Linh Sát

Chương 29: Hoà thuận




Kim gia mấy năm trước đã từng dính líu đến xã hội đen, tác phong làm việc luôn mang theo sự ngoan độc cùng tàn nhẫn, sau này Kim lão thái gia may mắn cưới được một người vợ danh môn hiển hách, cũng bắt đầu chậm rãi quay về đường ngay, từ những năm đầu còn rối loạn do không am hiểu đến hiện nay, cũng được xem là một gia tộc thương nhân đủ tiêu chuẩn.

Trải qua Kim lão thái gia, Kim lão, gia chủ Kim gia đời thứ 3 này, cũng bất quá cũng chỉ là mấy chục năm ngắn ngủi, Kim lão vào lúc Kim lão thái gia còn tại thế làm việc cực kỳ ngông cuồng, kết chút thù hằn, vốn tưởng đã sớm thu thập sạch sẽ chuyện này, lại không dự đoán được cái người ông hạ lệnh giết chết lúc trước có một đứa cháu rất ngoan độc, thế lực bên vợ của kẻ kia cũng khá lớn, họ tìm mọi cách bắt lấy cơ hội trả thù Kim gia.

Gia chủ Kim gia hiện tại thừa hưởng sự khôn khéo ngoan lệ của Kim lão thái gia, sự tình thế nào, gã hiểu biết rất rõ ràng, một mặt cùng bên kia chơi đùa, một mặt đi nhìn đứa con riêng chưa bao giờ gã để ý đến kia, rồi yên lặng quyết định bước đi kế tiếp, dựng lên một cái bia ngắm, một cái khí tử (1) đúng nghĩa.

(1) Ở đây để chỉ một đứa con vô dụng

Bia ngắm này, khí tử này, không ai khác chính là Kim Hào, tuy nói Kim Hào luôn bị người ở Tây Hải chê cười, nhưng có ai không biết Kim gia rất sủng đứa con này, quà sinh nhật hàng năm đều có tiếng khiến người ta líu lưỡi, có ai thấy qua nhà nào lấy trực thăng riêng làm quà cho trẻ con hay chưa? Có ai thấy nhà nào dám xây nguyên một cái công viên chỉ để một đứa bé chơi đùa hay chưa? Người người đều nói, may mắn năm đó Kim Hào đã làm được một việc ngốc, từ chối quyền thừa kế, bằng không hiện tại đã tranh đến người sống ta chết rồi!

Cho nên mọi người đều nói, Kim Hào của Kim gia không lên được nổi mặt bàn, là một hoàn khố bại gia chi tử kinh điển, lại không một ai dám nói Kim gia không tốt, sủng con riêng đến mức như vậy, đây không phải là độc nhất vô nhị hay sao!?

Trong quá khứ, Vinh Thịnh cũng từng nghĩ như vậy, y luôn cảm thấy Kim Hào chính là một tên ăn chơi trác táng *** đãng, nuôi không tốt sẽ trở thành một đứa bạch nhãn lang (2).

(2) Vong ân phụ nghĩa, ý chỉ những kẻ không nhớ ơn của người giúp mình, nhiều lúc vì cái lợi của bản thân mà sẵn sàng cắn trả lại cả ân nhân.

Nhưng nay Vinh Thịnh nhìn qua tư liệu trên tay, lại không nhịn được đau lòng, tặng trực thăng riêng làm quà sinh nhật thì có gì tốt? Cho dù có trực thăng riêng, nhưng lại không có phi công riêng, không đưa giấy phép thông hành, hắn dùng được sao? Tìm một khối đất nổi tiếng bị ma ám để xây công viên cho hắn mà gọi là quà mừng sinh nhật à? Chỉ biết ra tiền, còn lại thì bỏ mặc, như thế mà là cha mẹ hay sao?

Vinh Thịnh khép lại tư liệu, mắt nhìn bó hồng kiều diễm ướt bên kia, còn có tấm thiệp tinh xảo: “Anh Vinh Thịnh, đây là tự tay em viết đó nha, hôm nay chúng ta hẹn hò được không?”

Vinh Thịnh nhìn dòng chữ như gà bới kia của hắn, nghĩ đến Kim Hào hiện nay chỉ là một thiếu niên chưa đầy 16 tuổi, lại nghĩ đến trong tư liệu viết, nơi Kim Hào thích ngồi ngốc nhất, chính là —— Quán bar Mị Sắc, mặt y lập tức tối sầm lại, tên nhóc này ngứa da rồi, nhất định phải dạy dỗ!

