Linh Sát

Chương 8: Lời thề




63.

Hạ tiên sinh thường gửi cho tôi một vài bức ảnh, tôi ép plasic hai mặt, kẹp vào trong sách làm thẻ kẹp. Anh muốn ảnh của tôi, tôi không có cameras. Anh liền muốn tôi qua đó, anh chụp cho tôi.

Ý nghĩ muốn đến nơi đó giống như một cái xương mắc kẹt nơi cổ họng.

Cho đến một ngày, bị vị cấp trên quẳng một xấp văn kiện vào mặt. Tôi sụp đổ.

Trình thư từ chức, thu dọn mọi thứ, nhanh đến mức khó tin. Tôi đi cực kỳ gọn gàng.

Cấp trên là một vị nữ trung niên hà khắc, lông mày dùng bút kẻ màu đỏ rất nhẹ, khiến cho lông mày giống như một mũi dao. Con mắt nhỏ hẹp, hốc mắt lại hãm sâu, môi mỏng, trời sinh tướng mạo không đẹp. Nói tướng mạo là do tâm sinh, thời gian dài nhíu mày mím môi, cho nên lưu lại một đường nếp nhăn, giống như vạch một vết trên mặt. Khó có thể tưởng tượng đượg cuộc sống của cô ta và chồng mình.

Tôi rất đồng tình cô ta.

Ngẫu nhiên mở thiên nhãn thấy hồng trần, người đáng thương là ở trong mắt người khác.

Thật đáng buồn chính là đại đa số người suốt đời không mở được thiên nhãn, tự nhiên cũng không biết hình dạng của chính mình.

Tôi cũng không biết.

64.

Không báo trước cho anh biết, tôi kéo vaili ngồi đến thành phố này.

Thời tiết rất tốt, bầu trời trong xanh giống như một bức tranh.

Địa chỉ của Hạ tiên sinh không khó tìm. Tôi cầm địa chỉ, nghiên cứu một chút bản đồ một chút là có thể tìm được đại khái.

Ngồi xe hơn ba tiếng đồng hồ, giờ đã là sắp hoàng hôn, tôi đã mệt mỏi rã rời. Đi tới trưởng cửa tiểu khu, tôi nhìn thấy Hạ tiên sinh.

Cùng bạn gái của anh.

Khuôn mặt quen thuộc, nụ cười quen thuộc.

Quả thực khiến người ta phải bật cười.

Phản ứng đầu tiên của tôi là quay đầu. Khẩn trương giống như một tên cuồng rình trộm, lập tức mới phản ứng được.

Liền xoay người.

Không có né tránh, Hạ tiên sinh thoáng cái nhìn thấy tôi. Dừng lại ở nơi đó, không biết làm ra biểu tình nào mới tốt.

Xin chào, Hạ tiên sinh.

Chào… em.

65.

Vào trong nhà anh. Một căn phòng cho thuê sáu mươi mét vuông, so với phòng của chúng tôi trước đây lớn hơn nhiều.

Ngoài ý muốn rất sạch sẽ, không quá phù hợp với thói quen lười biếng của anh.

Tiểu Tô…

Sao.

Anh thằm dò sắc mặt tôi, mở rồi lại khép miệng, cuối cùng nói.

Trước thu dọn một chút đã.

Được.

Hành lý của tôi không nhiều lắm, phòng bên kia vẫn còn chưa trả lại. Có thể là trong lòng tôi vẫn còn mơ hồ giữ cho chính mình một đường lui.

Hôm nay sao lại không tăng ca?

Ngày hôm nay nghỉ phép.

Trùng hợp như thế?

Hạ tiên sinh không trả lời, kéo tay tôi hỏi tôi đã ăn cơm chưa.

Không có.

Anh nắm tay tôi xuống lầu, đi khoảng mười phút, tới một nhà hàng cơm Trung rất có đẳng cấp.

Góc hẻo lánh, chọn hai món ăn, hai cốc bia.

Sao em lại tới đây?

Không phải anh bảo em đến đây sao.

Anh…

Anh uống một ngụm bia, nhìn về phía ngoài cửa sổ. Trầm mặc trong chốc lát, vẻ mặt thấp thỏm của anh bình tĩnh trở lại.

Anh đã từng nói với em, nếu như anh kết hôn thì làm sao bây giờ, em còn nhớ không?

Ừm.

Sắc mặt tôi bất động, trong lòng lại đau đớn, tưởng như không thể hô hấp, không muốn nghe thêm một chút nào nữa.

Cô gái kia, tên là Thường An, là mẹ anh giới thiệu.

Tên rất hay.

Đúng vậy, rất hay, gia đình cũng tốt, tốt nghiệp chính quy khoa tiếng Trung, ôn nhu săn sóc, dư sức xứng với anh.

Anh giống như tự giễu.

Tôi gặm một con tôm, ngay cả vỏ cũng nuốt.

Tô, anh khó chịu muốn chết.

Tôi ngừng lại, Hạ tiên sinh nhìn tôi, vành mắt đo đỏ.

Hôm nay em gọi anh Hạ tiên sinh, giống như một người qua đường vậy.

Xem, thích hợp vậy mà. Em sớm muộn gì cũng phải quang minh chính đại gọi anh như thế, thời cơ hôm nay qảu thực tuyệt diệu.

Tôi không biết chính mình thế nào lại dùng ngữ khí như vậy để nói, nói xong, tôi liền hối hận.

Anh che tay trước mắt, che khuất tầm nhìn của tôi.

Tôi ăn không biết vị.

66.

Tắm rửa xong, tôi xoa tóc bước ra phòng tắm.

