Lỡ Bao Nuôi Phải Đại Gia Đích Thực, Làm Sao Bây Giờ?

Chương 85: Cửa lớn mở rộng




"...Tôi đột nhiên nín thở. Tôi nhìn Jamie sau đó lại ngước lên trần nhà và nhìn quanh phòng, cố gắng giữ bình tĩnh, sau đó lại nhìn về phía Jamie. Chúng tôi cười với nhau và tất cả những gì mà tôi có thể làm lúc đó là tự hỏi làm thế nào tôi có thể yêu được một cô gái giống như Jamie Sullivan."

Landon Carter, trích từ bộ phim/tiểu thuyết "A walk to remember" của Nicholas Sparks.

Jade

Tôi đã thực hiện công việc của mình, chuẩn bị cafe cho Eros Petrakis trong suốt 6 tháng qua.

Lịch trình mỗi ngày của tôi đều là cố gắng mở mắt dạy lúc 3 giờ sáng, tắm rửa cho tỉnh ngủ, ăn sáng lúc 3 rưỡi, sau đó chạy tới bến xe bus gần nhất lúc 4 giờ. Tôi luôn phải đảm bảo rằng tôi sẽ có mặt tại căn hộ của anh trước 5 giờ.

Đúng vậy, đó là 1 công việc đáng mơ ước, vô cùng đơn giản với mức lương hậu hĩnh. Tất cả những gì mà tôi phải làm đó là pha cà phê cho 1 tỷ phú.

Petrakis thường uống cafe 1 lần mỗi buổi sáng nhưng vào những khoảng thời gian khác nhau.

Thông thường thì anh ta sẽ thức dạy lúc 5 giờ. Tôi sẽ mang café vào thư phòng của anh ta nơi anh ta luôn chúi đầu vào công việc, và thậm chí còn không buồn liếc mắt tới tôi mỗi khi tôi bước vào. Hoặc anh ta sẽ uống cafe trên bàn ăn sáng trước khi anh ta rời đi luyện tập quyền cước trong phòng tập ở tầng dưới của tòa nhà.

Thỉnh thoảng có thể là sau khi anh ta tắm rửa, cạo râu và thay trang phục đi làm hoặc trước khi anh ta tới văn phòng.

Nếu anh ta là người nấu thì anh ta sẽ ăn luôn tại nhà bếp còn khi đầu bếp nấu cho anh ta thì anh ta sẽ ăn tại bàn ăn sáng. Điều này hoàn toàn phụ thuộc vào tâm trạng của anh ta. Có những lần anh ta bỏ bữa sáng và sẽ chỉ uống café.

Thỉnh thoảng cũng có lúc bà Doris nhắn tin cho tôi thông báo rằng tôi không cần phải đi làm bởi ngài Petrakis sẽ đi vắng trong vòng vài ngày hoặc 1 tuần ví dụ như anh ta không có trong nước hoặc có cuộc họp ở 1 bang khác hoặc có 1 cuộc đàm phán kinh doanh ở 1 lục địa khác chẳng hạn.

Còn tôi – Tôi cố gắng hết sức làm mờ nhạt sự hiện diện của bản thân trước mặt anh ta. Tôi thường ở chỗ dành cho nhân viên cùng với bà Doris và những người giúp việc khác sau khi tôi chuẩn bị xong café cho anh ta. Những người làm ở đây không được phép gặp Petrakis trừ khi họ được gọi đến. Vì vậy tất cả mọi người đều tránh xa những nơi anh ta đi tới lúc anh ta ở trong căn hộ của mình.

Mỗi ngày trong khoảng thời gian mà tôi ở khu vực dành cho người làm tôi đã biết thêm được rất nhiều điều về Eros Petrakis – anh ta thích gì hay ghét gì, tính tình, quy tắc, ưu điểm và nhược điểm của anh ta và thậm chí cả về bạn gái cũ của anh ta, gia đình, công việc kinh doanh và rất nhiều những thứ khác. Mọi người ở đó nhồi nhét cho tôi quá nhiều thông tin mà tôi thì không thể từ chối được.

Anh ta là người theo chủ nghĩa hoàn hảo, anh ta muốn mọi thứ ở trong căn hộ của mình phải được sắp xếp gọn gang sạch sẽ không 1 vết bẩn. Trên hết anh ta còn ghét tiếng ồn vì vậy cả căn hộ lúc nào cũng giống như một nhà thờ bỏ hoang vậy, vô cùng yên tĩnh.

Anh ta còn là một kẻ tham công tiếc việc. Theo như lời bà Doris nói, anh ta dành hầu hết thời gian của mình để làm việc trong thư phòng. Thỉnh thoảng anh ta còn ngủ luôn ở trên ghế suốt đêm sau đó lại tiếp tục làm việc ngay khi anh ta thức giấc.

"Ta không biết tại sao cậu ấy lại làm việc nhiều như vậy. Cậu ta đã vô cùng giàu có rồi. Bố mẹ của cậu ấy lúc nào cũng đi du lịch vòng quanh thế giới còn Chloe, em gái của cậu ấy thì luôn đi mua sắm và tiệc tùng với bạn bè. Lẽ ra thỉnh thoảng cậu ấy nên hưởng thụ cùng với gia đình của mình và phân phó bớt công việc." Bà Doris nói.

