Linh La Giới

Chương 29: Linh Điền




Ngày thành thân của Đại Trụ rất nhanh liền được định, Ngô Tô Nhiphát ra kẹo và hỉ bánh cho các nhà, các hộ trong thôn.

Nơi này, mỗi thôn đều có mấy chục nhà, thành thân cùng xây nhàđều là đại sự, toàn thôn mọi người sẽ đến ăn mừng, thậm chí nếucó quan hệ tốt với các gia đình của thôn bên cạnh, họ cũng sẽ tớiăn mừng. Trước khi thành thân một ngày, Ngô Tô Nhi thỉnh đồ tểvề nhà chọn một đầu trư mập mạp làm thịt. Mấy sao sao thân thiếtvới Ngô Tô Nhi cũng đến hỗ trợ, bạn của Đại Trụ đã thành thâncũng mang nhi nhà mình đến trợ thủ, mọi người trong nhà Miêu Nhi ai nấy cũng đều bận bịu đến chóng mặt.

Miêu Nhi là lần đầu tiên nhìn thấy quá trình chuẩn bị hôn lễcủa nơi này, trước kia ở trong làng Lý có người thành thân, Ngô Tô Nhi cũng sẽ đi hỗ trợ, Miêu Nhi nhất quyết không chịu đi, thậmchí đi ăn hỉ yến cũng không nguyện ý. Các loại đồ vật mang ý tứcát tường gì đó nhất định phải chuẩn bị, còn có nhiều quy củ kỳ lạđến mạc danh kỳ diệu, tỷ như cá phải là hai con, một lớn một nhỏđược sắp xếp ngăn nắp, các loại điểm tâm tự làm hoặc mua về mặttrên đều phải có điểm một chút đỏ, ở phòng bếp phàm là người hỗtrợ làm thức ăn hoặc điểm tâm thì trên đầu phải buộc một sợi dâymàu đỏ…

Buổi sáng Ngô Tô Nhi tìm một sợi dây làm bằng tơ tằmgiúp Miêu Nhi buộc thành hai búi tóc cao cao, đó là lúc trướcLý Học Tuấn đưa tới mấy sấp vải bố còn dư lại một chút. Miêu Nhi thấy trên đầu mọi người ai cũng trực tiếp quấn lung tung mộtmảnh bố màu đỏ cộng thêm gương mặt ngăm đen nên có vẻ đặcbiệt ngốc, trong lòng cảm thấy vạn phần may mắn, chính mình coinhư bình thường.

Lý Giai Nhi đã bị đưa đến một nhà họ Lý ở trong thôn để ở tạm, đếnlúc đón dâu chú rể sẽ đi tới đó đón tân nương tử. Trước khi đóntân nương tử, chú rể nhất định sẽ bị làm khó dễ một hồi, sẽ mấtvài cái phong bao đỏ, cho nên nhà họ Lí trong thôn rất vui vẻ đónLý Giai Nhi ra ngoài chờ cho đến lúc đó.

Miêu Nhi cuối cùng cũng biết vì sao người dân nơi đây khôngcần giấy kết hôn, mọi người trong thôn sẽ làm nhân chứng cho haingười, hơn nữa trước đó có vài năm đính hôn, nhi sẽ đến nhà vịhôn phu ở vài ngày, ngược lại vị hôn phu cũng sẽ đến nhà nhi hỗtrợ vài ngày, thời gian đó đủ để cho song phương hiểu rõ có thểcùng nhau sống chung hay không, nếu không được thì sẽ khôngthành thân, sẽ không có ai trách cứ, nhưng một khi đã được mọingười trong thôn làm nhân chứng, đã lạy thiên địa, cao đường, sẽkhông thể hối hận, trừ phi một trong số hai người mất đi thì ngườicòn lại mới có thể tái giá.

Sau khi hôn lễ được cử hành náo nhiệt xong, Lý Giai Nhi liềnchuyển vào trong phòng của Đại Trụ. Trời càng ngày càng lạnh,điểm tâm đã có Lý Giai Nhi chuẩn bị, Miêu Nhi bắt đầu thamluyến ổ chăn ấm áp. Mùa đông, mực nước sông trong thôn sẽ cạn

đi rất nhiều, có chỗ còn thấy cả đáy, mọi người đều không để ýđến, hằng năm mực nước sông đều chuyển biến như thế, mùaxuân sang năm mưa xuống sẽ lại đầy lên thôi, chẳng qua năm naymực nước sông cạn có điểm lợi hại thôi.

Sau tân niên, Lý Học Tuấn mua lại một khối đất mà Miêu Nhicoi trọng, thỉnh thợ đến bắt đầu khởi công xây nhà. Miêu Nhibị đưa đến trấn trên trụ, sau khi vào thành, một đám khất cái bỗngnhiên xuất hiện vây lại đây, một thân bẩn hề hề cầm thêm một cáichén bể chen lấn đứng bên cạnh xe ngựa.

“Hôm nay như thế nào lại có nhiều khất cái như vậy?” Miêu Nhilấy ra điểm tâm phân phát cho khất cái, sau đó mới tiếp tụccho xe ngựa đi tới.

