Linh Miêu! Anh Yêu Em

Chương 551: Người lạ [1]




Trương Cư Chính chấp chưởng triều cương, đương thời uy thế vô cùng, tự nhiên Xưởng Vệ không dám phái trú mật thám ở gia đình lão. Nhưng trong trà lâu tửu quán đối diện tướng phủ, có không ít người ngồi ở đó năm này qua tháng khác, ánh mắt nhìn chằm chằm đại môn sơn đỏ đối diện một khắc không ngừng.

Rất nhanh, cảnh tượng Trương Tướng gia đích thân đưa tiễn Tần Chỉ Huy sẽ thông qua sai dịch Đông Xưởng, cẩm y mật thám cùng với miệng những người khác báo cáo tới chủ nhân bọn họ, đưa tới vô số suy đoán cùng liên tưởng...

Tần Lâm cỡi Đạp Tuyết Ô Chuy do Ngưu Đại Lực dắt tới, khẽ liếc nhìn sang trà lâu tửu quán bên kia đường. Mấy ánh mắt thủy chung nhìn sang bên này chằm chằm nhanh chóng thu liễm, trong lúc mơ hồ mấy đạo thân ảnh vội vã đi.

Đúng là hắn muốn hiệu quả này, Tần Lâm thấy vậy khẽ mỉm cười.

Hắn đã sớm biết Phùng Bảo kiêm cả trong ngoài, lòng tham không đáy khiến cho Trương Cư Chính bất mãn, cho nên nhất định Trương Tướng gia phải bảo chứng cho mình chuyện dạy dỗ Phùng Bảo. Bất quá cái gọi là thái độ coi như ngang hàng của Trương Tướng gia, quả thật không đủ cho người ngoài bàn tán: Tần trưởng quan hưởng phúc tề nhân, chỉ còn lại một vị trí bình thê, lại còn mặt dày nhắm vào nữ nhi bảo bối của lão, sắc mặt của Tướng gia không khó coi mới là lạ.

Lão Thái Sơn ôi lão Thái Sơn, Trương tiểu thư đã ném tú cầu, ngài còn muốn dùng gậy đánh uyên ương, tiểu sinh ta không thể làm gì khác hơn là đi lừa gạt Từ Đại tiểu thư... Tần Lâm lắc lắc đầu than thở.

Trương Sinh và Thôi Oanh Oanh trong Tây Sương ký nghe được lời than thở không biết xấu hổ này, e rằng sẽ lập tức đập đầu mà chết. Trên đời này tài tử giai nhân hàng ngàn hàng vạn, nào có một ai giống như vị Tần trưởng quan của chúng ta?

Lúc này là giữa trưa, Tần Lâm dẫn theo Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực vào Trư Thị Khẩu Tiện Nghi phường ăn uống no nê một bữa, nói qua một lượt các sự vụ khẩn yếu với hai vị huynh đệ tâm phúc này.

Đôi mắt ti hí của Lục mập trợn trừng, vừa ăn vịt vừa nói nước miếng văng tung tóe:

- Tìm được bảo bối cho Trưởng Công chúa, được Lý Thái hậu vui lòng, dạy dỗ Phùng Bảo một phen, đánh Phùng Bang Ninh, cuối cùng còn nói Trương Tướng gia bảo chứng, Tần Đại ca, chuyến này huynh làm như vậy quả thật là hết sức ổn thỏa.

Trong miệng Ngưu Đại Lực ngốn đầy thịt vịt, hành và bánh bao lá sen. May là cổ y to như cổ trâu cũng phải mắc nghẹn một hồi, lát sau mới trợn trừng cặp mắt to như chuông đồng lộ vẻ tiếc nuối nói:

- Thường nghe người ta nói cái gì giản tại đế tâm, trưởng quan gặp Thái hậu hẳn cũng là rất tốt, chỉ tiếc chuyến này mất rất nhiều khí lực, tiên đế phong hạ quốc bảo cũng là Trưởng Công chúa tìm được, không có công lao của trưởng quan.

Tần Lâm lắc đầu một cái, tên mập còn có ba phần kiến thức, lão Ngưu đối với triều cục, quan trường hoàn toàn là thất khiếu thông lục khiếu, còn lại một khiếu không thông.