"Vâng, có lẽ công việc của ngài ấy rất quan trọng và tuyệt mật vì vậy ngài ấy không thể giao phó cho bất cứ ai được"

"Hmm... Có lẽ cô đúng. Ta nghe Donovan nói rằng cậu ấy đang thành lập quỹ khoa học nhằm nghiên cứu các loại vắc-xin cho nhiều căn bệnh khác nhau."

"Thật ạ?" Tôi khá ngạc nhiên bởi điều này.

"Đúng vậy. Cậu ấy khá là hào phóng."

Những người làm công ở đây đều rất thân thiện và hài lòng với công việc của họ. Chắc là họ cũng được trả rất hậu hĩnh. Có sáu người sống trong khu vực cho người làm, trong đó có cả bà Doris.

Eugene và Kate Park là 1 cặp vợ chồng trung niên. Bác Eugene là đầu bếp còn bác Kate thì giúp đỡ bà Doris sắp xếp mọi việc trong căn hộ. Họ sống ở khu vực cho người làm ở tòa nhà. Những người còn lại là Arthur, Jim, Charlottevà Almira.

Sauk hi tôi làm xong công việc của mình lúc 8 giờ sáng tôi sẽ ở lại đây cho tới tới 3 giờ chiều. Tại sao ư? Bởi vì tốc độ mạng ở đây rất nhanh.

Không, không phải là để online Facebook, Twitter hay Instagram.

Tôi đang tham gia chương trình học online chuyên ngành quản trị kinh doanh. Khóa học kéo dài trong vòng 36 tháng tại một trong những trường đại học có mức học phí vừa phải nhất New York. Tôi đã đăng ký khóa học cách đây năm tháng khi tôi nhận tháng lương đầu tiên của mình. Ngôi trường này khá là tạo điều kiện cho những sinh viên vừa học vừa làm.

Vào một buổi sáng sớm nọ khi tôi vẫn còn đang trên xe bus thì bà Doris gọi điện cho tôi.

"Jade, cô đang ở đâu? Ngài Petrakis muốn uống café của cô ngay bây giờ."

"Cái gì cơ ạ?" Tôi nhìn đồng hồ, mới 4 giờ 15. "Vẫn còn quá sớm mà."

Tâm trạng của cậu ấy khá tệ kể từ lúc cậu ấy trở về từ Nga vào tối hôm qua. Cậu ấy muốn uống café nhưng bởi vì cô không có ở đây nên ta đã pha cho cậu ấy một tách."

Petrakis đã đi được hơn một tuần rồi. Bà Doris nói rằng anh ta tới Nga để thực hiện một phi vụ kinh doanh vô cùng quan trọng. Đó quả là một cơ hội tuyệt vời cho tôi được nghỉ ngơi và không phải dậy quá sớm vào buổi sáng. "Ngài ấy có thích nó không?"

Tôi nghe thấy tiếng bà Doris thở dài. "Không, cậu ấy chỉ nhấm nhám 1 chút và đẩy tách café ra chỗ khác. Sau đó cậu ấy lại xổ ra một tràng những lời lẽ không chút tốt đẹp như mọi khi."

"Ồ!" Tên ác quỷ.

"Cô nhanh tới đây đi được không? Ngài ấy đang đợi."

"Cháu đang ở trên xe bus. Cháu sẽ tới đó trong khoảng 15 phút nữa."

"Được rồi, ta sẽ nói với ngài ấy."

Đúng 4 rưỡi tôi có mặt tại căn hộ của anh ta.

"Ngài Petrakis muốn uống cafe ở trong phòng ngủ." Bà Doris nói lúc bà ấy ra mở cửa.

"Ồ! Er... Dạ vâng, cháu biết rồi." Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng khi tôi nghĩ về việc sẽ ở trong phòng ngủ của anh ta – một mình. Tôi không thích việc ở trong phòng ngủ với bất cứ người đàn ông nào.

Sau khoảng 5 phút, tôi gõ cửa phòng ngủ của anh ta nhưng anh ta không thèm trả lời, tôi từ từ... từ từ vặn nắm cửa.

Cánh cửa hơi hé ra, tôi ló đầu vào trong.

Ánh sáng trong phòng hơi mờ mờ nhưng vẫn có thể nhìn rõ mọi thứ. Đó là một căn phòng rất rộng với hai màu chủ đạo là xám và trắng. Nội thất trong phòng được thiết kế vô cùng hiện đại và rất nam tính. Có một bức tường bằng kính rất lớn với góc nhìn toàn cảnh thành phố.

Tôi mở rộng cửa và bước vào trong. Ngay lập tức tôi nhìn thấy ngài Petrakis đang nằm trên chiếc giường cỡ siêu lớn với gối và chăn mền màu trắng.

Chân tôi đột nhiên run lên, đồng tử giãn ra. Chúa ơi... Anh ta đang không mặc quần áo!

Anh ta đang ngủ rất ngon. Anh ta nằm nghiêng về một phía với chiếc khăn màu trắng đắp ngang hông, lưng, đùi và chân của anh ta hoàn toàn lộ ra ngoài.

Tôi nhận thấy rằng tay mình đang run lên, tách café cùng với chiếc đĩa mà tôi đang cầm va vào nhau lách cách.

"Er... um... Chào buổi sáng ngài Petrakis, café của... của ngài..."

Anh ta đột nhiên cựa quậy sau đó kéo chiếc chăn khỏi hông anh ta ra.

Rồi tôi nghe thấy tiếng vỡ của tách café và đĩa rơi xuống nền nhà lát đá, vô cùng ầm ĩ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.