Hạ tiên sinh liếc mắt nhìn tôi, cuối cùng mở miệng.

Lại đây.

Anh ôm tôi vào ngực, mở máy sấy sấy mái tóc quá dài của tôi.

Rất ấm.

Khi thì lấy ngón tay khều tóc, khi thì lấy cả bàn tay nhào nặn. Giống như bị coi thành sủng vật.

Cảm giác tê dại từ da đầu truyền đến, chạy khắp toàn thân.

Thanh âm ong ong vang khoảng mười phút, anh bỗng chốc rút phích cắm, hai tay ôm lấy tôi.

Đã muốn sấy tóc cho em từ lâu rồi.

Cơ thể của tôi thoáng cái mềm xuống. Mơ hồ không rõ ừ một tiếng.

Anh hồi trước bị mẹ kín đáo nhét Thường An đến chỗ mình, bọn anh đã đi lại ba tháng. Nhưng anh và cô ấy không hề phát sinh chuyện gì.

Ừ.

Anh yêu nhất chính là em, không ai có thể thay đổi.

Tôi trầm mặc. Hạ tiên sinh luôn luôn thẳng thắn thành khẩn, tôi tin tưởng dù anh có vượt quá giới hạn hay thay lòng đổi dạ, anh cũng sẽ không giấu diếm tôi. Giữa chúng tôi chưa từng có hiểu lầm.

Phòng của anh là cô ấy quét tước phải không?

A…. Ừ, mẹ anh cho cô ấy chìa khóa. Ngày mai anh sẽ hỏi lại cô ấy chìa khóa.

Ảnh chụp là cô ấy chụp cho anh phải không.

Phải. Cô ấy học nhiếp ảnh.

Em cũng muốn học, sau đó em chụp cho anh. Đưa chìa khóa cho em, em thay anh quét tước.

Ánh mắt Hạ tiên sinh phát ra tia sáng rực rỡ, rất giống một chú chó lớn thấy được chủ nhân, bỗng chốc bổ nhào vào người tôi. Một trận hôn loạn.

Bảo bối, anh yêu em chết mất.

67.

Chúng tôi lại ở cùng một chỗ.

Ngày thứ hai, Hạ tiên sinh quả nhiên giao cho tôi một chiếc chỉa khóa.

Liên tục một tuần, tôi ở nhà, phụ trách sửa sang gian phòng, giặt quần áo của anh, cộng thêm làm cơm.

Hạ tiên sinh quả nhiên phải khuya mới về. Trung bình mỗi ngày tăng ca đến mười giờ. Về đến nhà là mười rưỡi, ăn cơm rửa mặt, mười một rưỡi mới nằm đến trên giường. Mà sáng sớm bảy giờ rưỡi lại muốn rời giường. So với công việc mỗi ngày chỉ công tác bảy tiếng của tôi không biết vất vả hơn bao nhiêu lần.

Anh làm gì phải liều mạng như thế.

Anh tham gia chính là một xí nghiệp mới cất bước không lâu, cho nên sẽ rất mệt.

Không thể nào, em vẫn tưởng anh làm ở xí nghiệp lớn.

Ở nơi như vậy đợi không có nhiều ý nghĩa. Công ty bọn anh rất có triển vọng, không gian để nâng cao rất lớn. Cho dù thất bại, anh còn trẻ, còn có thể xông pha, quan trọng nhất là có thể tích cóp được kinh nghiệm.

Tôi ngây người nhìn Hạ tiên sinh. Trên mặt anh tràn đầy ánh sáng đầy màu sắc, khác hoàn toàn lúc bình thường, là dã tâm và kỳ vọng của tuổi trẻ bồng bột.

So với anh, tôi giống như một ông già đầu còn xanh.

Đừng nhìn anh như vậy, ông xã em là chủ quản của một phòng đấy, sau này em chỉ cần ở nhà làm cơm sinh cho cho anh, anh nuôi em.

Anh cút đi.

68.

Một ngày Hạ tiên sinh trở về sớm, tôi dang bật nhạc nấu ăn ở phòng bếp.

Đột nhiên một người từ phía sau ôm lấy thắt lưng tôi, đầu khoát lên vai tôi, hô hấp ấm áp thổi vào cổ, ngưa ngứa.

Đã lâu không nhìn thấy em mặc tạp dề nấu ăn cho anh, thật gợi cảm.

Anh lại phát xuân cái gì vậy.

Anh quay mặt tôi lại hôn lên. Mềm mại, ẩm ướt, dòng điện lướt qua toàn thân, thoải mái đến không có cách nào kiềm chế.

Chỉ phát xuân với em thôi.

69.

Em muốn tìm một công việc.

Vì sao!

Không thể cứ mãi ở nhà mỗi ngày chờ anh đi.

Ở nhà đợi anh thì làm sao, anh an tâm.

Em đi ra ngoài thì anh không anh tâm?

Em chăm sóc anh không phải rất tốt sao, một mình anh cũng không phải không gánh vác được, cần bà xã mình ra ngoài làm việc.

Em cũng không phải vợ anh.

Em không phải thì ai phải.

Hạ! Chúng ta sớm muộn gì cũng phải xa nhau đúng không?

Anh im lặng.

Vấn đề này chúng tôi vẫn có ý định lảng tránh, chúng tôi ở cùng nhau đã là năm thứ bốn, mùa xuân thứ tư. Hai bên chưa từng nói qua hứa hẹn. Sống chết có nhau, bạch đầu giai lão, sẽ vĩnh viễn ở cùng một chỗ, một đời một kiếp một người… Những điều như thế.

Anh là người giữ lời, mà tôi sẽ tưởng là thật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.