Ba người ăn uống no đủ, tả hữu vô sự, cỡi ngựa từ từ đi dạo trở về, nhìn quanh quất khắp kinh sư, trên nóc không ít nhà đã đọng tuyết, dưới mái hiên rũ xuống băng trụ, cảnh sắc khác xa phương Nam, nhìn qua cũng hết sức thú vị.

Chợt nghe Thị Kiếm dùng giọng quan thoại Nam Kinh kêu lên:

- Tìm được rồi, cô gia ở chỗ này!

Từ Tân Di khoác áo choàng màu lửa đỏ, cỡi Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử, dẫn một đám nương tử quân nổi giận đùng đùng chạy tới.

Trời ơi không tốt… Tần Lâm đột nhiên nhớ ra, Từ Đại tiểu thư biết được mình vào cung làm gì đó, cả sáng hôm nay nhất định lo lắng trông chờ. Mình chậm chạp không trở về, nàng không tức giận mới lạ!

Từ Đại tiểu thư trợn tròn mắt hạnh, cũng cau mày liễu, vốn là lo lắng sợ hãi thay Tần Lâm, thấy hắn bình an lại hân hoan vô hạn. Thế nhưng thấy dáng vẻ hắn vô tư vô lự như vậy, hiển nhiên không phải là vừa ra cung liền lập tức về nhà, nhất thời căm phẫn bừng bừng.

Trong lòng xoay chuyển muôn vàn ý nghĩ, trong lúc Tần Lâm cho là Đại tiểu thư sắp sửa nổi trận lôi đình, đột nhiên nàng cất giọng dịu dàng nói:

- Quan, quan nhân, tuyết rơi dày như vậy, lại thêm gió Bắc lạnh lẽo, thiếp đã may một chiếc chiến y da báo cho chàng, mặc vào thử xem sao?

Trời ơi, có chuyện khác thường chính là yêu quái, Từ Đại tiểu thư trở nên dịu dàng ôn nhu như vậy từ khi nào? Tần Lâm không tự chủ được rùng mình, thầm nói đại sự không ổn.

- Tạm… tạm thời khoan hãy mặc, không lạnh, ta thấy không lạnh chút nào…

Tần Lâm ngượng ngùng sờ sờ mũi.

Từ Đại tiểu thư không nói lời gì, lập tức kéo Tần Lâm xuống ngựa, choàng chiến y da báo lên người hắn, hết sức dịu dàng nói:

- Là thiếp tự mình may, quan nhân cũng không nên chê!

Tần Lâm mặc lên người lập tức cảm thấy không được tự nhiên, thì ra áo da báo này tay áo bên trái thấp, tay áo bên phải cao, vạt áo trước dài ba tấc, vạt sau ngắn năm phân. Tần trưởng quan vốn anh phong nhuệ khí khoác cái áo này lập tức trông giống như một con khỉ đột.

- Trời ơi, cái này… ặc…

Vốn Tần Lâm định cởi áo ra, nhưng Từ Đại tiểu thư đã nghiến răng nghiến lợi, siết chặt song quyền kêu lên răng rắc.

Không thể làm gì, Tần trưởng quan gặp phải lão bà hùng mạnh cũng chỉ có thể nhẫn nại, mặc chiếc áo choàng da báo từ đầu tới chân không có chỗ nào thích hợp, cỡi ngựa chạy song song với Từ Đại tiểu thư.

Thị Kiếm cùng các nữ binh cười đau cả bụng, ngoài mặt vẫn phải giả vờ nghiêm trang, vô cùng vất vả. Ngưu Đại Lực cùng Lục mập có vẻ vui mừng trước tai họa của kẻ khác, hoàn toàn không nghĩ tới bổn phận mình là thuộc hạ.

- Này, Đại tiểu thư, nàng xem dáng vẻ của ta như vậy…

Tần Lâm giật cương ngựa chạy tới gần Từ Tân Di đang bĩu môi, dùng lời uyển chuyển nói.

Từ Đại tiểu thư liếc mắt nhìn hắn một cái, thấy y phục mình may quả thật không hợp, không nhịn được cười nói:

- Giống như con khỉ đột.

