Linh Miêu! Anh Yêu Em

Chương 14: Tiểu bạch thỏ cũng thông minh [4]




Tốc độ của tộc nhân lúc lên núi rất nhanh, khi xuống núi thì tốc độ cũng chậm hơn rất nhiều, phần lớn mọi người chân đều mềm nhuyễn. Chung quanh khắp nơi là cây cối bị bão tố sấm chớp càn quét gãy ngã đổ, có cây ngăn giữa đường đi, các tộc nhân phải vòng qua nó mà đi.

Trên núi có rất nhiều cây ăn quả hiện tại đều trụi lủi không còn quả nào. May mắn có cây còn được hai ba trái treo lủng lẳng, phần lớn trái cây bị rơi rụng vào trong vũng bùn. Bởi vì mưa đá quá lớn, hầu như trái cây đều bị dập nát, một số ít trái không bị dập nát thì bị nước trôi khắp nơi hoặc may mắn được gốc cây ngăn trở thì tránh được một kiếp.

Tộc nhân rất đói bụng, khi xuống núi nhìn thấy trái cây mặc kệ có dập nát hay không dập nát thì cũng nhặt lên cọ vài cái vào quần áo rồi bỏ vào miệng cắn. Không có ai ghét bỏ trái cây bị bẩn, càng không có người ghét bỏ chúng bị dập nát và hương vị không ngon, lấp đầy bụng quan trọng hơn.

Lúc này Trình Y cũng bất chấp sạch sẽ, nhưng không có nhặt trái cây dập nát mà tới tảng đá lớn hoặc gốc cây nhặt được vài trái cây coi như nguyên vẹn mà ăn, cô cũng đưa cho A Man vài trái buộc hắn ăn hết.

Lần mưa to này ảnh hưởng rất lớn đến cuộc sống của tộc nhân, trái cây đại khái không còn bao nhiêu. Giờ xuống núi nhìn thấy rau dại bị mưa đánh cho tan nát, chỉ còn lại một ít rau dại còn tàm tạm cùng với một ít là Diệp Tử đều được tộc nhân hái về. Lúc này bất cứ là thực vật nào cũng đều là thực trân quý.

Hao phí trăm cay nghìn đắng cuối cùng cũng xuống núi, các tộc nhân bắt đầu đi về phía bộ lạc. Cây cối và hoa quả trên đường cũng không tốt hơn so với trên núi bao nhiêu, tất cả cành hoa dại mềm mại đều bị mưa đá làm cho dập nát. Có mấy cây đại thụ bị sấm sét đánh thành mấy đoạn, các nam nhân chặt nhánh cây bị đốn ngã mang theo ở bên người.

Ở trên đường ngẫu nhiên gặp được vài động vật nhỏ, những động vật nhỏ này hành động rõ ràng chậm chạp hơn rất nhiều, bị đói mấy ngày nên rất gầy yếu, mưa đã tạnh nên chúng nó đi ra kiếm ăn, kết quả còn chưa kiếm được cái ăn đã trở thành con mồi của tộc nhân thuận tay bắt lấy.

Bởi vì trên đường ăn được chút trái cây nên bụng của mọi người cũng dễ chịu hơn một chút, kéo bước chân mệt mỏi về trong bộ lạc. Tuy đã làm xong chuẩn bị tâm lý nhưng nhìn toàn cảnh bộ lạc bị mưa dông trở thành bình địa không còn hình dáng ‘nhà’ mọi người cực kỳ khổ sở. Một số phụ nữ chịu không được mà rơi lệ.

Nhà cửa tan rã, cọc gỗ cành cỏ khắp mọi nơi, trong dĩ vãng bộ lạc tràn đầy tinh thần phấn chấn và cười vui hiện tại làm cho người ta có một loại cảm giác hoang vu tang thương.

“Thu dọn ra một mảnh đất trống, chúng ta ăn cơm trước.” Tộc trưởng nhìn gia viên bị hủy diệt trầm giọng ra lệnh.

Các tộc nhân đè xuống khổ sở, đem cọc gỗ nhánh cây bị nước trôi chất đống dọn qua một bên, dọn ra một bãi cỏ trống còn chút nước ẩm ướt. Cỏ khô còn lại cũng không nhiều, chất vài đống lửa dùng ít cỏ khô còn lại mồi lửa. Các tộc nhân quây quanh đống lửa buồn buồn ngồi nướng thịt săn được dọc đường về.

