Linh La Giới

Chương 22: Chấp Sự đường




Miêu Nhi dứt bỏ nghi hoặc trong lòng xong, bắt đầu hưng tríbừng bừng đi ra chợ, nếu đã còn nhiều năm nữa mới thành thânthì không chừng trong khoảng thời gian đó sẽ có chuyện xấu gì xảyra để mình thoát khỏi chuyện này, nói thật mình cũng chưa từng

hảo hảo xem thật kỹ chợ này.

Chính là sau khi Miêu Nhi xemxong, không khỏi lắc đầu thất vọng, nơi này chợ ở cố định mộtnơi, bán đồ ăn, bán đường, bán bố..…đủ loại gì đó, hỗn độn khôngtheo quy luật, muốn tìm mua một vật nào đó, cũng phải mất mộtphen công phu.

Lý Học Tuấn thấy Miêu Nhi cau mày nhìn dòng người đi qua đilại nhốn nháo, liền đem Miêu Nhi hộ vào trong ngực, đi vềphía trước nói:“Chờ một lát, chợ nghỉ bán bớt, bây giờ chúng tanhanh đi mua ít đồ ăn, để trưa ta mang ngươi đến cửa hàng xem,được không?”

Miêu Nhi gật gật đầu, không hề nhìn đông nhìn tây nữa, vừarồi nhìn đã muốn hoa cả mắt, đầu óc choáng váng, xem ra chínhmình không có khả năng thiên phú để đi dạo phố. Lý Học Tuấnmang theo Miêu Nhi nhanh chóng đến cửa hàng bán thịt, cắtmột khối thịt ba chỉ lớn cùng một chân sau của con lợn “Miêu Nhi,buổi tối chúng ta sẽ hầm xương lợn, ngươi thích dùng cái gì đểnấu?”

“Ta, ta thích củ sen” Lúc này ở chợ phần lớn đều là người trấntrên, ở nhà chỉ là thôn nhỏ nên đi chợ mọi người nói chuyện rất làthoải mái, bây giờ mọi người xung quanh ai cũng nói tiếng quanthoại, Miêu Nhi đã tám năm nói giọng địa phương nên nhất

thời không sửa lại được, miệng nói cảm giác rất là co quắp “Huynh không nên hỏi ta, chính huynh quyết định đi”

Lý Học Tuấn có chút kinh ngạc nhìn Miêu Nhi “Làm sao vậy?Ngươi có phải hay không không thoải mái”

“Không có gì, chính là ta không muốn nói chuyện” Miêu Nhithấp giọng đáp “Người khác không ai nói thổ ngữ”

Lý Học Tuấn cười rộ lên “Đừng lo lắng, ta không cần ngươi phải họctiếng quan thoại, ngươi cứ đem “ta” đổi thành “ta”, ngươi xem Asao nói bao nhiêu năm thổ ngữ, đến trấn trên không đến mộttháng đã nói lưu loát. Ngươi sau khi hồi thôn rồi từ từ sửa cũngđược”

Miêu Nhi ở trong lòng thở phào nhẹ nhõm, xem ra cùng tiếngphổ thông không sai biệt lắm, không có gì đặc biệt kiêng kị, khôngkhỏi vì chính mình hồi nãy không được tự nhiên mà âm thầm buồncười “Ta nói được, đúng hay không?”

“Đúng, đúng rồi, Miêu Nhi của chúng ta là thông minh nhất” Lý HọcTuấn sờ sờ đầu Miêu Nhi, vui tươi hớn hở nói: “Đi thôi, trướckhi A sao tới chúng ta mau đem thức ăn mua trở về”

Hai người mang theo bao lớn bao nhỏ về nhà khi Dương Tú Nhi cònchưa tới. Miêu Nhi không nói hai lời, xắn tay áo lên bắt đầu xử lý thức ăn được mua trở về. Giữa trưa nếu muốn dùng thịt hảo thìnên ướp với tiêu và muối, đặt tại nơi thông gió, làm như vậy thịtcó thể để được lâu hơn.

