Linh Khí Khôi Phục Thời Đại: Kỵ Sĩ Bầu Trời

Chương 47: vòng giường lộng thanh mai 8




Tịch Lục bởi vì những lời này của Lục Quyên Quyên, mà mất ngủ.

Cậu cũng không lập tức phản đối lời Lục Quyên Quyên ngay, bởi vì cậu biết tình huống của bãi than đá, vào ngày Tịch Nam Phương và Lục Quyên Quyên bởi vì tai nạn giao thông mà gặp chuyện không may, cậu biết, thật ra việc quay vòng vốn bãi than đá của Tịch Nam Phương xuất hiện vấn đề, mà Tịch Nam Phương và Lục Quyên Quyên xảy ra ngoài ý muốn cũng chính là vì ngày đó vội vàng đi bãi than đá mà tạo thành.

Sau khi sống lại, mặc dù rất nhiều chuyện xảy ra thay đổi, bố mẹ cũng lựa chọn che giấu mình tình huống trong nhà giống như trước, nhưng bọn họ lại không có hành động một mình.

Cậu cảm thấy mình từ nhỏ đến lớn chưa từng làm được mấy việc không làm bố mẹ thất vọng, cho đến lúc bố mẹ qua đời, cậu đối diện với gian phòng trống rỗng, nước mắt không thành tiếng.

Thật ra vào lúc Lục Quyên Quyên nói ra câu nói kia, Tịch Lục đã có ngay đáp án trong lòng.

Dù thế nào đi nữa, lần này sẽ không lại để bố mẹ hai người một mình đi đối mặt với hết thảy nữa.

Cậu sẽ rời đi cùng Tịch Nam Phương và Lục Quyên Quyên.

Nghĩ đến đây, Tịch Lục mở đèn đầu giường ra, cầm lên tấm ảnh đã có chút nếp nhăn, trên tấm ảnh là sườn mặt nhu hòa của một cô bé ở dưới ánh đèn huỳnh quang có chút trắng bệch.

Như vậy cũng tốt, rời khỏi Trần Giới, có lẽ cậu có thể trải qua cuộc sống thuộc về mình, cuộc sống bình thường, sẽ không bởi vì thân thể này mà làm ra những hành vi thần kinh kia nữa.

Có lẽ như vậy cũng tốt.

Tắt đèn, cậu nắm thật chặt bức ảnh trong tay, rõ ràng là muốn buông tay, lại nắm đến khớp xương mình trắng bệch cũng không chịu buông tay.



Ngày hôm sau Tịch Lục cũng không có đi học, ngày hôm qua Tịch Nam Phương và Lục Quyên Quyên xin nghỉ cho cậu, lời nói nguyên xi của Lục Quyên Quyên là: “Con đã sưng thành như vậy rồi, vẫn nên đợi sau khi thằng bé tiêu sưng hẵng đi học đi, bằng không bạn học khác nhìn thấy, chê cười nó, lưu lại bóng ma trong lòng gì đó nghiêm trọng thì làm thế nào?”

Cho nên lãnh đạo trường học đều cho phép rồi, để Tịch Lục ở nhà tĩnh dưỡng vài ngày, thứ hai tuần sau tới trường học báo cáo là được.

Tịch Lục bởi vì đêm qua mất ngủ, cho nên buổi sáng thức dậy đã là hơn mười một giờ, Lục Quyên Quyên ở trong phòng bếp ra ra vào vào, mua một đống lớn thức ăn, đêm qua đã gào thét muốn bồi bổ cho Tịch Lục, bằng không khuôn mặt này tám phần là không về được nguyên dạng rồi, thậm chí nói muốn mua chút thịt đầu lợn về để “ăn gì bổ nấy”.

Tịch Lục từ trên giường bò dậy, mặt vô cùng đau, bị đánh cũng giống như say rượu, ngày hôm sau đau đến đòi mạng người, lúc bị đánh cũng không cảm thấy đau như bây giờ, cẩn thận từng li từng tí đặt tấm ảnh của Trần Giới ở dưới gối đầu, rồi vọt vào nhà vệ sinh, soi gương trong nhà vệ sinh, vừa nhìn thấy mặt mình một cái đã hít vào một hơi.