- Nàng là lão bà ta, vậy nàng chính là khỉ cái, trượng phu mất thể diện, lão bà cũng không đẹp mặt chút nào.

- Hì hì, bản tiểu thư đùa giỡn con khỉ đột là chàng…

- ……

Hai người vừa đi vừa cãi nhau, dần dần tới cửa Hội Tiên khách sạn.

Lại thấy nơi đó đã sớm chờ rất nhiều người, chất không ít đồ, phát hiện Tần Lâm trở lại, bọn họ lập tức ùa tới một lượt như ong vỡ tổ.

- Tần trưởng quan, chúc mừng chúc mừng!

- Tiểu nhân là người nhà Ty Lễ Giám Trương công công...

- Tần trưởng quan, tiểu nhân thay Từ Chưởng Hình tới vấn an ngài…

Tần Lâm bị đám người kia làm cho váng đầu hoa mắt, không nhịn được dứt khoát hét lớn một tiếng:

- Tất cả im miệng, từng người một nói, Hồng Chỉ Huy, mời lão nói trước.

Hồng Chỉ Huy kia chính là cộng sự đồng liêu nha môn Cẩm Y Vệ, mang theo một đám Thiên Hộ, Bá Hộ chờ ở chỗ này, vội vàng khom lưng vấn an:

- Chúc mừng, chúc mừng trưởng quan. Phùng Chỉ Huy đột nhiên cáo bệnh, chưởng Cẩm Y Vệ Lưu Đô Đốc đã phát ủy trát xuống, ủy trưởng quan ngài đại chưởng Nam Trấn Phủ Ty!

Tất cả quan viên Cẩm Y Vệ ở đây phần lớn là thuộc quan Nam Trấn Phủ Ty, lập tức hành lễ đình tham với Tần Lâm.

Cẩm Y Vệ trừ Lưu Thủ Hữu chấp chưởng quyền lực cao nhất toàn vệ, là quyền bính lớn nhất Nam Bắc Trấn Phủ Ty. Bắc Trấn Phủ Ty đối ngoại, chiếu ngục thiên lao làm người ta nghe thấy phải rùng mình sởn ốc. Mà Nam Trấn Phủ Ty đối nội, có quyền lực giám sát đối với toàn bộ hệ thống Cẩm Y Vệ, chính là cơ quan bí mật giám sát bên trong, mặc dù thanh danh không hề nổi bật, nhưng quyền lực thực tế là tương đối lợi hại.

Tần Lâm đã chấp chưởng Nam Trấn Phủ Ty, mặc dù trước đó còn có chữ ‘đại’ (tạm thay), nhưng hẳn là không bao lâu sau sẽ bỏ đi.

Thanh âm Hồng Chỉ Huy cực lớn, khom lưng thật thấp:

- Làm quan chưa bao lâu đã thăng tới chính tứ phẩm Cẩm Y Vệ Chỉ Huy Thiêm Sự, đại chưởng Nam Trấn Phủ Ty, bản vệ hai trăm năm qua chỉ có Tần trưởng quan là số một, khiến cho chúng hạ quan bội phục vô cùng.

- Khen quá lời rồi…

Tần Lâm khách sáo mấy câu, lại hỏi mục đích tới của những người khác.

Có sai dịch Đông Xưởng do Chưởng Hình Thiên Hộ Từ Tước phái tới, có lão gia nhân của Bỉnh Bút thái giám Ty Lễ Giám chưởng Ngự Mã Giám Trương Kình, cùng với một vị Bỉnh Bút thái giám khác, chưởng Nội Quan Giám Trương Thành, còn có Thành Quốc Công Chu Ứng Trinh phái tới, ai nấy mang cho Tần Lâm một phần lễ vật trọng hậu, danh sách lễ vật thật dài.

Trương Thành Ty Lễ Giám quá khứ cũng có qua lại khắng khít với Tần Lâm, nhưng vì có quan hệ của Trương Tiểu Dương, bất kể viết thư hay gặp mặt, trong lời nói y đều tự xưng là tôn trưởng với Tần Lâm.

