Lỡ Bao Nuôi Phải Đại Gia Đích Thực, Làm Sao Bây Giờ?

Chương 24: Mềm mại




Trong phòng tiếp khách.

Thấy Ninh Tịch đến, Thường Lị lộ ra biểu tình đắc ý khi việc đúng như trong dự tính: "Cuối cùng thì Ninh đại minh tinh của chúng ta cũng xuất hiện! Khiến tôi đợi thật lâu!"

Vừa nói vừa dùng ánh mắt kì quái nhìn người đàn ông lạ mặt đi theo Ninh Tịch: "Người này là ai? Cô không biết rằng không được để người lạ vào công ty sao?"

Ninh Tịch liếc xéo cô ta một cái: "Luật sư của tôi."

"Ôi, còn có luật sư cơ đấy!" Thường Lị cho rằng cô chỉ tìm tạm một người tới phô trương thanh thế, khinh thường hừ lạnh một tiếng: "Đến lúc này cô còn muốn ra oai với tôi sao? Cô có biết lần này cô chọc phải chuyện lớn thế nào không? Nếu không nhờ tôi nhiều lần cầu xin công ty nương tay thì cô đã bị phong sát từ lâu rồi!"

Chân mày Ninh Tịch nhướng lên, khẽ cười một tiếng: "Chị giúp tôi cầu xin? Vậy xin hỏi kết quả khi chị Thường cầu xin là gì thế?"

Thường Lị ném cho cô một phần bản thảo: "Công ty sẽ mở một cuộc họp báo, chỉ cần trong buổi họp báo cô công khai nói lời xin lỗi, tự động rút khỏi Thiên Hạ thì Tuyết Lạc có thể độ lượng không kiện cô, cho cô một cơ hội sửa sai. Chỉ có điều... cái loại nghệ sĩ hư hỏng như cô, cho dù tôi có ra sức bảo vệ cũng sợ là chẳng đoàn làm phim nào dám dùng cô đâu."

Thường Lị vừa đấm vừa xoa làm bộ như thật lòng nói: "Nhưng mà cô cũng đừng vội nản chí, nếu như cô thành tâm hối cải thì công ty sẽ không bỏ mặc cô. Có một số đạo diễn không quan tâm đến tai tiếng của diễn viên đâu, ví dụ như bộ phim lớn tôi mới nhận cho cô, chỉ cần cô làm tốt thì vẫn có cơ hội đông sơn tái khởi!"

Ninh Tịch cười mà như không, sâu xa nói: "Bộ phim lớn à... không biết chị Thường nhận cho tôi bộ phim lớn nào?"

Thấy Ninh Tịch đã mắc câu, Thường Lị giễu cợt nhìn cô một cái, sau đó nói: "Cô còn sợ tôi lừa cô sao? Chắc cô từng nghe qua Tiếu Xuân Phong rồi chứ?"

Ngón tay của Ninh Tịch gõ gõ lên tay vịn ghế: "Là tác phẩm mới của Tưởng Bằng Hải?"

"Không sai, chính là đạo diễn Tưởng! Cô cũng biết đấy, đạo diễn Tưởng là một đạo diễn giỏi, lúc ông ta quay phim ở Hong Kong thì không biết Quách Thắng Khải còn đang ở chỗ nào đâu!"

Ninh Tịch nghe Thường Lị khen Tưởng Bằng Hải mà suýt chút nữa thì bật cười, ngay sau đó ánh mắt lập tức trở nên hung ác: "Chị Thường, chị muốn cho tôi bán thân thì cứ nói thẳng! Không cần quanh co như vậy!"

Tưởng Bằng Hải lập nghiệp bằng quay phim sex, sau đó có tẩy cũng không trắng được bao nhiêu, nhưng khiến người ta lên án lại là cách làm người của Tưởng Bằng Hải. Người này cực kì háo sắc, những nữ diễn viên từng tham gia đoàn làm phim của ông ta đều bị ông ta kéo lên giường, năm ngoái cũng bởi vì chuyện quan hệ với trẻ vị thành niên mà suýt chút nữa phải ra hầu tòa.

Đúng là vất vả cho bọn họ, hao phí sức lực tìm cho cô một vị đạo diễn như thế.

Thường Lị nghe vậy thì cau mày: "Cái gì mà để cô bán thân? Ăn nói cho cẩn thận! Làm sao, cô còn không vui à? Loại như cô nếu không nhờ tôi hết lòng tiến cử thì người ta còn không muốn nhận cô đâu! Cô tự nghĩ xem tổn thất mà cô mang lại cho công ty lớn như thế nào? Nếu cô không tiếp tục đóng phim, chẳng lẽ muốn chúng tôi phải nuôi cô ăn không ngồi rồi sao?"

"Thật ngại quá, phim này tôi không nhận." Ninh Tịch lười nghe cô ta tiếp tục khoa môi múa mép thằng thừng từ chối.

Thường Lị nổi giận vỗ bàn thật mạnh một cái: "Ninh Tịch, cô nhiều lần không nghe tôi sắp xếp, trong mắt cô liệu có người quản lí này không? Tôi nói cho cô biết, phim của đạo diễn Tưởng cô không muốn nhận cũng phải nhận!"

"Người quản lí?" Ninh Tịch cười lạnh một tiếng: "Chị sắp không phải rồi."

"Ha ha... còn muốn đổi người quản lí? Vậy cũng phải xem có quản lí nào trong Tinh Huy muốn nhận cô không?"

"Cái tôi muốn đổi... là công ty."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.