Nhóm lửa lên, trước đem cơm nấu hảo, ởtrong viện hái chút rau dưa, các nhà khác ở trấn trên trong việnđều có chút hoa hoa thảo thảo, Dương Tú Nhi không hiểu việc này,cũng lười trồng, vẫn giữ giống như ở làng Lý đó là trồng chút raudưa và trái cây, như vậy có thể tiết kiệm được một số tiền.

Chờ Dương Tú Nhi về nhà thì từ trù phòng đã truyền ra từng trậnmùi thơm của thức ăn.

Dương Tú Nhi buông này nọ, oán trách nói: “Như thế nào khôngtheo Học Tuấn ca ca của con hảo hảo ngoạn một lát, chờ A saovề sẽ nấu cơm sau”

Miêu Nhi buông mâm đồ ăn xuống “Không có việc gì, ở nhà cũng là con chuẩn bị đồ ăn, có Học Tuấn ca ca hỗ trợ canh lửa vàthêm củi nên thực nhanh hơn rất nhiều”

Dương Tú Nhi biết Miêu Nhi từ bé đã là một ca nhi chịu khó,cũng không nói gì nữa, múc nước rửa mặt, liền đến bàn cơm ngồixuống.

“Học Tuấn, con bây giờ đã đính hôn, về sau tâm tư nên đặt vàotrong nhà, đừng ở bên ngoài chạy ngược chạy xuôi nữa” Dương Túnhi một bên giúp Miêu Nhi lấy đĩa rau, một bên đối Lý HọcTuấn nói.

“A sao, con hiểu được, lần này con đã giải quyết các việc xong, sẽ không tái ra ngoài nữa, con cũng chuẩn bị ở trấn trên mở ra mấy*** để làm ăn” Lý Học Tuấn gắp một khối thịt chuẩn bị bỏ vào bátcủa Miêu Nhi.

Miêu Nhi lấy tay che bát lại, trừng mắt nói với Lý Học Tuấn “Tađủ rồi, không cần bỏ nhiều đồ ăn như vậy”

Lý Học Tuấn cười cười, bỏ lại vào trong bát của mình.

“Miêu Nhi, nên ăn nhiều thêm một chút, có thể ăn được là mộtchuyện tốt ni” Dương Tú Nhi cười dài, lại đối Lý Học Tuấn nói “Nếucó mở *** thì nên mở nhiều một chút, như vậy mới bảo đảm,nhưng cũng đừng mở quá nhiều, trong đó lấy một *** làm kinhdoanh chính, con hảo hảo mà chuẩn bị, lần sau đi xem thử địađiểm đi”

Lý Học Tuấn không nói cái gì, chỉ gật gật đầu.

…….

Sau khi ăn xong, Miêu Nhi giúp Dương Tú Nhi rửa bát đũa hảo,rồi mới đi thu thập quần áo của chính mình.

Lý Học Tuấn mua ngôinhà này có sân và hai dãy phòng ốc, mặt trước có phòng khách ởgiữa và hai bên có hai gian phòng ở, mặt sau trừ bỏ một số phòngthì còn có phòng bếp và nhà vệ sinh, các phòng to nhỏ khác nhautổng cộng có sáu gian.

Dương Tú Nhi, Lý Học Tuấn cùng Miêu Nhi trụ một gian, trừ bỏ thủ vệ sao sao ở một gian, một gian làmkhố phòng thì vẫn còn dư một phòng, phòng này cũng không có

việc gì để sử dụng.

Miêu Nhi thu thập quần áo của mình xong, vốn là lúc này ởnhà đã đến thời gian nghỉ trưa, nhưng hiện tại được nằm thoải máitrên giường lớn lại một chút buồn ngủ cũng không có.

