Linh Hồn Vạn Năm

Chương 36




Đi dạo một vòng trên trấn, cửa hàng nào bán thứ gì, ba người đã nắm rõ nên lập tức đi thẳng tới tiệm bán quần áo, vừa lúc tiểu nhị đang tính đóng cửa, thấy ban người, tiểu nhịn vội vàng mời bọn họ vào chọn lựa.

Trấn nhỏ nên quần áo cũng không có nhiều kiểu để chọn lựa, chất liệu vải lại kém, đường may thô ráp nhưng tình thế này, ba người cũng phải chọn cho mình một bộ thích hợp nhất.

Quay trở lại Triệu trạch thì trời cũng đã tối đen. Triệu gia chỉ để lại hai hạ nhân để hầu hạ bọn họ, một lão đầu nhi và một nha đầu bộ dáng cao lớn thô kệch. Nhưng sau khi Viên Thiên Dã trị hết bệnh cho Lý đại lão gia vừa vặn lại là thân gia với Triệu gia, cô con dâu phạm sai lầm lại chính là nữ nhi của Triệu lão bản. Cho nên khi ba người trở về đã thấy tiểu viện được quét dọn, bố trí lại, Triệu lão bản cùng nhi tử ngồi đợi ở đại sảnh đã lâu. Thấy ba người bọn họ, hắn sai người mang một bàn tiệc cao cấp từ tửu lâu đến, tự mình tiếp khách, ăn cơm với ba người, sau đó còn phái đến bốn gã sai vặt thông minh và hai nha hoàn khéo léo đến hầu hạ rồi mới rời đi.

Ăn cơm xong, Lâm Tiểu Trúc tắm gội thoải mái, thay quần áo mới, sai nha hoàn múc nước cho mình giặt quần áo, sau đó cầm lược ngồi chải tóc, nhìn ánh trăng sáng tỏ ngoài cửa sổ đến ngẩn người.

“Pặc pặc pặc.” bên ngoài cửa sổ bỗng vang lên thanh âm rất nhỏ, nàng đưa mắt nhìn thì thấy Viên Thiên Dã đang đứng trước cửa sổ. Hắn mặc áo lụa dài màu xanh đen mới mua từ cửa hàng, tuy chất liệu và kiểu dáng không tốt lắm nhưng vẫn không che lấp được vẻ khí vũ hiên ngang, phong thần tuấn lãng của hắn. Thậm chí, xiêm y màu tối nổi bật dưới ánh trăng càng làm lộ vẻ thâm thúy của hắn.

“Có việc gì sao?” Lâm Tiểu Trúc kinh ngạc hỏi

Viên Thiên Dã gật đầu nhưng không lên tiếng, chỉ lẳng lặng nhìn nàng.

Lâm Tiểu Trúc thấy bọn nha hoàn thu dọn phòng xong rồi lui ra, liền đứng dậy mở cửa đi ra ngoài nhưng lúc này lại không thấy Viên Thiên Dã bên cửa sổ nữa. Quay đầu tìm thì thấy hắn đứng cách đó không xa, ngoắc tay với nàng. Lâm Tiểu Trúc do dự một lát rồi đi theo.

Đến một nơi yên tĩnh cách phòng nàng hơi xa, Viên Thiên Dã dừng bước, xoay người lại, nhìn Lâm Tiểu Trúc

“Công tử, rốt cuộc có chuyện gì?” Lâm Tiểu Trúc dừng chân, ngẩng đầu hỏi, chưa kịp phản ứng thì đã bị ôm vào một lồng ngực ấm áp.

Trong tiết gió thu se lạnh, cái ôm này ấm áp biết bao; ở nơi chẳng ai quen thân, cái ôm này vô cùng chân thật, làm cho người ta cảm thấy rất an toàn.

Lâm Tiểu Trúc tham luyến để cho mình chìm đắm trong cái ôm của hắn một hồi mới dùng sức đẩy hắn ra, thẳng người nhìn hắn

“Tiểu Trúc, ngươi. . .” Viên Thiên Dã ngạc nhiên, có chút mất mát. Lúc ở giữa sông, hắn rõ ràng cảm nhận được nàng có tình cảm với hắn. Hắn nghĩ cuối cùng nàng cũng đã mở lòng tiếp nhận hắn nhưng hai ngày qua không có cơ hội ở riêng với nhau, hắn đành phải áp chế tình cảm của mình. Đêm nay rốt cuộc đã có cơ hội, hắn lại cảm nhận được Thẩm Tử Dực muốn tranh giành cho nên vội vã muốn chứng thật tình cảm của nàng, vậy mà Lâm Tiểu Trúc lại đẩy hắn ra.

