Linh Khí Khôi Phục Thời Đại: Kỵ Sĩ Bầu Trời

Chương 27: thế thân tình nhân 5




Trước đó ở Giao dịch hội hắn có được Tử Lân phiến, người bán lân phiến từng vẽ nơi mà hắn có được lân phiến ra. Lúc ấy hắn đã cảm thấy có chút quen mắt, có chút tương tự với Thạch Bi đồ, nguyên lai chính là phiến sơn mạch trước đó, mà bộ phận hạch tâm Thạch Bi đồ lại khắc Cổ chiến trường này!

- Cổ chiến trường này có bí mật gì sao? Cũng đúng, nếu như không phải như vậy thì Huyễn Vũ kia cũng không có khả năng xoay người rời đi như vậy được.

Đột nhiên Nhiếp Vân hiểu ra.

Chỉ sợ Huyễn Vũ này đã biết rõ cái gì đó. Bằng không đối phương không có khả năng lựa chọn tu luyện bên trên dung nham. Hơn nữa nào có thể trùng hợp như vậy được chứ? Cho dù lực lượng chiến đấu với hắn có mạnh mẽ tới đâu, muốn phá vỡ phong ấn cũng có chút khó khăn a!

Hơn nữa vừa mới giao thủ đã phá vỡ phong ấn, mở ra thông đạo đi tới đây...

Xem ra Huyễn Vũ này hoàn toàn không phải thứ gì tốt. Vì bí mật này, chẳng những vứt bỏ toàn bộ sư đệ, thậm chí ngay cả Nhiếp Vân hắn cũng bị lợi dụng, thật sự là ngoan độc!

- Hiện tại biết rõ cũng không muộn, muốn vứt bỏ ta sao? Không có cửa đâu!

Nghĩ thông suốt những chuyện này, Nhiếp Vân cũng không có tức giận mà ngược lại, hai mắt càng ngày càng sáng, bàn tay phất lên một cái, bắt đầu so sánh với Thạch Bi đồ một chút. Sau khi tìm ra phương hướng, hắn lập tức đi qua.

Địa đồ khắc bên trên Thạch Bi đồ đích thật là thành Cổ này, thậm chí còn có miêu tả rất kỹ càng về một ít đường đi rất nhỏ, cho dù trải qua không biết bao nhiêu năm lắng đọng, thăng trầm, không nhìn rõ đường vân cho lắm, nhưng bằng vào thủ đoạn của Nhiếp Vân, muốn khôi phục lần nữa cũng không phải chuyện khó khăn gì.

Nghiên cứu một hồi hắn đã tìm được vị trí có đánh dấu bằng những ngôi sao ở trung tâm địa đồ.

Tuy rằng không biết Thạch Bi đồ này biểu hiện thứ gì. Thế nhưng đã đánh dấu như vậy, nhất định nơi này sẽ có đồ vật khác thường nào đó, hơn nữa điểm quan trọng nhất đó chính là bên trong truy tung chi khí cảm ứng, Huyễn Vũ cũng đang đi về phía phương hướng này!

Trước đó, khi đưa cho Huyễn Vũ một đạo Mộc sinh chi khí Nhiếp Vân đã lặng lẽ đưa vào một đạo Truy tung chi khí. Mục đích chính là phòng ngừa xuất hiện tình huống này. Kết quả đúng như hắn dự, Huyễn Vũ này quả thực không đáng tin cậy.

Đường đi trong Cỗ chiến trường khắp nơi đều có dấu vết chiến đấu trước kia lưu lại. Những dấu vết này khủng bố tới cực điểm, cho dù trải qua không biết bao nhiêu năm tháng, có thời gian gột rửa thì cũng không thể nào gột rửa sạch sẽ triệt để, cảnh hoàng tàn tràn ngập khắp nơi.

Dọc theo phương hướng mà Thạch Bi đồ khắc, rất nhanh Nhiếp Vân đã bay vào bên trong.

Trước mắt hắn có rất nhiều kiến trúc mang theo khí tức thượng cổ lưu lại, khác với phong cách ở thời điểm hiện tại. Thoạt nhìn rầm rộ, cả tòa thành thị đều dựa theo một loại kiến trúc trận pháp đặc thù nào đó mà kiến tạo, từ xa nhìn lại như là một bàn cờ cực lớn, vắt ngang thế giới trong lòng đất, bố trí một ván cờ tang thương, từ cổ chí kim.

- Ồ? Dường như nơi này có một điểm đỏ...

Đột nhiên Nhiếp Vân đang tiến lên đột nhiên ngừng lại.

