Linh Hồn Vạn Năm

Chương 42





" Nguyên Tố nữ thần, ngươi phụ trách phía bắc được chứ?" Bần đạo cười hỏi.

"Được!" Nguyên Tố nữ thần gật đầu đáp ứng nói. Tiếp theo, nàng cũng bắt đầu triệu tập cấp dưới, bắt đầu hành động đại phá hoại.

" Thái Thản Thần Hoàng bệ hạ, cấm vệ quân của ngài có thể phân ra một nửa hay không, phân ra hai hướng tây, nam?" Bần đạo hỏi.

" Không thành vấn đề!" Thái Thản Thần Hoàng sảng khoái nói. Theo bàn tay to của hắn vung lên, Thái Thản cấm vệ quân nhanh chóng phân ra thành hai tiểu đội, nhằm về hai hướng còn lại giết tới. Đừng xem bọn hắn ít người mà nhầm, ở trên nửa đường sẽ triệu tập cấp dưới, ngoại trừ các binh lính bình thường ra, bọn hắn còn gọi tới rất nhiều thạch tượng quỷ, chừng mấy vạn, đông nghịt, ngay cả mặt trời cũng che khuất.

" Những người còn lại trước hết tạm thời vây khốn nơi này, không cần công kích." Bần đạo cười nói.

"Vì sao không công kích?" Thái Thản Thần Hoàng tò mò hỏi :"Lấy nhân thủ hiện tại của chúng ta cũng có thể dễ dàng đánh hạ nơi này a?"

"Bây giờ mà công kích, một khi thành bị phá, bọn hắn liền sẽ chạy đến những thành thị khác tránh né, chúng ta còn phải đuổi theo, đây chẳng khác nào trở lại đường cũ sao? Hơn nữa còn có thể khiến cho bọn hắn có cơ hội trong lúc hỗn chiến thuận tay đả thương người của chúng ta." Bần đạo giải thích nói :"Cho nên biện pháp tốt nhất vẫn là chờ sau khi các thành khác bị hủy diệt rồi hãy nói, như vậy, bọn hắn sẽ không còn đường để trốn, chỉ có thể chính diện đánh với ba vị. Nhưng mà bọn hắn há có thể là đối thủ của các ngươi chứ? Không có chuyển sinh trì bổ sung ma lực, muốn giết bọn hắn còn không phải dễ như trở bàn tay a!"

"Có đạo lý, vậy chờ đi." Thái Thản Thần Hoàng cười nói.

Tuy rằng Thái Thản Thần Hoàng nói là 'chờ', nhưng mà mọi người chúng ta đều biết, thời gian chờ đợi này tuyệt đối sẽ không ngắn, ít nhất cũng phải vài ngày. Dù sao thành thị ở thần giới quá nhiều, không dưới mấy vạn. Trong đó, thành thị có chuyển sinh trì cũng đến mấy ngàn, những thành này nhất định phải phá hủy. Tuy rằng đội quân công thành không cần phải đem cả tòa thành hoàn toàn biến thành đống hoang tàn, chỉ cần đánh vỡ ma pháp hộ bích sau đó xông vào hủy diệt chuyển sinh trì cùng ma pháp trận là được, nhưng mà dù sao có có mấy ngàn hộ bích thành thị phải phá, cũng phải là chuyện có thể làm xong trong thời gian ngắn.

Sử Đan Lợi nhìn thấy từng tòa thành thị sắp thuộc về mình bị công hãm, phá hủy, trong lòng là phi thường lo lắng. Thái Thản thần tộc còn dễ nói, bọn hắn sau khi đánh vỡ hộ bích thì trực tiếp tìm chuyển sinh trì cùng ma pháp trận công kích, chưa bao giờ làm chuyện thừa, cho nên bọn hắn công hãm thành thị chỉ là vẻn vẹn hủy diệt một số kiến trúc trọng yếu mà thôi, còn lại tuyệt đại bộ phận đều được bảo tồn.