Hôm qua, sau khi cúp máy, Kim Hào liền cầm điện thoại, đứng ngốc như thế cả buổi, cho đến lúc cánh tay tê rần, mới mơ mơ màng màng phản ứng lại, ai da, hắn sẽ bị cái đám hoa si kia ghen tị chết mất, ngẫm lại thiệt quá đã mừ!

Sau đó Kim Hào lục lọi lại kỷ niệm nhiều năm trân quý kia, vừa nhớ lại vừa não bổ, chốc chốc cười cười ngây ngô một hồi, đợi trở lại bình thường thì trời đã sáng, tình cảm của một tên ngốc sau một đêm liền nở hoa rồi!

Vui vẻ đủ, Kim Hào liền kích động chạy đến tiệm hoa, hào khí vạn trượng tự mình mở miệng muốn được hẹn hò, hắn cảm thấy đặc biệt thẹn thùng, phải dùng phương thức hàm súc biểu đạt mới được, hắn nghĩ Vinh Thịnh nhất định sẽ thích!

Sau đó Kim Hào hưng phấn nhảy chân sáo trên đường, vui vẻ trở về nhà, đúng vậy, hắn bây giờ giống y như bước trên mây luôn ấy.

Kim Hào vừa bước chân vào nhà liền nhận được một cuộc gọi: “Hào Hào, đến công ty anh đi, anh muốn nhìn thử xem em có tốt không?”

Tốt tốt tốt…, Kim Hào trong lòng nói mấy chục lần chữ ‘tốt’, nhưng cảm thấy bọn họ mới xác định quan hệ chưa lâu, hắn phải biết rụt rè, cho nên Kim Hào vô hạn thẹn thùng đổi đề tài: ” ‘Hào Hào’ là nhũ danh mà mẹ em hay gọi, anh Vinh Thịnh là muốn làm mẹ em sao? Chắc anh không thích đâu ha, cho nên em nghĩ anh nên kêu em là ‘Bảo bối’ đi!” [Beta: Cái thằng nhóc này, mỗi lần mở miệng là thấy vô duyên không thể tả =)]

… MDZZ, lúc Kim Hào phản ứng được mình đang nói gì đã thầm mắng mình một câu, nhanh nhảu đồng ý “Dạ”, rồi lẹ tay tắt máy.

Hắn căn bản không khống chế được mình, không thể nào rụt rè nổi, trời ơi, mắc cỡ quá đi à!

Vừa âm thầm mắng mình vừa nhanh chân chạy đến cao ốc Vinh thị, một bên sưu tập các loại câu cú văn nhã bậc nhất, Kim Hào có cảm giác bản thân đã trở thành một kẻ trí chướng luôn rồi!

Kim Hào nhìn thấy mấy vị bảo vệ tiêu chuẩn đứng ở trạm gác, cảm giác chắc hẳn hắn sắp gặp phải cốt truyện kinh điển, sẽ bị người ta ngăn lại! Sau đó hắn có thể ngẩng đầu ưỡn ngực nói rằng: “Tôi tới đây để tìm nam nhân của tôi!” Má ơi! Thiệt là muốn nhìn vẻ mặt đẹp trai chói lóa lúc đó!

Bảo vệ khoảng chừng hai mươi mấy tuổi, đứng gác thẳng tắp, mắt nhìn tiền phương, còn chào thân thiện với Kim Hào, làm Kim Hào chẳng có cơ hội nào làm một nam nhân cuồng bá duệ.

Sau đó Kim Hào bước tới quầy tiếp tân, cũng chắc mẩm mình sẽ bị ngăn lại, nhân viên lễ tân nhất định sẽ hỏi hắn có hẹn trước hay không! Hắn lúc đó có thể vô cùng kiêu ngạo mà nói: “Không có, là ông chủ các người hẹn tôi đến đó!”

Thế nhưng, lễ tân trước mặt mỉm cười tiêu chuẩn, nói với Kim Hào: “Kim thiếu, bên trái là thang máy chuyên dụng, tôi sẽ quẹt thẻ giúp ngài.”

Kim Hào cứ thế đờ đẫn cùng chị lễ tân bước vào thang máy, hoàn toàn không có chỗ để phát huy, mấy cuốn tiểu thuyết kia toàn là thứ gạt người, tuy rằng không có dịp để hắn khoe khoang, nhưng tâm trạng vui vẻ của hắn vẫn không tuột dốc đâu nha!

Vinh Thịnh bởi vì lo lắng mà đi ra khỏi văn phòng, liền thấy Kim Hào đang cười ngây ngô.

Người trước mắt này cười đến hai mắt cong cong, khóe miệng nhăn lại như một lão nhân, thiếu niên mặc một cái sơmi trắng tinh sạch sẽ cùng thiếu niên để tóc mái dài che khuất bên mắt, khóe miệng luôn cười đầy vẻ cao ngạo khinh thường mọi thứ trong ký ức của y như trùng lên nhau, khiến mũi Vinh Thịnh bỗng dưng cảm thấy chua xót.

