Linh La Giới

Chương 54: Thuật Thông Linh




“Được rồi, có A sao ngươi cùng Chu sao sao ở bên trong đó rồi, tiểu hài tử như mèo con thì tiến vào làm cái gì” Vương Nhị kéo Đại Trụ lại khuyên nhủ.

Vương Đại Trụ cũng không đáp lời, nhưng cuối cũng cũng thả con mèo nhỏ ra, ngơ ngác đứng ở trước cửa phòng, kề sát người vào cánh cửa, giống như muốn nghe ra chút gì đó.

Trong phòng thỉnh thoảng truyền ra tiếng kêu đau đớn của Lí Giai nhi cùng tiếng của sao sao hỗ trợ được mời tới, cụ thể là nói cái gì cũng không nghe rõ lắm.

Lí Học Tuấn đem ba đứa nhỏ đưa đến học đường ở đầu thôn xong, cũng vội vã chạy trở về “Cha, hiện tại như thế nào rồi?”

“Chưa có gì đâu, còn mấy đứa nhỏ đâu rồi?” Vương Nhị hỏi.

“Con đưa đi học đường rồi, cũng đã nói qua với phu tử, không thành vấn đề” Lí Học Tuấn đáp, xoay người qua thấy được bộ dáng khẩn trương hề hề của Vương Đại Trụ, liền đi qua vỗ vỗ bả vai của hắn nói:”Đại Trụ, sang đây ngồi một lát đi, đừng che ở cửa”.

Vương Đại Trụ cả người có chút cứng ngắt, ngơ ngác đi theo Lí Học Tuấn đến cái bàn nhỏ ở giữa sân ngồi xuống.

“Mèo con, Học Tuấn, hai người các ngươi giúp ta nhìn xem, để ta đi xem củi lửa thế nào, còn phải đun thêm nước nóng nữa” Vương Nhị một bên nói, một bên hướng trù phòng đi đến.

“Cha, ta đi giúp ngươi” Con mèo nhỏ kêu lên, ở đây cũng không có việc gì, chỉ có thể chờ ở bên ngoài, hơn nữa nhìn dáng vẻ khẩn trương của Vương Đại Trụ, trong lòng cũng bất giác trở nên không thoải mái.

“Mèo con, ngồi một lát đi, một chút nữa có lẽ bên trong sẽ cần giúp đỡ” Vương Nhị cũng không quay đầu lại, đối với con mèo nhỏ nói.

“Mèo con, ngồi ở đây đi, nghe lời cha” Lí Học Tuấn vẫy vẫy con mèo nhỏ.

Ước chừng hơn nửa canh giờ sau, trong phòng đột nhiên truyền đến một trận hét to của Lí Giai nhi, Vương Đại Trụ tức thì nhảy dựng lên xông về hướng gian phòng, áp lên trên cánh cửa hét lớn “Giai nhi, A sao, có chuyện gì vậy, Giai nhi, Giai nhi…”

Con mèo nhỏ cùng Lí Học Tuấn nhanh chóng tiến lên đem Vương Đại Trụ kéo lại, sợ hắn kích động sẽ đem cửa phá sập, hai người hợp lại cư nhiên vẫn không kéo được Vương Đại Trụ.

“Không có việc gì đâu, mau trách ra…” Ngô Tô nhi ở trong phòng quát lên, Đại Trụ lúc này mới đình chỉ gõ cửa, nhưng vẫn như cũ khó khăn đứng ở cửa.

Lại ước chừng qua hơn một chén trà nhỏ nữa, cánh cửa rốt cuộc mở ra phân nửa, Đại Trụ nghĩ muốn đi vào liền bị Ngô Tô nhi đẩy ra “Bây giờ ngươi không thể vào được, qua hai ngày nữa đã”

Vương Nhị nghe động tĩnh cũng từ trù phòng chạy tới, đi theo Ngô Tô nhi ra ngoài là một lão sao sao đang ôm một tiểu hài tử vừa mới được sinh ra cho mọi người nhìn thoáng qua, sau đó lại ôm đi vào, đem cánh cửa đóng kín lại, nói là sợ Lí Giai nhi trúng gió.