Nhưng lần này, lão gia nhân y phái tới cực kỳ khách sáo, theo danh sách lễ vật đưa lên, khẩu khí đã hoàn toàn thay đổi, xưng hô ngang hàng với Tần Lâm, nói tiểu điệt Trương Tiểu Dương quá khứ u mê nhờ có Tần trưởng quan chiếu cố, vô cùng cảm kích, đặc biệt tặng chút lễ vật mọn, mong rằng vui vẻ nhận vân vân.

Đôi môi đỏ mọng của Từ Tân Di há tròn vo đút lọt quả trứng gà, kéo Tần Lâm sang bên hỏi nhỏ:

- Không đúng, Đông Xưởng Từ Tước không hợp với chàng kia mà, còn có Trương Kình kia, không phải là ở Nam Kinh chàng từng đánh cháu y là Trương Tôn Nghiêu, thiếp còn giúp chàng đánh y…

Trong lòng Tần Lâm biết rõ ràng, trên thực tế là Từ Tước thay Phùng Bảo tặng quà, miệng nói không có bằng chứng, Phùng Bảo lấy chuyện này để bày tỏ thành ý nước giếng không phạm nước sông. Sợ rằng ‘Thành ý’ của Phùng công công phong phú như vậy, cũng có liên quan chặt chẽ tới chuyện xảy ra trước cửa tướng phủ cách đây không lâu.

Thái độ Trương Thành phát sinh biến chuyển, từ trên cao nhìn xuống hóa thành ngang hàng, cũng coi như hợp với lẽ thường. Mà Trương Kình ở lâu trong cung, hiểu được mấy phần nội tình chuyện Thanh Minh Thượng Hà Đồ này, thấy Phùng Bảo nếm mùi đau khổ như vậy, trong lòng há không có chút động tĩnh nào. Y sai người đưa lễ vật tới là muốn xóa bỏ gút mắc chuyện giữa Tần Lâm và cháu mình khi trước.

Bất quá tính toán sơ qua, lễ vật của Thành Quốc Công Chu Ứng Trinh là thực tế nhất: một tòa nhà lớn ở hẻm Thảo Mạo.

Hẻm Thảo Mạo nằm về phía Bắc hẻm Dưỡng Mã của Hội Tiên khách sạn không xa, cách nha môn Cẩm Y Vệ cũng rất gần, Tần Lâm nhận lấy lễ vật của các nhà, lại viết phong thư tạ ơn nhờ Hồng Chỉ Huy mang cho Lưu Thủ Hữu, tiếp theo hứng chí bừng bừng chỉ huy thân binh Hiệu Úy dọn nhà.

Tần Lâm dời đi, Từ Tân Di cũng nhăn nhó hỏi Tần Lâm phải làm sao, Tần Lâm vung tay lên:

- Lão bà không ở chung với ta, người khác sẽ tưởng là phu thê chúng ta sống riêng…

Từ Đại tiểu thư thật cao hứng chỉ huy các nữ binh cũng dọn nhà, bận rộn một buổi chiều mới dọn xong, sau khi lau mồ hôi trán, chợt nhớ tới cái gì lại thở dài nói:

- Đáng tiếc Thanh Minh Thượng Hà Đồ bị Chu Ứng Trinh đốt rụi, thiếp nghe phụ thân nói qua, bức họa này có thể so với trân bảo hiếm thế Minh Nguyệt Châu, Hòa Thị Bích.

Tần Lâm dắt tay của Từ Tân Di đi tới gian phòng vừa mới dọn dẹp xong, đóng cửa phòng lại, lấy trong ngực áo ra một vật dài chừng một thước:

- Lão bà xem thử đây là cái gì.

Bức họa dài hơn thước chậm rãi mở ra, kết cấu cổ kính, nét vẽ tinh xảo, cảnh vật Biện Kinh vào năm Tuyên Hòa thời Bắc Tống như rành rành trước mắt, chính là Thanh Minh Thượng Hà Đồ được xưng quốc bảo truyền đời sánh ngang với Minh Nguyệt Châu, Hòa Thị Bích.