“Công tử, nếu không có chuyện gì khác, ta về đây” Lâm Tiểu Trúc cúi đầu, xoay người tính rời đi

“Đừng đi” Viên Thiên Dã giữ chặt nàng” nói rõ đi, sao lại thế này?”

“Nói rõ cái gì?” Lâm Tiểu Trúc ngẩng đầu nhìn hắn, dưới ánh trăng, hai mắt càng thêm tỏa sáng.

Viên Thiên Dã nhớ lại lúc đó nàng cũng không có đáp ứng hắn cái gì, ảo não, ôn nhu nói 'Tiểu Trúc, lúc ở giữa sông, ta rõ ràng cảm giác được ngươi thích ta, đúng hay không?”

Lâm Tiểu Trúc quay mặt, tránh ánh mắt nóng cháy của hắn, nhìn bóng cây dưới ánh trăng phía xa xa” chuyện tình cảm, ta nghĩ khi ở kinh thành, ta đã nói rõ với ngươi rồi”

“Đúng vậy, khi đó ta hỏi ngươi, nếu như ta cả đời chỉ cưới một mình ngươi, ngươi nghĩ thế nào? Lúc đó ngươi nói ngươi không biết như vậy lúc này ta lại nói cho ngươi biết, ta quyết định, đời này chỉ cưới một mình ngươi sẽ không có nữ nhân khác. Ngươi có thể nói cho ta biết quyết định của ngươi không?”

Lâm Tiểu Trúc nhìn hắn, trào phúng nở nụ cười” chỉ cưới một mình ta? Như vậy Dư cô nương thì sao? ngươi không phải nói nàng là hôn thê của ngươi sao? hơn nữa, theo cách của Thái hậu, có thể cho ta một phân vị trắc phi đã là ban ơn rất lớn rồi huống chi là chính phi, hơn nữa còn cưới một mình ta, có thể sao?”

Viên Thiên Dã lúc này mới nhớ ra chưa giải thích với nàng tình huống của mình, thanh âm hòa hoãn hẳn” mẫu thân an bài hôn nhân cho ta, ta lại do dự, ta nghĩ thuận theo ý của nàng, cưới hai nữ nhân do nàng chỉ định rồi lại cưới ngươi. Bởi vì phụ thân ta, huynh trưởng ta muốn dùng tánh mạng của thê tử ta để áp chế ta. Cưới hai nữ nhân kia sẽ làm bọn họ yên tâm. Hơn nữa bởi vì ngươi có liên quan tới Hiên Viên Thánh Thượng, bọ họ sợ ngươi theo ta sẽ có được sự giúp đỡ của Hiên Viên Thánh Thượng, cho nên vẫn muốn mượn tay người khác trừ bỏ ngươi, trừ không xong cũng không muốn để ta cưới ngươi”

Lâm Tiểu Trúc không biết chuyện hôn sự của Viên Thiên Dã lại có ẩn tình như vậy, nàng đưa mắt nhìn hắn” tình huống của ngươi thật khiến người ta đồng tình nhưng ta sẽ không để mình lâm vào tình cảnh đó. Ta từng nói với ngươi, cả đời này ta hi vọng tìm được một người mình thích, cùng nắm tay nhau sống đến già. Cho nên chúng ta không thích hợp”

Viên Thiên Dã nắm chặt tay nàng, trầm giọng hỏi” ngươi nghe ta nói hết đã”

Lâm Tiểu Trúc im miệng

“Nhưng sau ngươi rời khỏi kinh thành, ta mới phát hiện ta không rời ngươi được. Trong viện luôn tràn ngập bóng dáng của ngươi; lão Vương không thể nào làm ra đồ ăn có hương vị mà ta muốn; ta đến sân ngươi ở, nhìn cái sân trống rỗng, nhìn bộ xiêm y ngươi mặc tiến cung ngày đó để ở trên giường, tâm của ta như bị đào ra ngoài, trống rỗng. . . Ta bỗng nhiên phát hiện ta thuận theo bọn họ là buồn cười cỡ nào. Vì cha mẹ và huynh trưởng không để ta trong lòng lại trơ mắt nhìn ngươi rời khỏi ta, tự tay ta hủy diệt hạnh ph1uc của mình. Cho nên tối hôm ngươi rời đi, ta nói với mẫu thân, ta không thể dựa theo an bài của nàng, ta muốn cưới ngươi. Ngày hôm sau liền đuổi theo ngươi. Về phần Dư Ngọc, chẳng qua phụ thân nàng luyến tiếc bỏ qua cơ hội tốt lần này nên bắt buộc nữ nhi hắn đuổi theo, hi vọng trên đường sẽ phát sinh gì đó, khiến ta không thể không cưới nàng. Nói nàng là vị hôn thê của ta chẳng qua là thấy ngươi không để ý tới ta nên mới tức giận nói vậy mà thôi” . Nói xong hắn dùng lực, kéo Lâm Tiểu Trúc vào lòng, gắt gao ôm chặt nàng, nhẹ giọng nói” Tiểu Trúc, ta thích ngươi. Ta đáp ứng ngươi đời này chỉ có một mình ngươi, ngươi đừng cự tuyệt ta nữa, được không?”