Đi theo hỗ trợ lão sao sao, Ngô Tô nhi ở trong phòng hô “Mèo con, vào đây giúp A sao một tay”

Trong mắt Ngô Tô nhi, con mèo nhỏ là người đã gả ra ngoài, có một số việc không cần phải kiêng kỵ nữa, hơn nữa, việc giúp đỡ này cũng có thể làm cho con mèo nhỏ hiểu biết một chút những việc cần phải chú ý ở thời kỳ hậu sản.

“A, dạ” Con mèo nhỏ lên tiếng.

“Đem một chậu nước nóng vào đây” Ngô Tô nhi lại hô lên.

Nước nóng đã sớm được Vương Nhị chuẩn bị tốt, con mèo nhỏ một mình bưng mộc bồn tiến vào, cửa sổ cũng cửa ra vào đều bị đóng kín lại, trong phòng còn có một mùi nồng đậm nào đó nữa, con mèo nhỏ đặt mộc bồn xuống, nhíu mày khó chịu.

“Mùi sao lại nồng vậy? hảo khó ngửi” con mèo nhỏ đến gần giường, mùi càng nồng hơn.

“Mới sinh xong không thể gặp gió, nhẫn nhẫn đi, qua một lát nữa mùi sẽ tản” Ngô Tô nhi tức giận nói.

Lí Giai nhi có chút tiều tụy nằm ở trên giường, trên người phủ từng lớp từng lớp chăn, đứa bé mới sinh quấn khăn nằm ở một bên, khẽ hừ nhẹ.

“Qua đây, giúp ta đem Giai nhi nâng dậy, nhanh lên, trước tiên uy cho hài tử một lần nãi” Ngô Tô nhi đối với con mèo nhỏ kêu lên.

Con mèo nhỏ chịu đựng sự không thoải mái, cùng Ngô Tô nhi đỡ bả vai của Lí Giai nhi, giúp Lí Giai ngồi dậy.

“Ân, a, không được, A sao” Còn chưa ngồi dậy, Lí Giai nhi đã cau mày kêu lên.

“Làm sao vậy, lại chảy nữa sao? Nhẫn một chút, cứ ngồi dậy trước đi rồi sau đó ta sẽ giúp ngươi lau” Ngô Tô nhi đỡ Lí Giai nhi nói.

Chờ Lí Giai nhi ngồi dựa vào gối đầu xong, Ngô Tô nhi liền cẩn thận đem chăn xốc lên phân nửa, một cổ mùi nồng đậm lại truyền ra ngoài, con mèo nhỏ chỉ cảm thấy dạ dày sôi lên từng trận, che miệng lui ra phía sau.

“Mèo con, giúp ta đỡ tẩu sao sao của ngươi, ta còn phải lau chùi cho Giai nhi” Ngô Tô nhi đang cúi đầu giúp Lí Giai nhi để ý miệng vết thương nên nhất thời không chú ý tới sự khó chịu của con mèo nhỏ.

Con mèo nhỏ đành phải cố gắng nhịn thở, tựa vào cạnh giường đỡ lấy bả vai của Lí Giai nhi, cúi đầu xuống lại nhìn thấy trải trên giường không phải là đệm lót cùng sàng đan (khăn trải giường) mà toàn là rơm rạ, lót ở trên đó cũng chỉ có một lớp vải thô, mà lúc này lớp vải đã có rất nhiều vết máu.

Lí Giai nhi hơi mở chân ra, khóe mắt con mèo nhỏ liền nhìn thấy hạ thể Lí Giai nhi chảy ra một bãi hồng loãng xen lẫn dịch thể màu vàng, Ngô Tô nhi cầm lấy khăn ấm lau chùi nơi ấy cho Lí Giai nhi, còn chất dịch đó chảy đi đâu thì không biết được.