Vinh Thịnh tiến lên kéo tay Kim Hào, tay Kim Hào rất đẹp, trắng nõn thon dài, móng tay còn lộ ra vẻ phấn nộn, ngón út có đeo một cái nhẫn bạch kim, đó là loại dành cho nữ, nhưng một chút cũng không sặc sỡ, nó lặng lẽ nằm trên ngón út của cậu, đơn giản và không phô trương, Vinh Thịnh nhớ rõ, chiếc nhẫn này về sau được Kim Hào xỏ vào dây chuyền đeo lên cổ, là di vật của mẹ hắn.

Lúc tay Kim Hào bị nắm, đầu óc trở nên trống rỗng, hắn cảm giác lòng bàn tay mình hơi đổ mồ hôi, nhưng tay Vinh Thịnh giống như hắn đã tưởng tượng, vô cùng khô ráo ấm áp, khiến tim hắn đập rất nhanh, nhịn không được nắm chặt tay lại, hắn hơi cúi đầu, cười khẽ, hắn muốn lớn thật nhanh, lúc đó tay hắn sẽ lớn hơn tay Vinh Thịnh, như vậy Vinh Thịnh sẽ không chạy thoát khỏi hắn.

Kim Hào trong lòng tràn đầy hoan hỉ đi cùng Vinh Thịnh bước vào văn phòng, văn phòng mang đậm đường nét thương vụ, lại lộ ra vẻ xa hoa điệu thấp, bố trí vô cùng nhẹ nhàng thư thái, bàn công tác rất lớn, văn kiện được sắp xếp chỉnh tề, còn đặt thêm một chồng sách.

Sách??? Sao có chút quen mắt như thế, Kim Hào nháy mắt mấy cái, sau đó hắn bị Vinh Thịnh kéo đến một cái ghế đệm hình vuông ngồi xuống, Kim Hào nhìn cái ghế sô pha bự tổ chảng bên cạnh, lại nhìn nhìn ghế nhỏ dưới mông của mình, đến cả chỗ dựa cũng không có!

Kim Hào còn chưa kịp phản kháng, đã thấy chồng sách đặt ra trước mặt “Chọn một cuốn đi.”

Các loại sách giáo khoa năm nhất cao trung triển khai vẻ đẹp hào hoa trước mặt Kim Hào, hắn run rẩy chọn một quyển tiếng Anh quen mắt.

Sau đó Vinh Thịnh liền cười với hắn, Vinh Thịnh diện mạo thuộc loại tương đối cương nghị, soái khí bất kham, nhưng từ nhỏ y đã được bồi dưỡng quý khí cùng ưu nhã, ngược lại sẽ không bị hiện ra nét thô lỗ, mà còn đặc biệt có phong phạm của đế vương, chỉ cần cười nhẹ nhàng như vậy, toàn bộ gương mặt đều trở nên vô cùng nhu hòa, miểu sát Kim Hào chỉ trong nháy mắt!

Kim Hào không khỏi nhỏ giọng gọi y một câu: “Anh Vinh Thịnh.”

Vinh Thịnh xoa xoa đầu của Kim Hào, rất ôn nhu nói: “Ngoan, hôm nay là buổi đầu tiên, cũng không yêu cầu quá nhiều, em học thuộc từ đơn của ba bài đầu đi, lát nữa anh kiểm tra lại.”

Kim Hào nhất thời không phòng bị, trúng ngay đòn mỹ nhân kế, gật gật đầu.

Chờ Vinh Thịnh đi về bàn tiếp tục làm việc, Kim Hào nhìn bảng từ đơn, còn có giấy bút Vinh Thịnh tri kỷ chuẩn bị cho cậu, cảm thấy khắp người đều là không tốt, chờ đã, không phải hắn đến là để hẹn hò hay sao? Không phải hắn đến là để XXOO hay sao?

Kim Hào ngẩng đầu nhìn Vinh Thịnh đang làm việc, thị lực Kim Hào rất tốt, Vinh Thịnh xem mấy loại văn kiện kia, hắn đều thấy rõ ràng rành mạch, cái gì mà bảng báo giá, cái gì mà bảng kế hoạch xuất khẩu mậu dịch, hắn một chút cũng không hiểu, thậm chí còn có rất nhiều ngôn ngữ bất đồng khác nữa, Kim Hào cúi đầu, nhìn sách tiếng Anh trước mặt, hắn cũng không hiểu.

