Lộ Hành Phân Vân

Chương 26: Không có quyền lựa chọn (1)




-Hai ngươi là ai?

Một trong ba tên hắc y chỉ tay vào nó và Hong.

-Hơ...hơ, các người bắt người của bọn ta mà còn lớn tiếng à?. Nhăn mặt, bước lên một bước khoanh tay Hong đáp lại. Nó ko nói gì, chỉ đứng im, nhìn ba tên áo đen trước mặt.

-Các ngươi là ai?. Hong quát. -Mau bỏ Ha Rum xuống!.

-"Là vam cấp trung của...hắc đạo!"

-Được, nếu ngươi thắng!.

Tên đứng đầu nói rồi nhanh như cắt hắn lao về phía Hong với vận tốc nhanh, tránh sang một bên né hắn rồi gọi binh khí của mình ra, cô liên tục dùng quạt tấn công, những lần tấn công đều nghe tiếng "xoẹt" của chiếc quạt chém vào ko khí, nhưng với hai đẳng cấp khác nhau thì Hong nhanh chóng bị đưa vào thế bị động và yếu dần, nó đứng xem, ko làm gì chỉ nhìn những đòn tấn công của tên vam trung của hắc đạo, vừa mạnh vừa dứt khoát và ra đòn rất hiểm, 30 phút trôi, sức Hong ngày càng yếu, hai bên dừng lại trong vài giây để đấu tiếp chạp hai nhưng....

"Bụp"

Hong ngã xuống, thân hình màu hồng đang nằm yên thân dưới nền đất, ba tên hắc y ngạc nhiên, họ chắc rằng từ nãy giờ ko có kẻ thứ ba chen vào trận đấu và ko thấy ai làm cho đối thủ của mình xỉu nhưng tại sao...., ngó ngang ngó dọc nhưng ko thấy dấu vết của kẻ thứ ba, người bên trường Ireland có ba nhưng đã ngất hết hai chỉ còn một, họ chắc rằng từ nãy giờ nó ko hề động thủ, ngay cả nhúc nhíc cũng ko có.

"Sao vậy?, các người đang tìm ai?". Một âm thanh vang lên trong đầu ba tên hắc y, tiếp tục ngó quanh nhưng vẫn ko thấy ai thì tên đứng sau bên phải lên tiếng:

-Ai?.

Trên sân thượng....

-Ba tên đó sao vậy?. Một người con trai có mái tóc đen dài cột cao đang quan sát tình hình bên dưới thì thắc mắc về biểu hiện của ba tên thuộc hạ.

....

Nhép môi, một đường cong nhỏ hé lên và nhanh chóng tắt đi ko ai nhìn thấy, sau cái nhép môi đầy gian tà thì một ánh sáng lóe lên khiến cho người đứng trên sân thượng và ba tên hắc y phải che mắt lại né đi cái ánh sáng chói lòa đó.

5 phút sau khi ánh sáng ko còn nhưng một điều cũng biến mất theo ánh sáng là những nhân vật bên dưới sân, trống rỗng, hoàn toàn ko có một bóng người ngay cả ba tên hắc y thuộc hạ của mình cũng ko thấy, tất cả đều biến mất theo thứ ánh sáng đó.

Khi ánh sáng kết thúc ba tên hắc y bỏ tay khỏi mặt và ngước lên nhìn, đôi đồng tử mở to, to hết mức, nhìn xung quanh, ko phải sân của học viện Ireland mà là một bãi đất rất rộng, ko hề có một cái cây nào chỉ có một nền cỏ xanh mướt mọc đều trên mãnh đất rộng, ko còn sương, ko còn những tòa lâu đài cao thắp, tất cả hoàn toàn biến mất, chuyện gì đang diễn ra???.

-Chuyện...chuyện gì vậy, sao...sao chúng ta.... Tên hắc y phía sau đứng bên trái lên tiếng.

Hai tên còn lại cũng ko khác, ngạc nhiên đến tột độ, định thần lại ba tên đó chợt nhớ ra cô gái mặc đồ trắng và hai cô gái đã ngất đi, dao dác nhìn quanh thì thấy có một cái bóng trắng từ xa đi lại, những tà áo dài màu trắng bay lượn trong gió, mái tóc đen dài ngan lưng cũng uống lượn theo, đôi mắt sâu thẳm, lạnh lẽo, ngự trì trong đó là cái lạnh ngàn năm vĩnh cữu làm cho ko khí xung quanh trở lạnh, tiến gần đến nơi ba tên hắc y đứng, ko thấy Hong và Ha Rum đâu, chỉ có nó, bước chân dừng lại khi khoảng cách của nó và ba tên kia ko mấy xa nhưng cũng ko quá gần.

-Cô là ai?. Tên đứng đầu chỉ tay về phía nó hỏi. -Tại sao chúng tôi lại ở đây?.

-Vậy tại sao các ngươi lại có mặt ở học viện Ireland?. Ngừng nói. - Ko phải cuộc thi còn một tháng nữa mới bắt đầu sao, ta cũng ko nhận được một thông báo nào về việc có vam bên Hắc Lâm sẻ ghé thăm.

-Cô...cô, làm sao cô biết chúng tôi là người của Hắc đạo?. Tên đứng đầu nói trong ngập ngừng, ngạc nhiên và có chút lo sợ.

-Cô ko phải vam!. Tên đứng phía sau bên phải thông minh nhanh chóng chen vào.

-Ta cứ tưởng các ngươi biết lâu rồi chứ!. Ngừng vài giây. -Ta cũng... đang muốn bắt vài tên bên đó nhưng xem ra ko cần ra tay thì các ngươi đã mò tới rồi!.

Giật nẫy người, cảm thấy đôi chân mình bắt đầu đông cứng, tim đập loạn nhịp, ngày càng nhanh, lòng ngực nhói lên, sức lực một lúc một giãm đi như đang bị một thứ gì đó hút dần, bộ não bắt đầu có dấu hiệu ngưng hoạt động, toàn thân tê liệt dần và cuối cùng ko cảm thấy được gì nữa, ko suy nghĩ được gì chỉ biết mình đang bị nhốt trong một tản băng rất lớn và vững chắc.

Nó quay đi, bỏ lại ba tên hắc y đang đứng trời trồng giữ trời như những bức tượng, đi lại chỗ của Hong và Ha Rum, hai cô nàng đã ngất đi, một người là do bọn chúng làm, người còn lại thì chính nó làm, đưa tay lên đầu hai người, một luồn sáng như luồn sáng khi nãy hiện ra trong bàn tay đang cách đầu Hong và Ha Rum vài cm.

....

Nó cùng Hong tiếp tục đi về phía phòng tập, Hong thì cứ ngớ ngẫn ko biết gì, lâu lâu thì quay sang nó hỏi:

-Tớ nhớ là lúc nãy đang nói chuyện với cậu ở hành lang ktx mà sao lúc tỉnh dậy thì tớ lại ngồi ngủ ở ghế vậy kìa?.

....

-Hơ?, sao...sao mình lại ngồi ở đây ngủ vậy, mình nhớ là đang trên đường tới phòng tập mà. Ha Rum gãi đầu, nhìn ngó xung quay thì thấy mình đang ngồi dưới một góc cây mà ngủ.

-------------------------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.