Nhưng mà quân của Nguyên Tố nữ thần và Hỏa thần thì không có tốt như thế, Nguyên Tố nữ thần dẫn dắt đại quân Tinh Linh, vẫn như cũ là dựa theo phong cách chiến đấu ban đầu, siêu cấp cấm chú do trăm vạn người tập thể thi triển, đi qua nơi nào thì nơi đó thành một đống hỗn độn, ngay cả cái bóng thành cũng biến mất, chỉ còn lại một mảnh đất khô cằn. Hỏa Tổ bên kia cũng không sai biệt lắm, thành bị công kích cũng biến thành nham thạch nóng chảy, tuy rằng công trình bên trong thành xem như là xong hết rồi, nhưng ít ra tường thành còn bảo lưu lại một chút, chỉ bất quá cũng đã không thể dùng là tường thành được nữa rồi.

"Long lãnh chủ các hạ." Sử Đan Lợi cũng nhịn không được nữa, vội vàng nói với ta :"Các ngươi có thể nói với Nguyên Tố nữ thần và Hỏa Tổ ôn nhu với thành thị của ta một chút hay không, bọn hắn cứ đánh tiếp như vậy, nơi này chẳng mấy chốc thành đống hoang tàn thôi, ta sau này ở như thế nào chứ?"

"Lão huynh, ngươi hồ đồ rồi sao?" Bần đạo cười khổ nói :" Tinh Linh chỉ am hiểu pháp thuật, ngươi cũng không thể bảo bọn hắn giống như Thái Thản đánh sáp lá cà a? Với lại, như vậy tốc độ cũng nhanh hơn một chút, chúng ta phải tiết kiệm thời gian a!"

" Nhưng mà, thành thị của ta làm sao bây giờ?" Sử Đan Lợi có chút tiếc của nói.

"Ha ha, thành thị bị hủy có thể xây lại." Bần đạo cười nói :"Ngươi cũng đừng than tiếc nữa, coi như bọn họ không động thủ, một hồi nữa khi vây giết Đức Nạp và Cáp Mặc cũng khó tránh như vậy, nơi này sớm hay muộn cũng sẽ thành đống hoang tàn."

"Cái gì?" Sử Đan Lợi tức khắc giận dữ, nhưng mà nhớ đến hiện tại tình thế không thích hợp, sợ chọc giận chúng ta sẽ dẫn tới họa sát thân, cho nên hắn vội vàng ép xuống cơn tức giận, nói với ta :"Ta nói, lão đệ a, ngươi lúc đầu nói thế nào? Đem thần giới cho ta, chẳng lẽ nào, ý của ngươi là cho ta một đống hoang tàn sai? Đây cũng quá đáng đi!"

"Ha ha, ngươi gấp cái gì?" Bần đạo cười xoa dịu:" Nói cho ngươi biết, nơi này phá hủy là chắc rồi, nhưng mà, chỉ cần ngươi có nhân mã nơi tay, có rất nhiều thời gian để xây dựng, cùng lắm thì ta trợ giúp ngươi nhân công cùng tài liệu."

"Nhưng mà, người trong thành nhiều như vậy, chết đi cũng tiếc lắm, còn có, tích lũy bao năm qua, bị một lần cấm chú như vậy, toàn bộ cũng thành tro tàn rồi." Sử Đan Lợi không dành lòng nói.

"Ha ha, ngươi nếu muốn vãn hồi tổn thất, biện pháp tốt nhất chính là chiêu hàng." Bần đạo cười nói :"Như vậy ngươi có thể thu được một số lớn thủ hạ cùng vật tư, cũng tiết kiệm cho chúng ta đỡ tốn sức tấn công, không phải là nhất cử lưỡng tiện sao?"

"Đúng vậy!" Sử Đan Lợi vỗ đùi, lập tức :" Ta sẽ đi chiêu hàng ngay bây giờ." Nói xong liền phóng đi.

"Chậm đã!" Bần đạo nhanh chóng giữ chặt hắn nói :"Biết sau khi chiêu hàng thì làm cái gì nữa không?"