“Miêu Nhi, ngủ không được đi, đi, chúng ta đi dạo xem các cửahàng” Miêu Nhi đang lăn lộn ở trên giường thì nghe đượcngoài cửa có tiếng kêu của Lý Học Tuấn, lập tức liền ngồi dậy.

“Chờ ta một chút, ta mặc quần áo đã” Miêu Nhi kêu lên.

Lý Học Tuấn mang Miêu Nhi đến một *** bán quần áo, Hỏa Kếvừa thấy người vào liền nhiệt tình ra đón, mắt có thói quen đánhgiá người khác của Hỏa Kế liền nhìn bộ dáng của Lý Học Tuấn cùngMiêu Nhi nói: “Khách quan, vị ấy muốn mua quần áo?” Ánh mắtcủa Hỏa Kế đều rất chuẩn, vừa nhìn hai người xong liền biết ngườinào cần mua quần áo, không giống như người khác cần phải thămdò ý khách hàng.

Lý Học Tuấn đem Miêu Nhi đẩy về phía trước nói: “Tìm cho nhi nàyvài bộ quần áo”

Không đợi Miêu Nhi lấy lại tinh thần, Hỏa Kế đã muốn đáp lờichạy đi, sau đó liền lập tức xuất ra vài kiện váy có kiểu dáng và đủloại màu sắc khác nhau đưa ra trước mặt Miêu Nhi, còn cầmtừng bộ váy lên giới thiệu.

Miêu Nhi nhìn mấy bộ váy có màu sắc rực rỡ trước mắt, liềncó chút không khỏe lắc đầu “Ta không thích mấy cái đó, quần áocủa ta cũng đủ mặc rồi”

Hỏa Kế cũng không giận, cười nói: “Vị ca nhi này sao lại nói thế,quần áo như thế nào hội đủ, nếu không thích những bộ này, bổn*** còn có các loại kiểu dáng khác nữa, ngái có thể coi thử xem”

“Ngươi thích kiểu gì, chọn hai bộ đi, A sao dặn ta phải giúp ngươimua” Lý Học Tuấn nói khẽ với Miêu Nhi.

“Đi mua một cuộn vải đi, chúng ta có thể tự làm lấy” Miêu Nhivẫn lắc đầu.

“Chờ đến lúc ngươi trở về, sẽ mua thêm mấy sấp vải mang về cấpcho A sao, hiện tại không cần ngươi làm”

Miêu Nhi thấy Lý Học Tuấn kiên trì, bèn nhìn kỹ quần áo bêntrong *** một lần nữa, cuối cùng chọn một bộ quần áo tối màu,bất quá sờ lên thật thoải mái, liền nói: “Lấy cái này đi”

Hỏa Kế dở khóc dở cười nói: “Khách quan, này là quần áo của namnhân, quần áo của ca nhi đều ở bên cạnh”

Miêu Nhi nhìn theo ngón tay đang chỉ của Hỏa Kế, oa, tất cảđều là váy có màu hồng phấn, màu vàng, không khỏi nhăn mặtnhăn mày “Ta không thích mặc váy”

Lý Học Tuấn cười tiến lên cầm lấy một cái váy màu vàng đưa choHỏa Kế “Liền cái này đi, lấy thêm cái quần màu trắng đó gói chunglại, không cần thử” Một bên giữ chặt Miêu Nhi đang muốn nói gì đó “Được rồi, được rồi, trước chúng ta cứ mua trở về, về saurồi tính, ta biết ngươi không thích váy, nhưng vẫn nên chuẩn bịmột bộ hảo, chờ một chút chúng ta sẽ không đi dạo, ngươi đi vớita xem thử mặt tiền cửa hàng như thế nào?”

Miêu Nhi nghe xong, không kịp tức giận, lực chú ý liền bị Lý Học Tuấn muốn đi tìm hiểu mặt tiền cửa hàng hấp dẫn, hỏi: “Ngươimuốn mở dạng *** như thế nào?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.