Trên Thạch Bi đồ, ở cách đó không xa, trong một kiến trúc cùng loại với cung điện có một điểm đỏ không lớn lộ ra. Nếu không nhìn kỹ, căn bản sẽ không nhìn thấy rõ.

Bên trên Thạch Bi đồ đã có điểm đỏ, như vậy đã nói rõ nơi này chỉ sợ có thứ gì đó quan trọng vô cùng.

Chân chuyển hướng, Nhiếp Vân vận chuyển Ẩn nấp chi khí, lập tức dung hợp với vách tường chung quanh thành một thể, cùng một màu sắc, khí tức toàn thân hội tụ tới, ngưng mà không phát, lặng lẽ đi về phía điểm đỏ kia.

Đây là một kiến trúc cao lớn, nhìn qua đã bị pháp người ta dùng đại pháp lực gọt sạch một đoạn, nơi sụp xuống âm u lạnh lẽo, quỷ khí sâm lãnh.

Hai cánh khẽ động, Nhiếp Vân lặng lẽ không một tiến động tiến vào trong kiến trúc này, Thiên nhãn vận chuyển, nhìn vào bên trong.

Trong cung điện quanh năm không thấy ánh mặt trời, có chút tối tăm. Bất quá dưới Thiên nhãn, tất cả trở nên sáng như ban ngày, rất nhanh đã nhìn toàn bộ cung điện một lần. Chỉ là Nhiếp Vân cũng không phát hiện ra chỗ đặc thù nào.

- Ồ, không đúng, Thạch Bi đồ đã đánh dấu nơi này thì nhất định sẽ có chỗ đặc thù nào đó, tại sao lại không có cái gì chứ?

Nhìn một vòng, Nhiếp Vân nhíu mày.

Thạch Bi đồ có thể khắc địa đồ nơi này kỹ càng như vậy đã nói rõ thứ này có quan hệ sâu xa với nơi này, tuyệt đối không thể xuất hiện chuyện đánh dấu sai. Nếu như không đúng sự thật, như vậy chỉ có một khả năng, đó là đã có người từng qua đây, đã lấy những thứ trong này đi!

- Thiên phú Thần thâu, Thiên nhãn, dò xét!

Tìm trong đại điện không thấy, Nhiếp Vân lập tức vận chuyển Thần thâu, Thiên nhãn chi khí trong người một phen, xem xét trong đại điện, lập tức phát hiện ra chỗ dị thường.

Dưới một cái cột trong đại điện không ngờ lại phóng ra bảo quang yếu ớt!

- Đi tới!

Nhìn thấy bảo quang nhất định có bảo bối, Nhiếp Vân hừ nhẹ một tiếng, cả người lập tức dung nhập vào trong cột đá, chui vào bên trong.

Phù!

Vừa tiến vào trong cột đá thì Nhiếp Vân lập tức nở nụ cười.

Cây cột đá này không biết dùng tài liệu đặc thù gì chế tác mà thành, có thể ngăn cách linh hồn dò xét. Cho dù dùng thiên phú Thiên nhãn cũng rất khó nhìn xuyên qua. Nếu như không phải hắn có được loại phiên phú dung hợp giữa Thần thâu và Thiên nhãn, muốn phát hiện ra cũng rất ít có khả năng.

Bảo quang dưới cột đá xuất hiện ở phía dưới thềm đá, trong đó có cơ quan, bởi vì nhiều năm chưa từng mở ra cho nên đã hỏng.

Nhiếp Vân dung hợp Tam đại thiên phú đào tẩu, cơ hồ có thể bỏ qua bất luận mọi vật ngăn cản cho nên hắn cũng không có để ý tới mà tiếp tục dọc theo thềm đá đi

xuống phía dưới.

Theo thềm đá đi xuống phía dưới, mặt đất trước mắt nhanh chóng mở rộng. Rất nhanh trước mắt Nhiếp Vẫn đã xuất hiện đạo phong ấn thứ nhất, đi một hồi, xuất hiện đạo phong ấn thứ hai. Liên tục đi qua bảy đạo phong ấn đi vào một gian phòng ở sâu dưới mặt đất.

- Đầu thương?

Gian phòng này không lớn, vừa nhìn cũng là mật thất để đựng đồ, ở trên bệ đá chính giữa có để một cái đầu thương ngăm đen.

Đầu thương này Nhiếp Vân nhìn không ra được nó được chế tác từ tài liệu gì mà thành. Tuy nhiên, còn chưa tới trước mặt, uy thế mà nó mơ hồ phát ra đã khiến cho Nhiếp Vân không nhịn được dừng bước.

- Đầu thương này chỉ sợ là một Tiên Khí tuyệt phẩm a...

Cảm thụ cỗ uy áp này, sắc mặt Nhiếp Vân ngưng trọng dị thường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.