Những lời của Viên Thiên Dã như cuồng phong, nháy mắt đã thổi bay những rối loạn trong lòng Lâm Tiểu Trúc, làm cho tâm của nàng trở nên phập phồng.

Ở Thẩm viên của Thẩm Tử Dực, hắn lo lắng an nguy của nàng, tìm kiếm khắp nơi; biết nàng bị phái vào Đoan vương phủ, hắn lại bôn ba ngàn dặm, độc sấm vào hang hổ, nói cho nàng biết hắn sẽ bảo vệ nàng; chính biến xảy ra, hắn biết Thẩm Tử Dực là nam nhân anh tuấn, hai người có khả năng sẽ nảy sinh cảm tình vẫn đặt an nguy của nàng lên hàng đầu, phó thác nàng cho Thẩm Tử Dực; khi ở giữa sông, không tìm được bóng dáng của nàng, lo lắng nàng gặp nguy hiểm, hắn quát to, thanh âm tê tâm phế liệt. . .

Những tình cảnh đó không biết thế nào lại giống như cuốn phim, tự động chiếu từng cảnh một trong đầu nàng, cuối cùng xóa bỏ chút lý trí còn lại của nàng. Nam nhân trước mắt cơ trí, quả quyết, văn võ song toàn, vĩ đại đến gần như hoàn mỹ. Mà hắn lại yêu nàng thắm thiết, hắn còn hứa với nàng một đời một thế một đôi thì nàng có lý do gì để cự tuyệt chứ? Đẩy hắn ra, nàng có thể tìm ở đâu tình cảm không bị ảnh hưởng bởi hiệu quả và lợi ích như vậy?

Nàng chậm rãi vươn tay, ôm lấy thắt lưng Viên Thiên Dã.

Cảm giác được Lâm Tiểu Trúc đáp lại, Viên Thiên Dã mừng vô cùng, hắn dùng lực ôm nàng chặt hơn, giống như muốn khảm nàng vào trong lòng nhưng lại thấy như vậy không đủ, hắn nâng đầu nàng lên, nhẹ nhàng hôn lên môi nàng.

“Không được” Lâm Tiểu Trúc quay đầu, tránh mô hắn, sau đó đẩy hắn ra, đứng thẳng người

“Sao vậy? đây là làm sao?” Viên Thiên Dã như muốn phát điên.

Lâm Tiểu Trúc nhìn hắn” ngươi học được mấy trò này từ đâu?'

Từ lúc hắn mười lăm tuổi, nàng đã biết hắn. Bên người hắn ngoại trừ Viên Thập thì không có nữ nhân nào khác, cho dù ở Viên phủ tại kinh thành, nha hoàn Thính Vũ bên cạnh hắn cũng không phải là loại quan hệ này. Nếu không sẽ không vì chút khuyết điểm nhỏ đã trừng phạt nàng ta không thương tình. Như vậy sao hắn biết được diễn biến giữa nam và nữ còn biết hôn môi nữa, không chút thuần khiết. Nơi này không có truyền hình, nối mạng hay là tạp chí khiến nam nữ biết rõ chuyện nam nữ. Nơi này là cổ đại, chú trọng lễ tiết, chú trọng nam nữ cùng phòng. Người này lại không thuần khiết như thế, không phải đã từng đi kỹ viện chứ?

“Ta. . .” Viên Thiên Dã đỏ mặt.

Lâm Tiểu Trúc sắc mặt trầm xuống, xoay người biết đi. Nàng mong muốn trượng phu của mình chỉ có một nữ nhân, nếu Viên Thiên Dã thật có nữ nhân khác hay từng đến kỹ viện, như vậy hắn là một nam nhân có vấn đề, loại nam nhân này, thừa dịp tình cảm chưa sâu vẫn nên rời xa là tốt nhất

“Tiểu Trúc!” thấy nàng không nói lời nào đã xoay người biết đi, Viên Thiên Dã vội nắm lấy tay nàng.

Lâm Tiểu Trúc cũng không giãy dụa, chỉ nhìn cánh tay hắn nắm tay mình, lại nhìn hắn, biểu tình lạnh lùng như muốn hắn buông tay mình ra.