Cả một cái “mẹt” bánh bao.

Phần lớn trên mặt Tịch Lục đều dán băng gạc, cậu cũng liền không rửa mặt, trực tiếp đánh răng, bởi vì đánh răng phải há miệng, há miệng thì lại kéo đến cơ thịt trên mặt, sau khi nhịn đau đánh xong, Tịch Lục bụm mặt đi ra khỏi nhà vệ sinh.

Lục Quyên Quyên đang xẻo thịt thủ lợn, cũng không trông thấy mặt Tịch Lục, nghe thấy được tiếng động, liền nói: “Lộc Lộc, chờ một chút là ăn cơm rồi, chờ mẹ xào tương đậu cà vỏ với thịt thủ lợn cho con, tuyệt đối ăn ngon.”

Tịch Lục: “…”

Thấy Tịch Lục không đáp lại bà, Lục Quyên Quyên quay đầu, lúc đang muốn nói đến ăn gì bổ nấy, vào lúc nhìn thấy mặt Tịch Lục thì kinh ngạc há to miệng, chỉ vào Tịch Lục nói: “Lộc Lộc, mặt… con… trời ạ…” Lục Quyên Quyên để dao trong tay xuống, kéo lấy tay Tịch Lục, nói: “Đi, mẹ dẫn con đi bệnh viện, thật là đáng sợ, mặt con bây giờ giống y như đầu lợn mẹ nhìn thấy ngoài chợ, nằm viện! Nhất định phải nằm viện!”

Tịch Lục: “… Mẹ, không sao, bình thường mà, ngày hôm qua cô y tế trường kiểm tra xong, nói không có việc gì, bố mẹ không yên tâm không phải còn mang con đi bệnh viện một chuyến rồi sao? Bác sĩ cũng đã nói, qua một khoảng thời gian sẽ tiêu sưng.”

Lục Quyên Quyên đau lòng không có cách nào, nhưng trong miệng vẫn mang theo trách cứ, nói: “Mẹ nói thật, sau này đừng như vậy nữa, can thiệp vào làm cái gì, con cũng không phải ba đầu sáu tay, cũng chưa từng học qua cái gì, con đánh nhau với người khác, có thể thắng cái gì? Con thì tay chân lèo khèo, cũng không thích vận động, xứng đáng bị đánh.”

Tịch Lục gật gật đầu.

Lục Quyên Quyên cho rằng Tịch Lục là đáp ứng sau này mình sẽ không bao giờ can thiệp vào chuyện của Trần Giới nữa, nào biết Tịch Lục lại là nghĩ như thế này ——

Lần sau, sẽ không phải là dạng này, con nhất định sẽ thật cố gắng, cường tráng thân thể, tranh thủ bị đánh ngã tuyệt đối không phải là mình.

Tịch Nam Phương từ bên ngoài trở về, lúc nhìn thấy mặt con trai mình, không có lộ ra kinh ngạc lắm, ngược lại nhằm vào cái mặt sưng phù của Tịch Lục cười lên ha hả.

Lục Quyên Quyên từ phòng bếp đi ra, dùng sức véo eo Tịch Nam Phương một cái, nói: “Cười gì mà cười, còn là con trai của anh không, thế mà còn cười được.”

Tịch Nam Phương bị đau nhăn cái mặt già lại, nói: “Quyên Quyên à, anh chỉ là cười một cái, khó có được anh ngay cả quyền lợi cười to cũng không có sao?”

Lục Quyên Quyên lườm ông một cái, nói: “Ít nhất lúc em ở đây, anh không có.”

Được rồi, nếu vợ nói không có, Tịch Nam Phương cũng đành nhịn, đừng nhìn Tịch Nam Phương là người đàn ông thô lỗ, nhưng đối với vợ mình lại có được sự kiên nhẫn và bao dung trước giờ chưa từng có.