"Sau khi chiêu hàng thì làm gì? Sử Đan Lợi kỳ quái nói :"Bảo bọn hắn thành thật ở lại trong thành, còn có thể làm sao?"

"Ngu ngốc!" Bần đạo thầm mắng một câu, theo sau nói :" Sử Đan Lợi à, ngươi phải biết rằng, uy tín của ngươi cũng không cao, bọn hắn chịu đầu hàng ngươi, hoàn toàn là bởi vì e sợ sự cường đại của chúng ta, sợ bị giết mới phải đầu hàng. Cho nên một khi Đức Nạp và Cáp Mặc tiến vào trong thành bọn hắn trấn giữ, bọn hắn chỉ sợ sẽ lập tức ruồng bỏ ngươi, ngươi nó có phải không?"

"Tựa hồ có thể như vậy." Sử Đan Lợi buồn bực nói.

"Nếu là như thế, ngươi nói so với chúng ta không có hủy diệt thành thị có khác gì nhau a?" Bần đạo vặn hỏi :"Đó không phải là uổng phí cố gắng của những người khác sao?"

"Vậy ngươi nói nên xử trí bọn hắn như thế nào a?" Sử Đan Lợi vội vàng hỏi.

"Còn cần hỏi sao? Nhanh chóng bảo bọn hắn rời đi." Bần đạo hận luyện sắt không thành thép nói :"Một hồi nữa vây giết Đức Nạp cùng Cáp Mặc, tám phần sẽ lan đến gần những thành thị này, ngươi chẳng lẽ hy vọng bọn hắn sẽ chôn cùng sao?"

"Đúng đúng, ta sẻ bảo bọn hắn rời đi." Sử Đan Lợi nói.

"Còn nữa!" Bần đạo dặn dò :"Ngươi lấy bao nhiêu vàng bạc châu báu ta không quản, nhưng mà có hai thứ, ngươi không được bỏ quên, nhất định phải mang đi, đó là nước trong chuyển sinh trì, cùng với ma tinh thạch khởi động ma pháp trận phòng thủ thành thị. Mặt khác, toàn bộ quang hệ ma tinh thạch trong thương khố cũng phải mang đi toàn bộ, chúng nó cũng có thể bổ sung ma lực cho Đức Nạp và Cáp Mặc, tuyệt đối không thể lưu lại, hiểu chưa?"

"Hiểu rồi!" Sử Đan Lợi vội vàng nói :" Ngươi cứ yên tâm đi, ta đảm bảo không bỏ sót thứ gì." Tiếp theo Sử Đan Lợi chính thức bắt đầu công tác chiêu hàng của hắn.

Không thể không nói, thiên sứ quân đoàn ở nơi này đã đánh mất hoàn toàn dũng khí của bọn hắn. Bởi vì bọn hắn cũng không muốn chứng kiến, nhất là sau khi chứng khiến một tòa thành thị bị cấm chú đánh thành tro tàn, loại ý nghĩ này càng thêm nóng bỏng, chẳng qua là bởi vì Đức Nạp và Cáp Mặc còn ở tại cái vị diện này cho nên người của thiên sứ quân đoàn cũng không dám ra ngoài chủ động đầu hàng.

Nhưng mà, sau khi Sử Đan Lợi đứng ra chiêu hàng, loại tình huống đặc biệt này lập tức chuyển biến, ở khu phụ trách của Nguyên Tố nữ thần là xuất hiện thành thị đầu hàng sớm nhất, bọn hắn thật sự không thể đối mặt với siêu cấp cấm chú của Tinh linh tộc, cho nên cuối cùng không thể chống đỡ được hấp dẫn của Sử Đan Lợi, mở thành đầu hàng, cũng tập thể hướng Sử Đan Lợi tuyên thệ nguyện trung thành, vì thế bọn hắn được cứu trợ.