Tuy rất muốn trùng tu nhà cửa ngay lập tức, nhưng mọi người đều biết phải lấp no bụng rồi mới có sức làm việc. Phụ nữ đi tới bờ sông lấy nước, ngay khi đàn ông nướng thịt thì các nàng bắt đầu đun nước nấu cháo rau dại. Con mồi rất ít hơn nữa vì bị đói nên rất gầy, mỗi người được phân không có bao nhiêu thịt, căn bản ăn không đủ no. Cũng may có không ít rau dại miễn cưỡng có thể tạm no bụng.

Trình Y phát hiện tâm tình A Man không được tốt, nghĩ tới hắn khó chịu là vì nhà cửa bị phá hủy, nắm tay hắn cho hắn một ánh mắt trấn an. Nhà ở không có thì có thể làm lại, có nhiều tộc nhân như vậy tin tưởng rất nhanh sẽ làm xong nhà cửa.

Vội vàng ăn cơm, các tộc nhân cũng no được sáu phần, sau đó bắt đầu bận rộn làm việc. Đống lửa không có lập tức dập tắt đi mà dùng để sấy khô cọc gỗ và cỏ. Đàn ông đi quét dọn sân bãi chuẩn bị cất nhà, phụ nữ mang sọt lên lưng kết đội đi tìm rau dại trái cây và thức ăn.

Trình Y đi theo các nàng, các nữ nhân vừa đi vừa nói chuyện liền đi xa một chút, thực vật gần đó đều bị phá hủy lợi hại, rau dại và trái cây ở nơi xa hẳn sẽ không bị ảnh hưởng, cũng không biết phải đi bao xa mới tìm được rau dại và trái cây không bị tổn hại.

Lần này đi hơn vài dặm, tất cả thực vật trên đường đi qua đều không có may mắn tránh khỏi. Cây cối cao lớn khỏe mạnh biến thành trụi lủi cành, mà cỏ cây yếu ớt sinh mệnh lực không đủ ngoan cường thì bị chặt đứt cành nhánh khắp nơi trên mặt đất. Nhóm người Trình Y cũng không tìm được bao nhiêu trái cây trên đường đi, đừng nói là nhặt được trái cây, cho dù là rau dại còn có cám, chỉ cần không có xấu đến tình trạng không thể ăn được các nàng đều nhặt hết để vào trong sọt.

Lại đi thêm khoảng hai ba dặm rốt cuộc nhìn thấy một mảng cây cối không có bị mưa ảnh hưởng. Ở đây không có bị mưa to tập kích qua, Trình Y và tộc nhân mừng rỡ vội vàng chạy qua hái trái cây. Một nhóm người đi hái rau dại và cám ở chung quanh, một nhóm ở lại hái trái cây. Bởi vì nơi này cách bộ lạc tối thiểu cũng khoảng bảy tám dặm, một lần qua lại rất tốn sức nên tất cả các sọt đều tận lực chứa đầy.

Trình Y hái được rất nhiều trái cây và rau dại, cám cũng có một ít. Lần này đi cô không biết sẽ có thu hoạch cho nên chỉ lấy một cái túi và cõng một cái sọt. Hiện tại đã biết thực vật nơi này tốt, lần sau đến cô sẽ cầm theo cái đòn gánh không đâu vào đâu của mình đến đây.

Thắng lợi trở về, thần sắc các nữ nhân buông lỏng hơn rất nhiều, cái này chứng minh buổi tối mọi người lại không cần ủy khuất dạ dày của mình, có thể ăn no mười phần rồi.

Trên đường trở về nhìn thấy mấy con thỏ hoang, chắc là ra ngoài kiếm ăn, bọn chúng đi rất chậm thậm chí có một số đi không được bao xa còn ngã lăn ra. Mọi người thấy vậy không khỏi mừng rỡ, buông cái sọt xuống chạy đi bắt động vật đói đến nỗi không đi được, đưa tay ra tóm được, vặn cổ bỏ vào sọt lại đi về.

Đói bụng đến không đi được mà ngã xuống chỉ là vài con cá biệt, về sau có gặp vài con thỏ cho dù chúng nó có không có tinh thần gì nhưng thấy có người muốn bắt chúng nó liền nhảy lên chạy trốn. Dù sao phụ nữ cũng không am hiểu đi săn, những động vật vừa chạy thì các nàng không bắt được rồi, vì vậy không có thu hoạch thêm.

