Linh Võ Đế Tôn

Chương 3




Hàng đêm có nhuyễn hương noãn ngọc tỏng lòng, chạm không được, muốn không được, Lãnh Tư Thần bất hạnh trở thành Liễu Hạ Huệ.

Sáng sớm, Hạ Úc Huân tinh thần phấn chấn mà bò dậy mang theo pudding đi chạy bộ, để lại một mình anh với quầng mắt đen thui ngủ bù.

Ngoài phòng, Lương Khiêm cùng Hướng Viễn hai người ngồi song song trên thềm đá nhỏ giọng kề tai thì thầm.

Nhìn bóng dáng Hạ Úc Huân chạy xa, Lương Khiêm sờ sờ cằm nói, “Chị dâu tinh thần không tồi a! Thật là quỷ dị!”

Hướng Viễn cũng hoang mang như vậy, nói: “Xác thật quỷ dị, chị dâu cư nhiên còn có thể thức dậy rời giường! Chẳng lẽ là lão đại anh ấy……”

Sau khi hai người liếc nhau cùng lúc nói ra: “Không được!?”

Trong phòng, Lãnh Tư Thần đang ngủ ngon giấc đột nhiên liên tục hắt xì vài cái.

Mới sáng sớm, là ai nhớ anh?

-

Nửa giờ sau.

“A ——”

Lãnh Tư Thần vừa mới ngủ một lát, ngoài phòng đột nhiên truyền đến một tiếng thét kinh hoảng chói tai.

Đang ngủ Lãnh Tư Thần quần áo cũng chưa mặc xong liền nhanh chóng vọt ra, mới vừa đi ra ngoài Hạ Úc Huân liền một đường chạy tới nhào vào lòng anh run bần bật.

“Tiểu Huân, làm sao vậy?” Lãnh Tư Thần vừa vỗ nhẹ sau lưng cô trấn an, vừa vẻ mặt lo lắng hỏi.

“Người xấu…… Có…… Người xấu……” Hạ Úc Huân nơm nớp lo sợ mà nói.

Người xấu? Hai tròng mắt Lãnh Tư Thần bỗng nhiên nguy hiểm mà nheo lại.

Chỉ thấy, ngoài cửa lớn, hai đội nhân mã sừng sững đối diện nhau.

Mấy chục tên ác ôn đang muốn xông vào, Lãnh Tư Thần cũng không cam lòng yếu thế mà rút súng ra, không khí khẩn trương đến mức chạm vào là nổ ngay.

Lãnh Tư Thần phất phất tay, ý bảo Lương Khiêm dẫn người lui ra.

Đồng thời, người của đối phương tất cả đều lui ra.

Sau đó, chỉ thấy Nam Cung Lâm từ trong xe đi ra.

Sau một tiếng thắng xe chói tai, Nam Cung Mặc mở cửa chiếc xe màu bạc thở hồng hộc mà từ phía sau đuổi theo, nhìn người hai bên chưa đánh tới, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.

Tầm mắt Nam Cung Lâm đầu tiên là dừng trên người Hạ Úc Huân, xác định cô bình yên vô sự sau mới chuyển hướng Lãnh Tư Thần, nói: “Tôi nói rồi, ai cũng không thể mang cô ấy đi, bao gồm cậu, Lãnh Tư Thần!”

Lãnh Tư Thần đương nhiên biết ý vị phẫn nộ cùng uy hiếp bên trong những lời này.

Lần trước người bọn họ tập kích, anh đã điều tra ra là tập đoàn “Áo pháp” bên Italy đối thủ cạnh tranh của Nam Cung Lâm.

Ngày hôm qua anh nhận được tin tức, cổ phiếu “Áo pháp” rớt giá thảm hại đến thiếu chút nữa phá sản, tất nhiên là Nam Cung Lâm đã biết sự việc xảy ra bên này ra tay trả thù.

Trong khoảng thời gian ngắn như vậy có thể làm được loại chuyện này e là cũng chỉ có Nam Cung Lâm —— nhân vật thần thoại hai giới hắc bạch, cường đại đến biến thái!

“A ô a ô ~” Một chú chó tròn vo tuyết trắng giương nanh múa vuốt mà ở bên chân Lãnh Tư Thần nhảy tới nhảy lui, một bộ muốn thề sống chết bảo hộ chủ nhân.

Lãnh Tư Thần nhìn chó con trung thành và tận tâm, chân nhẹ nhàng đá một cái, chó con lập tức lăn đến Nam Cung Lâm bên kia.

Chó con kêu rên một tiếng lập tức sợ tới mức tè ra quần mà lùi về bên chân Lãnh Tư Thần, móng vuốt nhỏ ủy khuất vạn phần mà lay ống quần anh.

“Không tiền đồ!” Lãnh Tư Thần tức giận mà hừ một tiếng.

“Đừng khi dễ pudding!” Hạ Úc Huân từ trong lòng anh ngẩng đầu, ánh mắt hàm oán.

“……” Lãnh Tư Thần nhìn khuôn mặt nhỏ của Hạ Úc Huân kháng nghị, đột nhiên có loại cảm giác thất bại, chẳng lẽ trong mắt cô, không chỉ là gối đầu này, thậm chí ngay cả pudding đều quan trọng hơn anh sao?

“Lãnh Tư Thần, cậu biết mục đích của tôi, tôi liền không nói nhiều lời vô nghĩa, người, cậu giao hay là không giao?” Nam Cung Lâm đi thẳng vào vấn đề nói.

“Vào trong nói đi!” Anh không muốn dọa đến Hạ Úc Huân, cho nên tận lực tránh bạo lực xung đột, dùng thủ đoạn ôn nhu giải quyết vấn đề.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.