Hắn si mê y đã lâu, lại vào hôm nay giật mình phát hiện, bản thân mình cùng Vinh Thịnh chênh lệch đến thế, sự chênh lệch này không khiến hắn cảm thấy tự ti khổ sở, mà làm cho ngực hắn căng lên, có thứ gì đó phảng phất như muốn tràn ra, khiến hắn nhiệt tình mười phần, đã lâu lắm rồi chưa có ai muốn hắn học giỏi đâu cả, không một ai thèm chú ý đến thành tích của hắn, hắn cứ liên tục học lên lớp, hắn mẫn cảm biết mình làm như thế sẽ khiến người ta rất khó chịu, làm như thế sẽ khiến người ta không yên tâm, hắn phải làm kém đi, dần dà, hắn liền trở thành bộ dáng mà mọi người đều muốn thấy.

Nhưng hôm nay hắn sẽ không như vậy nữa, đã có người lo lắng cho hắn, đã có người đặt kỳ vọng vào hắn, mà hắn cũng muốn trở thành một loại tồn tại cùng thế giới với người kia, muốn có tiếng nói chung với người kia.

Không biết qua bao lâu, Vinh Thịnh buông bút trong tay y xuống, ngẩng đầu liền thấy thiếu niên đang đọc thầm kia, ánh sáng tuy rằng mờ ảo, nhưng y vẫn có thể thấy được cả lông tơ tinh tế trên mặt thiếu niên, điều đó càng khiến cho lòng Vinh Thịnh ấm áp.

“Nhớ hết rồi sao?”Vinh Thịnh thấy Kim Hào ngẩng đầu lên, bèn hỏi.

Kim Hào có chút khẩn trương, nhưng vẫn gật đầu.

Vinh Thịnh bắt lấy quyển sách tiếng Anh, xoa đầu Kim Hào: “Không cần khẩn trương, anh tin em sẽ làm được, giờ chúng ta bắt đầu thôi.”

Vừa nghe vừa dò chính tả từ đơn, Vinh Thịnh để đáp án của Kim Hào xuống bàn, không sai một chỗ: “Đúng hết rồi, em giỏi lắm.”

Kim Hào nhếch miệng cười rất vui vẻ, còn có điểm đắc ý nhỏ, hoàn toàn không còn khẩn trương như lúc ban nãy, sau đó mắt sáng long lanh mà nói: “Trong lúc anh bận làm việc á, em còn thuận tiện học thuộc trọng tâm ba bài luôn rồi.”

Vinh Thịnh cảm giác vô cùng kiêu ngạo, y gật gật đầu: “Thật không? Đọc cho anh nghe thử đi.”

Khẩu âm Kim Hào không phải hoàn toàn chính xác, nhưng hắn không có đọc sai, chỉnh chỉnh trọng điểm ba bài học đều được đọc không sai một chữ.

“Có phải đúng hết hay không?” Kim Hào hưng phấn mà nói, đầy mặt viết rằng “Khen em đi, khen em đi!”, kích động đỏ cả mặt, tựa như một đứa trẻ.

Thật ra, hắn vốn vẫn chỉ là một đứa trẻ, Vinh Thịnh nghĩ nghĩ, gật đầu: “Phải phải phải, xem ra nội dung bố trí hôm nay vẫn còn hơi thiếu, môn nào em kém nhất?”

Kim Hào bĩu môi: “Toán học.”

Vinh Thịnh sáng tỏ: “Vậy để anh kèm em môn toán, môn này anh học cũng không tệ lắm, bắt đầu từ mai mỗi ngày anh sẽ phụ đạo cho em nửa tiếng.”

Mặt Kim Hào lập tức xụ xuống, phụ đạo, vậy không phải thời gian hẹn hò đều phải lên lớp làm bài tập sao? [Beta: khụ, em nó chỉ muốn lăn giường mà thôi]

Vinh Thịnh nhịn không được nhéo nhéo mặt của Kim Hào, mềm mềm mịn mịn, xúc cảm vô cùng tốt, lại lấy ra một bộ đề thi: “Ngoan, hôm nay em làm trước bộ đề này đi, làm xong anh dẫn em đi ăn cơm.”

Kim Hào đầy mặt đau khổ, nhưng vẫn thành thành thật thật làm bài thi đến mức hoa luôn cả mắt.

Vinh Thịnh biết rõ Kim Hào vốn rất thông minh, hắn nhìn Kim Hào như vậy, lại càng đau lòng, một đứa trẻ tốt lại chịu nhiều đau khổ đến thế, sau này hắn mới trở thành quỷ tài Kim gia tâm ngoan thủ lạt, bây giờ có y ở đây, Kim Hào chỉ cần giống như bao đứa trẻ khác, vui vẻ thoải mái lớn lên là được.

Hết chương 3

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.