“A sao, Giai nhi nằm ở nơi ẩm ướt như vậy không sao chứ?” Con mèo nhỏ thấy Lí Giai nhi từ từ nhắm hai mắt lại, nhìn sắc mặt cũng không tốt cho lắm liền quan tâm hỏi.

“Không có biện pháp, bây giờ còn chưa thể di chuyển được, qua hai ngày rồi mới đổi được, rơm rạ phía dưới có bỏ thêm tro vào, một hồi nữa nó sẽ ngấm xuống phía dưới” Ngô Tô nhi lấy khăn ra, thấy không chảy ra nữa mới thở phào nhẹ nhõm, đem khăn bỏ vào trong mộc bồn, nước trong mộc bồn liền từ từ biến đổi màu sắc.

Ngô Tô nhi cẩn thận ôm lấy đứa bé đặt trước ngực của Lí Giai nhi, con mèo nhỏ thấy Lí Giai nhi cố sức cởi vạt áo ra, đem ngực mình, lúc này nổi lên thành một ngọn núi nhỏ, nhét vào trong miệng đứa bé.

Con mèo nhỏ nhìn, bỗng nhiên nghĩ đến chính mình, thế nào cũng không tiếp thu được, a, chẳng lẽ hắn cũng sẽ biến thành giống như vậy, mặt con mèo nhỏ thoáng cái nóng lên, hô hấp cũng không tự chủ được mà buông ra (nãy giờ em nó cố kiềm chế hơi thở), thoáng cái liền hít vào một lượng lớn mùi khó ngửi ở trong phòng.

“Ách, oa…” Con mèo nhỏ che miệng nôn ra một trận.

Ngô Tô nhi lúc này mới chú ý đến con mèo nhỏ khó chịu, nhìn con mèo nhỏ liên tục nôn khan,  trong ngực liền nhảy lên một cái, không thể nào, không lẽ con mèo nhỏ đã có.

“Mèo con, làm sao vậy, khó chịu sao, mau đi ra ngoài” Không có biện pháp, bây giờ chỉ có thể kêu Đại Trụ vào hỗ trợ, Ngô Tô nhi hô to lên “Đại Trụ, Đại Trụ, mau vào đây giúp ta!”

Vương Đại Trụ đang canh giữ bên ngoài liền bật người lao vào, một chút cũng không bận tâm mùi vị ở trong phòng, ngồi lên trên giường, ôm lấy Lí Giai nhi nhẹ giọng hỏi:”Không sao chứ? Còn đau không?”

Ngô Tô nhi đem đứa bé đang nỗ lực hút sữa đưa cho Vương Đại Trụ “Cẩn thận chút, A sao đi xem mèo con thế nào rồi”

Thời gian Ngô Tô nhi kêu Vương Đại Trụ vào thì con mèo nhỏ cũng đã nhanh chóng đi ra ngoài, Lí Học Tuấn đang đứng canh ở cửa, thấy con mèo nhỏ che miệng, sắc mặt rất khó xem đi ra, liền cuống quýt đỡ con mèo nhỏ hỏi:”Thế nào rồi? Mèo con, khó chịu sao?”

Con mèo nhỏ lắc lắc đầu, bước nhanh tới góc tường nôn một hồi, Lí Học Tuấn yêu thương vỗ vỗ nhẹ lưng con mèo nhỏ “Vừa nãy không phải vẫn còn hảo hảo sao?”

“Mèo con, còn có chỗ nào khó chịu không?” Ngô Tô nhi bưng một chén nước nóng đưa cho con mèo nhỏ, một bên nhìn con mèo nhỏ súc miệng, một bên hỏi.

P/S: Các nàng đoán xem em nó đã có hay chưa? ^^

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.