Linh Phong Địch Ảnh

Chương 42




Nàng có chút suy tư, dựa theo quy tắc của thời đại này thì lúc nàng đạt đến Tam Tinh Triệu hoán sư là lúc mấy tuổi ấy nhỉ? Hình như là năm tuổi a.

Tiêu Vận này đến tận mười sáu tuổi mới đạt đến Tam Tinh Triệu hoán sư mà muốn được nàng coi trọng sao? Có mà nằm mơ ấy.

” Nếu Nhị tỷ có thể bái Hí Thiên đại nhân làm sư phụ thì tương lai nhất định tiền đồ vô lượng a.” Nàng nói là “nếu như” nha.

” Đương nhiên rồi.” Tiêu Vận có chút khinh bỉ liếc nhìn Hoàng Bắc Nguyệt, nói: ” Tam muội, có chỗ tốt Nhị tỷ cũng không quên ngươi đâu, bởi vậy ngươi cũng không thể quên Nhị tỷ a.”

” Ân.” Hoàng Bắc Nguyệt gật đầu thật mạnh, đương nhiên sẽ không quên rồi, hắc.

Xe ngựa tiến vào cung, sau khi vài lần kiểm tra cuối cùng cũng đến nơi. Đám người Tiêu gia lục tục xuống xe, cùng nhau hướng về Hào Quang Điện, cũng là nơi thiết yến, dọc đường đi đã gặp không ít các phu nhân, tiểu thư trong các gia tộc lớn ở đế đô.

Đại thần và các thiếu gia thì hướng Hoàng Thượng thỉnh an, còn nữ quyến thì đều đến Hào Quang Điện thỉnh an Hoàng Hậu.

Tiêu Vận cũng trông thấy vài tiểu thư quen biết nên đã đi qua bắt chuyện, còn Hoàng Bắc Nguyệt thì đi theo phía sau đám cung nhân, quan sát chung quanh.

Nàng đem tầm mắt phóng ra xa, quả thật là cung vàng điện ngọc, rực rỡ muôn màu, đám phu nhân, tiểu thư đều xinh đẹp động lòng người, trang phục lộng lẫy, xanh xanh đỏ đỏ, đua nhau khoe sắc.

Hoàng Bắc Nguyệt nhìn đền mức hoa cả mắt, vội dời tầm mắt lên không trung mới thấy khá hơn một chút.

Nàng đi đến Hào Quang Điện cũng vừa lúc đương kim Hoàng Hậu cùng mấy vị phi tần dùng nghi thức long trọng đình đám đi tới, khiến đám phu nhân, tiểu thư nhao nhao quỳ xuống hành lễ.

Hoàng Bắc Nguyệt luôn luôn tuân theo quy tắc: chỉ quỳ trước thiên, địa, phụ mẫu, ngoài ra đều không quỳ, bởi vậy nàng chỉ nhàn nhạt nhìn lướt qua rồi đi tới đứng sau cửa.

Đợi đến khi bên trong truyền đến tiếng “miễn lễ”, Hoàng Bắc Nguyệt mới cùng mấy vị phu nhân, tiểu thư đi vào.

Hào Quang Điện đã bày xong yến hội, cung nhân tiếp đón đám nữ quyến rồi dẫn bọn họ tới chỗ ngồi đã chỉ định.

Thân phận của Trưởng công chúa phủ cũng giống như Vương gia, bởi vậy tự nhiên được ngồi gần Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu.

Tiêu Vận thoải mái ngồi xuống vị trí nữ chính trong khu vực của Trưởng công chúa phủ, một chút đều không cảm thấy mất tự nhiên, trước giờ tiến cung nàng đều làm như vậy. Mọi người xung quanh thấy vậy nhưng cũng không có ai lên tiếng.

Hoàng Bắc Nguyệt hơi nhíu mày nhưng cũng không có hành động gì quá khích, sắc mặt bình thản ngồi xuống.

Vừa ngồi xuống nàng đã phát hiện chỗ ngồi của Anh Dạ công chúa ở ngay bên cạnh mình, mà Anh Dạ công chúa lúc này cũng vừa vặn quay đầu lại, trông thấy Tiêu Vận, chân mày hơi cau lại nhưng cũng không nói gì. Nàng vừa định thu hồi ánh mắt thì chợt nhìn thấy Hoàng Bắc Nguyệt, lúc này sắc mặt nàng đã có chút thay đổi.

Lập tức Anh Dạ công chúa liền đứng dậy, nhanh chân hướng đám người bước tới.

Hành động đột ngột của Công chúa đương nhiên đã làm khơi dậy nỗi tò mò của mỗi người, nguyên bản đại điện có chút ồn ào hơi yên tĩnh lại, ánh mắt mỗi người đều hướng phía bên này.

Tiêu Vận còn chưa kịp phản ứng, Anh Dạ công chúa đã lớn giọng trách cứ: ” Đây là chỗ ngồi của ngươi sao?”

Tiêu Vận sửng sốt, Hoàng Bắc Nguyệt cũng ngẩn ra.

” Chỉ là thân phận thứ nữ thấp kém cũng dám cưỡi lên đầu Bắc Nguyệt quận chúa sao? Ngươi muốn tạo phản đó hả?” Thanh âm của Anh Dạ công chúa rất lớn, mỗi một người trong Hào Quang Điện đều có thể nghe rõ được.

Bị nhục nhã trước nhiều người như vậy, sắc mặt Tiêu Vận tái mét, gượng gạo nở nụ cười, đem chỗ ngồi nhường lại cho Hoàng Bắc Nguyệt.

” Ta, ta không cẩn thận ngồi nhầm chỗ.”

Ngoài miệng nói như vậy nhưng trong lòng Tiêu Vận hận đến nghiến răng nghiến lợi. Hoàng Bắc Nguyệt chết tiệt, nếu biết trước như vậy ta đã không dẫn ngươi theo rồi, dám làm cho ta chịu nhục nhã như vậy.

Động tĩnh bên này quá lớn đương nhiên cũng đã kinh động tới Hoàng Hậu, khiến nàng có chút nhíu mày, đoan trang nói: ” Anh Dạ, không được hồ đồ.”

” Mẫu hậu, ta không có hồ đồ a, người của Trưởng công chúa phủ không hiểu tôn ti pháp tắc, ta chỉ dạy dỗ bọn họ một chút thôi.” Anh Dạ công chúa cười nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.