May là Ngụy Quốc Công phủ Nam Kinh trân bảo chất đống như núi, Từ Tân Di đã thường thấy qua trân bảo đủ các màu sắc, lúc này cũng không nhịn được nín thở, thật lâu mới kêu lên thật thấp:

- Đây... Đây là Thanh Minh Thượng Hà Đồ, Tần Lâm chàng làm thế nào thu vào tay? Phía sau còn có lời bạt của Phùng Bảo, chàng làm cho lão quá thảm…

- Ha ha, lấy tranh từ trong tay tiểu tử Chu Ứng Trinh kia, vi phu làm dễ như trở bàn tay.

Tần Lâm cười ha hả, gương mặt lộ vẻ đắc ý.

Thanh Minh Thượng Hà Đồ chính là quốc bảo truyền đời, bất kể hoàng gia, Chu Hi Trung, Phùng Bảo hoặc là bất cứ người nào khác cất giấu, hẳn sẽ tiếp tục lưu truyền trên thế gian này. Nhưng nếu như bị thiêu hủy, vậy thì tan thành tro bụi, cũng không thể nào tái hiện nhân gian nữa.

Chủ ý đốt bức họa cho tiền nhân là Tần Lâm nghĩ ra thay Chu Ứng Trinh, Tần trưởng quan của chúng ta không thể nào trơ mắt nhìn cho quốc bảo tuột khỏi tay mình như vậy được.

Hắn đuổi kịp Chu Ứng Trinh, cầm một bức họa giả tráo lấy bức họa thật. Muốn gạt Chu Ứng Trinh quả thật quá dễ dàng, tiểu tử này cũng không mở ra xem thử đã đốt trụi bức họa đi, cho nên hiện tại bức họa thật đã đổi sang họ Tần.

- Không không không, thiếp không hỏi chàng đánh tráo thế nào…

Từ Tân Di cau mày, nhớ lại đầu đuôi gốc ngọn chuyện này:

- Thiếp nói là từ mới bắt đầu, là Nghiêu Anh biểu muội mất bốn món trân bảo, chúng ta nhờ chàng giúp tìm trở về. Sau đó chàng bảo thiếp đi nói với Vũ Thanh Bá Lý Vĩ rằng Thanh Minh Thượng Hà Đồ rất đáng tiền... Vì sao về sau bức họa này lại gây ra nhiều chuyện như vậy, cuối cùng còn tới tay chàng?

Trong mắt Tần Lâm chợt lóe ánh sáng giảo hoạt, sờ sờ cằm:

- Chuyện này nói ra rất dài dòng, chúng ta không ngại uống rượu ngắm tranh, vi phu sẽ nhất nhất kể lại tường tận.

Lòng hiếu kỳ của Từ Tân Di rất mạnh, lấy được Thanh Minh Thượng Hà Đồ cũng nên uống cạn một chén lớn, lập tức truyền lệnh mang rượu lên, sau đó tự mình đóng cửa phòng lại, giống như đưa bé ngoan ngoãn tiến tới bên người Tần Lâm:

- Nói mau, nói mau, chớ có úp mở nữa.

Tần Lâm cười cười:

- Tìm bốn món trân bảo cho Nghiêu Anh biểu muội chẳng qua chỉ là dạo đầu, thậm chí bản thân Thanh Minh Thượng Hà Đồ cũng không quan trọng, vi phu ta vốn là muốn chỉnh trị Phùng Bảo.

- Bởi vì Phùng Bang Ninh sao?

Từ Đại tiểu thư tròn xoe mắt hạnh chớp chớp, cảm thấy có vẻ khó lòng tin được. Nàng sinh trưởng ở Ngụy Quốc Công phủ, cũng hiểu một ít chuyện trong quan trường, bởi vì tranh nhau chấp chưởng Nam Trấn Phủ Ty cùng Phùng Bang Ninh lại đi đối phó chưởng ấn Ty Lễ Giám, Đốc Công Đông Xưởng Phùng Bảo, chuyện này rõ ràng là hành sự theo cảm tính.

- Nếu như muốn dùng một câu nói diễn tả cả sự kiện, đó là phòng thủ tốt nhất chính là tiến công.

Tần Lâm cười cao thâm khó lường, bưng chén rượu lên chạm cùng Từ Tân Di.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.