“Nghe nói là phương Bắc hai năm rồi đại hạn nên mới chạy nạn lạiđây” Lý Học Tuấn thở dài một hơi, đáp.

Miêu Nhi nghe xong, cũng không để trong lòng, thiên tai nhânhọa, ai cũng không có biện pháp.

………..

Đảo mắt thời điểm vụ xuân lại đến, mọi người trong thôn lại bắtđầu bận rộn thu hoạch, mùa xuân năm nay ông trời một giọt mưacũng không chịu rơi xuống, các con sông ở cạnh thôn đã trũngxuống, lòng sông sâu ở địa phương đã muốn hoàn toàn khô cạn.

Vài thôn liên kết lại hành lễ cúng bái để cầu mưa cũng không dùngđược.

Vương Nhị cả ngày đều cấp bách đến các địa phương khác xemthử, sau đó trở về liền sầu mi khổ kiểm, cơm đều ăn thiếu.

“Cha, lần trước ở trấn trên con nghe nói phương Bắc khô hạn đếnhai năm, làm người dân ở đó phải đi chạy nạn, bây giờ người gấpcũng vô dụng, không phải còn có quan phủ sao, nhà chúng ta cũngnên sớm chuẩn bị” Miêu Nhi lấy bát giúp Vương Nhị, xới thêmcho hắn nửa chén cơm, khuyên nhủ.

“Nói bậy, nơi này của chúng ta như thế nào sẽ bị hạn hán, về saukhông cho nói mấy loại điềm xấu như thế này nữa, quan phủ thìtính là cái gì” Ngô Tô Nhi một bên lấy đĩa rau cho Vương Nhị, mộtbên khiển trách Miêu Nhi, lại quay đầu nhẹ giọng khuyên giảian ủi Vương Nhị “A Nhị, ăn cơm nhanh đi, đừng lo mấy chuyện nàynữa”

Tình huống càng lúc càng không tốt, đến đầu tháng năm, Ngô Tônhi không thể không đem toàn bộ trư trong nhà đưa cho đồ tể làmthịt, bởi vì khô hạn nên không có cách nào để nấu thức ăn cho trư,rau dưa trong viện đều phải dùng nước giếng để tưới.

Giếng tronglàng Lý có vẻ như không có nước chảy, lúc trước đào giếng, bởi vìNgô Tô Nhi tặng cho thợ đào giếng một khối thịt khô nên nhà Miêu Nhi bảo bọn họ đào sâu thêm xuống một chút, bây giờ tuyrằng mực nước giảm xuống không ít nhưng cũng may là còn cónước. Ngô Tô Nhi không đem chuyện này nói ra nên đại đa số mọingười trong thôn đều nhà họ Lý để nấu nước.

Bởi vì khô hạn, Lý Học Tuấn đang làm nhà dang dở cũng phải dừnglại, đồ ăn trong *** cũng rất hiếm khi thu được đồ mới, giá cácloại lương thực bắt đầu tăng cao, càng ngày càng có nhiều ngườidân phương Bắc chạy nạn lại đây, tình trạng tuy rằng thực khôngtốt nhưng nhà Miêu Nhi vài năm nay có thừa lương thực nêncuộc sống hằng ngày cũng không quá đi xuống.

Cuối tháng năm, Ngô Tô Nhi kêu Vương Nhị cùng Vương Đại Trụmang theo Miêu Nhi vội vàng đánh ngưu xe lên trấn trên tặnglương thực cho Lý Học Tuấn, đem Miêu Nhi cũng lưu lại trấntrên, quan phủ ở trấn trên có phái người tuần tra nên lưu dânphần lớn an phận ăn xin, không dám nháo sự, ở các thôn nhỏhoặc vùng núi hẻo lánh đã muốn bị các lưu dân cướp đoạt thứcăn, còn xảy ra án mạng, quan phủ có bắt vài lưu dân nhưng cũngkhông có tác dụng rõ ràng.

Ở các thôn lớn thì người dân cho cácnam nhân tráng niên lập thành từng nhóm đi tuần tra, đã muốnđánh chạy mấy lượt lưu dân muốn vào trong thôn cướp. Ngô Tô Nhi nhìn hai đứa sinh đôi chưa hiểu sự, Miêu Nhi gầy yếu cùngLý Giai Nhi, trong nhà người cần bảo hộ còn nhiều hơn so với ngườikhông cần bảo hộ, thừa dịp lúc này còn có thể đi vào trấn, Ngô Tô Nhi không để ý Miêu Nhi phản đối, quyết định đem Miêu Nhi đưa đi.

Vương Nhị dùng rơm che mấy túi lương thực, một đường run nhưcầy sấy hướng trấn trên đi đến, cũng may lưu dân đều lảng vảng ởcác thôn nên dọc đường đi chỉ ngẫu nhiên nhìn thấy vài khất cái,cũng không đụng tới nhiều lưu dân.

Tới đó, Vương Nhị dặn dò Miêu Nhi vài câu, nước cũng chưa uống một ngụm liền quay trởvề, trong nhà chỉ có mình Ngô Tô Nhi là người lớn, không thể chậmtrễ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.