Lực lượng của tấm gương là lớn vô cùng, có một người đi đầu, người thứ hai, thứ ba lục tục xuất hiện, rất nhiều trở thành thủy triều thổi quét cả thần giới. Cứ thế chúng ta cơ hồ cũng không gặp lại bất kỳ sự chống cự nào nữa, chủ yếu là chạy trốn hoặc là đầu hàng. Cho nên, công tác nguyên bản phải mất vài ngày mới hoàn thành, chúng ta trong vòng một ngày đã hoàn thành xong. Cả thần giới ngoại trừ thành thị bị Đức Nạp và Cáp Mặc chiếm cứ ra, toàn bộ đầu hàng.

Chuyện kế tiếp đơn giản hơn, bần đạo kêu Sử Đan Lợi đem những người đầu hàng này trục xuất đi, đồng thời mang theo vật tư. Thế là, tiếp theo xuất hiện một màn chuyển nhà cực lớn của vài tỷ điểu nhân. Nhiều thành thị như vậy muốn dời đi, hiển nhiên là rất tốn sức, tuy rằng chỉ cầm đi vật phẩm quý giá, nhưng mà số lượng cũng tuyệt đối không ít, hơn nữa dân cư nhiều như vậy, thật sự là muốn nhanh cũng không được, ước chừng kéo dài hai ngày hai đêm mới làm xong, bất quá, như vậy cũng so với thời gian chúng ta dự định lúc trước giảm đi không ít. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Phải biết rằng, giết chết những người có cấp bậc như Đức Nạp và Cáp Mặc cũng không phải là chuyện đơn giản, huống chi chúng ta còn là chạy đến đất người ta tác chiến, có thể đảm bảo đánh thắng là không tồi rồi, thời gian căn bản không thể đảm bảo, nguyên bản thời gian chúng ta ước tính là mười ngày.

Bất quá hiện tại xem ra, tựa hồ là không cần đến thời gian nhiều như vậy rồi. Tuy rằng hai ba ngày qua chúng ta không có xuất thủ đối phó hai người Đức Nạp và Cáp Mặc hai người, nhưng lại dụng phương pháp rút củi dưới đáy nồi, làm suy yếu rất lớn thực lực tiềm tàng của bọn hắn. Căn cứ suy tính của chúng ta, sau khi mất đi chuyển sinh trì bổ sung ma lực, bọn hắn chỉ sợ ngay cả hai ngày cũng chống đỡ không được.

Đức Nạp cùng Cáp Mặc cũng đã sớm ý thức được vấn đề này, bọn hắn ở trong thành nhìn từng tòa thành thị của mình cái thì bị hủy, cái thì đầu hàng, tim đau như cắt, bọn hắn gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng. Nhưng mà trước ánh mắt nhìn chằm chằm của ba người Thái Thản Thần Hoàng, bọn hắn cũng không có biện pháp. Mấy lần mạo hiểm phá vậy, cũng đều là bị ba người Thái Thản Thần Hoàng cứng rắn bức trở về. Cuối cùng, bọn hắn cũng biết dựa vào lực lượng của bọn hắn là không thể nào lao ra khỏi phạm vi phong ấn của Thái Thản Thần Hoàng, cho nên cũng dần dần bỏ ý định này đi.

Rơi vào đường cùng, bọn hắn cũng chỉ có thể ngồi chờ chết, đồng thời cũng không ngừng than trách trình độ pháp thuật không gian của mình không cao. Vì cái gì Thái Thản Thần Hoàng, Đại Địa mẫu thần thậm chí Nguyên Tố nữ thần, Hỏa Tổ có thể dùng pháp thuật không gian điều động đội quân của bọn họ đến đây, mà Đức Nạp cùng Cáp Mặc bọn hắn căn bản lại không thể dùng pháp thuật không gian xuyên qua vị diện khác chạy trốn đây? Vấn đề này luôn luôn quấy nhiễu hai người bọn hắn, vì để giải được bí mật này, thay vì nghĩ cách chạy đi thì bọn hắn mất ăn mất ngủ nghiên cứu lời giải cho nghi vấn này, chỉ tiếc là mãi cho đến cuộc chiến cuối cùng, bọn hắn cũng còn suy nghĩ chưa ra. Ai, hai gia hỏa đáng thương cứ thế mà làm quỷ hồ đồ a!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.