Mới đầu Trình Y cũng cho rằng những động vật này bị đói quá mức nên té ngã, về sau nhìn thấy một con thỏ bị đói đến da bọc xương như vậy nhưng vì bảo vệ tính mạng mà chạy trốn rất nhanh thì đột nhiên lo lắng.

“Chúng ta ném bỏ mấy con thỏ này đi, xem ra bọn chúng rất giống như là sinh bệnh.” Trình Y nói với các nữ nhân đang rạo rực vì bắt được con mồi.

“Làm sao có thể, chúng nó bị đói.” Các nàng căn bản không đem lời nói của Trình Y ở trong lòng, mưa to mấy ngày liên tục nên những động vật cũng giống như họ không cách nào ra ngoài kiếm được thức ăn nên đói bụng đến đi không được là đạo lý rất bình thường, làm sao có thể sinh bệnh?

Trình Y cũng chỉ là suy đoán không cách nào xác định, huống chi cô là bác sĩ cũng không phải là bác sĩ thú y, không cách nào kiểm tra động vật chết đi này đến cùng là có bệnh hay không có bệnh. Các nữ nhân phá lệ quý trọng mấy con mồi nho nhỏ này, ai cũng không nghĩ ném đi thức ăn không dễ kiếm được, cho dù cô có đi khuyên cũng chỉ là hao phí miệng lưỡi. Cá biệt còn có nữ nhân quăng tầm mắt không vui đến cô. Nghĩ muốn cùng tộc nhân hòa thuận ở chung cơ bản bỏ đi ý niệm trong đầu, nghĩ có lẽ động vật thật sự chỉ đói bụng quá chứ không phải giống như cô suy đoán là bị bệnh.

Các tộc nhân dùng ba giờ đi và về, khi trở về thì tất cả nam nhân đều đang bận rộn làm nhà. Bọn họ là mấy chục người cùng xây một gian nhà, chờ xây xong lại đi xây gian khác. Phòng của tộc trưởng, nữ vu y, A Man và A Thái được làm trước rồi mới đi làm cho các tộc nhân khác. Thời gian ba giờ họ đã làm xong bốn phòng cho nhóm người tộc trưởng.

Để lại một nửa nam nhân ở lại xây nhà, còn một nửa ra ngoài đi săn. Các tộc nhân phân công hợp tác không có một ai nhàn rỗi, người già và trẻ con không tiện đi ra ngoài thì lấy cọc gỗ và cỏ dại bị nước cuốn trôi hong cho khô trước đống lửa rồi đưa tới cho các nam nhân làm nhà.

Các nữ nhân vừa về đến lập tức giúp một tay với các nam nhân, nhiều người nên nhà cũng làm nhanh hơn. Lát sau các nam nhân ra ngoài đi săn cũng lục tục trở về, con mồi mang về so với bình thường còn nhiều hơn. Chắc là mưa tạnh nên chúng không thể chờ đợi được mà ra ngoài kiếm ăn, vì vậy phá lệ săn được nhiều, chỉ là mỗi con mồi gầy hơn mà thôi.

Mệt nhọc nửa ngày mọi người đều đói bụng, buông công việc trong tay chuẩn bị ăn cơm. Nam nhân đi ra bờ sông lột da bỏ nội tạng, nữ nhân đi lấy nước về nấu cháo, tất cả vội vàng bận việc rồi trở về làm thành một vòng nấu cháo nướng thịt.

Có các nam nhân săn con mồi lớn trở về, mấy con thỏ hoang gầy ốm nữ nhân mang về không được để mắt tới rồi. Bất quá cũng không có ai cam lòng bỏ chúng nó đi, vẫn như cũ mà xiên rồi nướng trên lửa. Các tộc nhân chia phần lớn thịt con mồi lớn có cảm giác chắc bụng cho nam nhân, con thỏ bị ghét bỏ thì để cho nữ nhân săn được nó.

Trình Y từ chối khéo một nữ nhân đưa tới thịt thỏ trong đó, cùng A Man ăn thịt một loại động vật lớn lên rất giống lợn rừng có thân hình to lớn sau đó uống nửa chén cháo và ăn ba quả trái cây. Đã sáu ngày không được ăn uống no lại thịnh soạn như vậy rồi, ở trong tình huống đói bụng nhiều ngày như vậy cho dù thịt nướng không có vị muối cũng trở nên dị thường mỹ vị. Uống cháo rau dại còn muốn ngon hơn cháo Bát Bảo thời hiện đại. Sau khi ăn no cô thỏa mãn mà tựa lên người A Man, một tay vuốt bụng no tròn thỏa mãn cười đến con mắt thành đường chỉ.