Tịch Lục vốn muốn cười, cuối cùng lại bởi vì cơ thịt kéo một cái, đau đến ngũ quan vặn vẹo.

Ăn cơm trưa Lục Quyên Quyên làm, Tịch Lục lại bị Lục Quyên Quyên ra lệnh trở về phòng học bài, cho dù là không đi học, cũng không thể làm trễ nải việc học tập.

Được rồi, Tịch Lục cũng hiểu, hiện tại cậu chính là một HỌC! SINH! TỐT! nghiêm túc học tập.

Cậu trở lại trong phòng, mở ra ” Một trăm đề thi toán học lớp mười toàn năng một trăm phần trăm học tập không sợ lo từ đó thấy được thầy giáo cười tủm tỉm yêu cuộc sống yêu bài thi kỹ năng trăm phần trăm làm cho bạn trổ hết tài năng ở giữa các bạn học” mình mua khoảng thời gian trước.

Xin không cần hỏi vì sao cậu muốn mua tài liệu ôn tập có tên dài như vậy, đơn giản là ở trong tiệm sách nhìn nó nhiều hơn một cái, từ đó thì không thể quên.

Cậu đối với người thiết kế trang trí bìa ngoài quyển sách này biểu thị kính ý tự đáy lòng, chỉ bằng vào phần kính ý này, cậu đều muốn mua lại ngay, cố gắng thật tốt!

Đề bài bên trong đủ loại đặc sắc, mỗi khi Tịch Lục làm xong một bộ, lại đối mặt với bài thi thầy giáo phát ngày thường, Tịch Lục liền cảm thấy thật CMN đơn giản.

Cậu liền có lòng tin tiếp tục học thêm nữa.

Buổi chiều Lục Quyên Quyên muốn đi ra ngoài dạo phố, trước đó đã hẹn trước rồi, vốn bởi vì Tịch Lục nên muốn thoái thác việc này, nhưng Tịch Lục nói cậu cũng không phải gãy tay gãy chân, không có việc gì, mình là người lớn như vậy nhất định có thể chăm sóc tốt cho bản thân, bảo bà cứ yên tâm ra ngoài đi.

Cuối cùng Lục Quyên Quyên ăn mặc, trang điểm một phen, đi ra ngoài, lúc gần đi còn nói trở về sẽ mang đồ ăn ngon cho Tịch Lục.

Tịch Nam Phương thì không khỏi cần nói rồi, phải đi ra ngoài xử lý công việc liên quan đến bãi than đá.

Trong nhà chỉ còn lại có một mình Tịch Lục, Tịch Lục úp mặt ở trên mặt bàn cũng không chú ý thời gian, sau khi làm xong một bộ đề thi toán học, kèm theo một bộ đề thi tiếng Anh, cậu nhìn đồng hồ, thế mà sắp đến sáu giờ rồi.

Lục Quyên Quyên chắc qua nửa giờ nữa sẽ trở lại đi, Tịch Lục từ trong phòng đi ra, duỗi thân vươn vai, lúc vừa mới chuẩn bị khao mình xem TV một lúc, thì nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên.

Tịch Nam Phương Lục Quyên Quyên đều có chìa khóa, chắc chắn sẽ tự mở cửa, lúc này là ai?

Tịch Lục với cái mặt sưng phù, hỏi: “Ai?”

Thanh âm thiếu đòn của Trứng Lùn liền từ bên ngoài truyền tới, cậu ta nói: “Tịch Lục, là tao ông nội mày, mở cửa, ông nội đến thăm mày rồi…”

Tịch Lục trả lời: “Trứng Lùn, dựa vào lời này của mày, tao sẽ không mở cửa cho mày.”

Trứng Lùn cười rộ lên, nói: “Được đó, mày không mở cửa, vậy Trần Giới chúng ta đi luôn đi, hôm nay có vẻ Tịch Lục không tiếp khách.”

Cơ thể Tịch Lục cứng đờ, xuyên qua mắt mèo nhìn thấy bên ngoài, không chỉ có Trứng Lùn, còn có… Trần Giới.

Trần Giới! Trần Giới! Là Trần Giới!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.