Linh Võ Đế Tôn

Chương 1




Cho dù Thiếu tướng trăm ngàn lần dung túng Chung Tình, sủng ái Chung Tình, muốn cho cô ta cả thế giới, nhưng cô thực sự muốn xem, lúc này đây, Thiếu tướng đang ở Bắc Bình, như thế nào cho phải?

“Tiểu Vân, đợi lát nữa theo ta cùng đi gặp cậu, đem việc này nói cho cậu biết, cậu khẳng định sẽ rất vui.” Hà An Viện suy nghĩ một chút, nghiêng đầu, biểu tình có chút đau lòng:“Cậu vẫn rất thương yêu ta......... Hiện tại ông ấy tứ chi đều bị phế bỏ, cả đời chỉ có thể nằm trên giường, trong lòng chắc chắn rất không vui, mấy ngày nay cũng không ăn không uống, ta có chút lo lắng cho ông ấy.”

“Vâng, tiểu thư.” Tiểu Vân vội vàng đáp lại:“Tiểu thư......... Ngụy tiên sinh biết sự việc này, khẳng định sẽ rất vui...... Sợ là đại thái thái biết cũng sẽ thật cao hứng......... Tiểu thư, lúc này đây sự tình an bài cũng xong rồi, Chung tiểu thư khẳng định là trốn không thoát!”

“Hừ, lần trước vốn là muốn chụp Thiếu tướng cùng phụ nữ khác, thật không ngờ đi ra cũng là cô ta, lúc này đây ta dày công thăm dò cùng quan sát tỉ mỉ, bọn họ khẳng định là không có biện pháp gì!”

Hà An Viện nói mà mặt tươi như hoa, trong lòng cô, sự việc lúc này, đúng là không chút sơ hở nào rồi!

Cô chỉ cần, chờ,  xem kịch vui tiếp theo.........

..............................

Ánh mắt Chung Hân, chớp cũng không dám chớp hướng về bên trong, cô ngừng lại rồi thở nhẹ, chính là toàn thế giới đều như đang rời xa chính mình.

Chung Hân vừa đi tới, vừa cảm thấy đáy lòng có chút hoảng loạn, nói không nên lời vì cái gì sẽ có loại kích động này, cô nhìn về phía trước, giống như  thật sự có bóng người ở nơi đó, ánh sáng nhàn nhạt, bao phủ.

Cô cất bước nhanh hơn, từng bước một tiêu sái đi qua, nhưng đang lúc cô đi đến, cả người lại đột nhiên đứng im bất động.

Chung Tình thấy thần thái Chung Hân như vậy, hết sức hoài nghi nói:“Chị hai, làm sao vậy?”

Chung Hân không trả lời, Chung Tình nhanh chóng cất bước đi lên trước, cô phát hiện thần thái Chung Hân, nhìn không được tốt lắm, đáy lòng có chút lo lắng nói:“Chị Hai, chẳng lẽ không phải Trác Nhiên sao?”

Chung Hân không đáp lời, khuôn mặt lại hơi xấu hổ đỏ bừng lên, Chung Tình chạy tới bên cạnh Chung Hân, theo ánh mắt Chung Hân nhìn qua.

Chỉ nhìn thấy một người đàn ông, mặc một thân tây trang màu trắng, vẻ mặt thực sự có vài phần mệt mỏi, tựa vào trên chỗ ngồi, nhắm mắt lại, tựa hồ đang ngủ.

Toàn thân anh, lộ ra hơi thở thản nhiên mà lạnh lùng, mang đến cho người ta một loại cảm giác như gần như xa.

Chung Tình chớp chớp đôi mắt, có chút không thể tin nổi mở miệng, kêu:“Thiếu tướng.........”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.