Ăn cơm no, các tộc nhân cũng có khí lực, không hề trì hoãn mà toàn bộ vùi đầu đi xây nhà ở. Tới khi trời hoàn toàn tối đen thì bọn họ làm thêm được sáu gian phòng nữa, sáu gian phòng này để cho người già trẻ con và phụ nữ ở.

Buổi tối Trình Y, Miểu, mẹ con vu y, vợ tộc trưởng còn có hai nữ nhân khác của tộc trưởng chen chúc trong một gian phòng. Còn lại chín gian phòng ốc thì người già trẻ con và phụ nữ chia nhau vào ngủ. Tất cả nam nhân lấy tộc trưởng làm đầu toàn bộ ở bên ngoài chịu đựng qua một đêm.

Trong tộc nhiều người, xây nhà ở là một công trình lớn, liên tục ba ngày xây phòng ở đến ngày thứ tứ thì tất cả đều được làm mới, các tộc nhân rốt cuộc có thể thở phào nhẹ nhõm.

Ngay khi tộc nhân khôi phục lại cuộc sống đi săn trong dĩ vãng thì chuyện bất hạnh xảy ra.

Đầu tiên là một nữ nhân đột nhiên lên cơn sốt, toàn thân vô lực, mặt đỏ gay gắt, không muốn ăn hơn nữa cổ họng bị khô khàn giọng. Uống qua thảo dược vu y cho cũng không khá hơn, ngược lại càng ngày càng có xu thế nghiêm trọng, cuối cùng là không thể xuống giường được.

Bệnh tình của nữ nhân biến chuyển nghiêm trọng, những người khác cũng bị ảnh hưởng. Đầu tiên là con gái năm tuổi của nàng ấy cũng bắt đầu nóng sốt, một hai ngày sau lại giống như nữ nhân kia đều nằm liệt giường. Vợ và con gái đều bị bệnh, nam nhân sốt ruột muốn chết, bất chấp không còn đi săn, cả ngày chăm sóc người nhà của hắn. Càng không ngừng mớm thuốc dọn dẹp vật bài tiết cho họ. Chỉ là mọi cố gắng của hắn đều uổng phí, vào sáng sớm một ngày vợ hắn liền nuốt khí, khi chết gầy chỉ còn da bọc xương.

Nam nhân cực kỳ bi thương, sau khi vừa khóc vừa dùng chiếu cuốn thi thể nữ nhân đem chôn ở sau núi hoang dã thì cũng ngã bệnh. Bệnh trạng giống như vợ hắn, toàn thân vô lực phát sốt, khi hắn nằm trên giường không dậy nổi thì con gái hắn cũng chết đi.

Một cái chứng bệnh làm hai người bị bệnh liên tục giờ thêm người thứ ba, chuyện này làm cho tộc nhân lo lắng rồi, đều đi về phía vu y thỉnh giáo rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

Vu y nhắm mắt bấm đốt ngón tay phải một hồi, sau đó mở mắt vặn đầu lông mày nói: “Vu Thần trách cứ tộc nhân chúng ta sát nghiệt quá nặng, lúc dùng mưa to phá hủy nhà cửa của chúng ta cũng không đủ, ngài muốn đoạt đi mệnh một phần tộc nhân!”

Các tộc nhân vừa nghe liền nóng nảy, nhao nhao hỏi thăm.

“Vậy làm sao bây giờ? Chẳng lẽ không có phương pháp giải quyết sao?”

“Mấy ngày kế tiếp tộc nhân chúng ta sẽ còn có người lần lượt chết đi. Hiện tại Vu Thần rất tức giận, không để ý tới vấn đề của ta, chờ lão nhân gia ngài hết giận thì ta mới có thể lại đi hỏi.” Vu y khổ sở lắc đầu nói.

Các tộc nhân sợ nhất chính là chuyện chọc giận Vu Thần, nghe nói là bọn họ sát nghiệt quá nặng, vì vậy mấy ngày sau cũng không có người đi săn, cả ngày chỉ dùng rau dại trái cây lấp bụng để cầu mong chuộc tội. Chỉ là cho dù bọn họ chuộc tội cũng không có làm cho Vu Thần nguôi giận, ngay sau khi nam nhân kia cũng chết đi thì những khác cũng phát bệnh giống như vậy, mặc kệ là nam hay nữ chỉ cần bị nhiễm phải liền ngã bệnh.

