạo báng cô, không muốn đi. Hắn muốn chung đụng với cô nhiều hơn chút, thích nói chuyện với cô, thích phản ứng lanh lợi thông minh của cô.

Tâm La nhướng cao lông mày. "Sao tôi không phải? Trước kia học sinh trong trường học đều không phải là người dễ sống chung, chu toàn cho bọn họ mới là thật sự cố hết sức, sớm muộn luyện thành bản lãnh kim cương lì lợm không chết.”

Hải Khiếu mỉm cười kéo chăn lên cho cô, đắp lên đùi đẹp lõa lồ của cô.

“Mấy ngày nay cô tốt nhất mặc váy, dễ dàng để tôi xoa bóp và bôi thuốc cho cô.”

“Ngài có thể để thuốc lại cho tôi, những thứ khác tôi tự làm là được rồi.” Tâm La không cảm thấy để cho vị chủ nhân nghe nói bận rộn công việc đảm đương thợ đấm bóp cho cô là một ý kiến hay.

“Cô không biết dược tính, cũng không liều thuốc, vẫn là tôi tốt hơn. Có thể phục vụ cho nữ sĩ là vinh hạnh của tôi.” Hắn vỗ vỗ tay của cô. "Khác, về sau đừng tranh tài với người có chữ lót là Vân, bọn họ đều là cao thủ hàng đầu tập chiêu thức tàn nhẫn, lấy công phu của cô, bị thương sẽ là khó tránh khỏi.”

Tâm La mấp máy môi, cô đã bị.

“Cám ơn ngài nhắc nhở, đợi thương ở chân tôi khỏi, ta sẽ đổi lấy phương thức chạy bộ để khỏe thân.”

“Uh, đích xác là ý kiến hay.” Hải Khiếu đứng dậy. "Bữa trưa chú Toàn sẽ phái người đưa lên, mấy ngày nay cô cần nằm ở trên giường nghỉ ngơi. Anh Nhất học xong, tôi sẽ bảo nó trực tiếp đến trong phòng của cô.”

“Thật tốt, có thể làm người nhàn rỗi mấy ngày.” Tâm La không khách khí với hắn, nếu ông chủ nói, cô cũng không cần giả vờ từ chối.

“Cô xem ra hoàn toàn không tò mò tôi là ai.” Hắn cúi đầu mắt nhìn xuống người nằm ở trên giường.

“Lòng hiếu kỳ sẽ giết chết một con mèo,” cô hí mắt, “Nhị gia.”

Hải Khiếu nghe vậy, rốt cục không nhịn được cười vang lên, hắn không nên kéo lâu như vậy mới đến đối mặt cô, thật sự cô có đặc chất hấp dẫn người.

“Mật Tâm La, hoan nghênh cô đến vườn Hải Nhiên. Lần đầu gặp mặt, tôi là Nhậm Hải Khiếu, thứ hai, gọi Nhị gia quá mức chính thức rồi, cứ kêu tôi Hải Khiếu hoặc là Nhậm Nhị là được.”

“Chờ một ngày kia tôi không còn là bảo mẫu của con ngài nữa, tôi sẽ rất thích ý kêu ngài một tiếng Nhậm Nhị, nhưng vào giờ phút này, vẫn là gọi Nhị gia thoả đáng hơn, ngài nói có đúng hay không?” Tâm La không chút nghĩ ngợi cự tuyệt. Nhậm Hải Khiếu với cô, là người trong thế giới hoàn toàn khác, cô sẽ không bỏ qua hơi thở lạnh lẽo khắc nghiệt tản mát ra trên người khác, đi bộ lặng yên không một tiếng động, ôm cô đi một khoảng cách dài như vậy hô hấp lại một chút không loạn. Quan trọng nhất là, hắn có một đôi mắt sắc bén lạnh tựa như băng tinh nhuệ như điện, giống như có thể nhìn thấu linh hồn của con người, khiến cho cô không chỗ nào trốn chạy.

Một người đàn ông kiêu ngạo như ưng uy nghiêm như sư (sư tử), cũng không phải một người dễ thân thiện, thay vì ngày sau không cẩn thận đi sai bước, chọc phiền toái không cần thiết, còn không bằng từ hiện tại liền giữ vững khoảng cách an toàn.

“Tùy cô.” Hải Khiếu cũng không miễn cưỡng cô, thuộc hạ tuân thủ bổn phận hắn thưởng thức nhất.

Nhưng đối với Mật Tâm La, hắn càng ngày càng hiếu kỳ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.