Ngắn ngủi thời gian vài ngày, trong tộc đã có hơn ba mươi người sinh bệnh, số lượng người tử vong tăng lên mỗi ngày hai ba người. Chứng bệnh này làm tộc nhân hoảng sợ với tốc độ lây nhiễm kinh hoàng, mỗi ngày đều có thêm một hai người sinh bệnh, chỉ cần một người bệnh, người nhà của hắn cũng sẽ bị bệnh theo.

Loại hiện tượng này Trình Y cũng không lạ lẫm, có câu nói phần lớn ôn dịch thường phát sinh sau thiên tai. Bởi sau khi thiên tai hoàn cảnh vệ sinh không xử lý tốt thì dễ dàng sinh ra ôn dịch, hiện tại uy hiếp tính mạng tộc nhân chính là ôn dịch!

“Nhanh tập trung người bệnh lại cùng một chỗ, đừng cho người khác dễ dàng tiếp xúc bọn họ!” Trình Y cấp bách nói với A Man chỉ mới vài ngày trôi qua mà gầy đi không ít.

A Man biết rõ Trình Y hiểu được chữa bệnh, cô vừa nói xong hắn liền nghe hiểu, vội vàng chạy ra ngoài an bày chuyện cách ly.

Khi người thứ hai chết đi cô cũng có nghĩ tới là bệnh ôn dịch, chỉ là tuy cô đã cứu Miểu nhưng các tộc nhân khi gặp chuyện lại càng tin tưởng vu y, không có ai tin tưởng lời Trình Y nói rằng như vậy là ôn dịch. Bọn họ lại mê tín cho rằng Vu Thần đang trừng phạt bọn họ, chuyện bọn họ bức thiết muốn làm nhất chính là biểu hiện ra ý ăn năn hối lỗi khiến cho Vu Thần nguôi giận.

Mỗi ngày vu y khai mở phương thuốc căn bản không dùng được cho ôn dịch, khi không tìm được nguồn gốc ôn dịch thì không có cách nào đưa ra được phương pháp trị liệu chính xác. Vì vậy Trình Y càng không có cách nào làm cho các tộc nhân nghe lời của cô mà không bị lời nói xằng bậy của vu y chi phối.

Lời nói của Trình Y không có tác dụng, nhưng lời của cô được truyền ra từ miệng của A Man thì có phân lượng nhiều hơn. Các tộc nhân cho dù không rõ tại sao phải đem toàn bộ người bị bệnh an trí tại một chỗ, cho rằng như vậy khó chăm sóc cho bọn họ, nhưng mà vẫn nghe lời đem người bệnh tập trung lại với nhau.

Trong lúc A Man đi ra ngoài, ở trong phòng Trình Y đã làm được mười mấy cái khẩu trang. Ôn dịch là bệnh truyền nhiễm, chủ yếu là truyền bệnh khuẩn qua đường hô hấp, đeo lên thì hiệu quả hơn rất nhiều. Ở đây không có thiết bị khử trùng, chỉ có thể nấu trong nước sôi nhiều lần.

Khi A Man trở về thì tháo xuống khẩu trang Trình Y làm cho hắn nói: “Người bị bệnh đã tập trung lại cùng một chỗ rồi, vu y đặt biệt đi tới phát ra cáu kỉnh.”

Trình Y há miệng muốn nói vu y chính là loạn chữa bệnh, ngẫm lại lại nhắm mắt lại. Trong thâm tâm của tộc nhân địa vị vu y rất cao cả, cho dù là người thân mật nhất A Man, cô cũng không thể nói ra lời nói xấu vu y.

Sáng sớm hôm sau, vu y triệu tập tộc nhân tuyên bố nói Vu Thần báo mộng cho nàng, muốn tộc nhân lấy ra một đôi đồng nam đồng nữ hoạt bát đáng yêu, vào lúc giữa trưa ngày mai thiêu sống bọn họ tế lễ Vu Thần. Nếu như đôi đồng nam đồng nữ này đến thiên gian có thể khiến cho Vu Thần vui lòng thì trận tai nạn này có thể sẽ lập tức biến mất, nếu không thì tai nạn còn có thể tiếp tục.....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.