Viên Thiên Dã nhìn nàng, cảm giác nàng giống như ghét bỏ hắn dơ bẩn, cơn tức bộc phát, trên tay dùng lực, kéo Lâm Tiểu Trúc tới gần hắn, quát lên” rốt cuộc ngươi muốn thế nào? Viên Thiên Dã ta là một nam tử hán đỉnh thiên lập địa đã nhường ngươi tới bước này, ngươi còn muốn thế nào nữa? Vì một chuyện nhỏ mà xoay người bỏ đi, ngươi rốt cuộc muốn cái gì? Ngươi nói rõ ra đi, ta sẽ rời đi, tuyệt không không dây dưa với ngươi”

“Chuyện nhỏ?” Lâm Tiểu Trúc cũng phát hỏa, ngẩng đầu, căm tức nhìn hắn” ta muốn hỏi ngươi, ta cùng nam nhân khác từng có da thịt chi thân với người khác thì có phải là vấn đề nhỏ? Ngươi cũng không quan tâm hay không?”

Viên Thiên Dã cãi chày cãi cối” sao giống nhau được? nam nhân không giống nữ nhân”

Lâm Tiểu Trúc mỉm cười, một tay đẩy hắn ra, cười lạnh” ngươi cảm thấy không giống là chuyện của ngươi, còn ta thấy đều giống nhau. Đạo bất đồng bất tương vi mưu, Dật vương gia, ngươi có thể xoay người rời đi rồi”

Loading...

“Xảy ra chuyện gì?” từ xa truyền đến thanh âm của Thẩm Tử Dực, ngay lập tức đã thấy bóng dáng của hắn, nhìn thấy Viên Thiên Dã và Lâm Tiểu Trúc đều vẻ mặt giận dữ, bộ dáng giương cung bạt kiếm” các ngươi làm sao vậy?”

Tuy Thẩm Tử Dực có ý tốt nhưng chuyện này sao có thể nói với người khác? Huống chi ban ngày nàng còn cự tuyệt hắn, Lâm Tiểu Trúc chỉ vào Viên Thiên Dã, thở phì phì nói” ngươi hỏi hắn đi” rồi xoay người bước đi.

Lâm Tiểu Trúc nói một câu” ngươi có thể xoay người đi rồi” làm cho tức giận, rõ ràng một khắc trước còn ôm hắn, lại có thể trở mặt ngay lập tức, còn nói gì mà” đạo bất đồng bất tương vi mưu” . Nữ nhân lật mặt nhanh hơn giở sách, lời này quả không sai. Hắn đâu còn tâm tình mà quan tâm tới Thẩm Tử Dực, cũng xoay người đi vào phòng,còn đóng cửa thật mạnh.

Thẩm Tử Dực nhìn hai người đều bực tức bỏ đi, cười khổ một tiếng cũng chậm rãi đi về phòng.

Ánh trăng lặng lẽ chiếu rọi trên mặt đất, soi rõ tiểu viện Triệu gia mà ba người trong phòng đều trằn trọc không yên giấc.

Tuy cả đêm ngủ không ngon giấc, hôm sau Lâm Tiểu Trúc vẫn dậy sớm, tự mình đi lấy nước rửa mặt xong liền đi tới phòng bếp nhỏ. Phòng bếp nhỏ nằm ở sân thứ hai, cách nơi bọn họ ở không xa. Lúc này thời tiết vào thu, khí hậu mát lạnh, từ hôm qua bếp lò đã chuẩn bị sẵn, nàng đốt cao lương ném vào bếp lò, đốt lửa làm cho nó không mát hơn.

Đúng lúc này ngoài cửa có âm thanh vang lên” Viên công tử, người đến xem Lâm cô nương sao? nô tỳ lấy nước cho nàng rửa mặt lại phát hiện nàng không ở trong phòng, cửa chỉ khép hờ”

“Không ở trong phòng?” Viên Thiên Dã thanh âm có chút lo sợ” nàng sẽ đi đâu? Mọi người chia nhau đi tìm đi”, sau đó đi gõ cửa phòng Thẩm Tử Dực 'Thẩm Tử Dực, ngươi dậy chưa? ngươi có thấy Lâm Tiểu Trúc không?”

““Làm sao vậy?” Thẩm Tử Dực mơ mơ màng màng hỏi, ngay sau đó la hoảng lên” ngươi nói cái gì, không thấy Lâm Tiểu Trúc?”

Lâm Tiểu Trúc ngồi trước lò, bất đắc dĩ thở dài một hơi. Viên Thiên Dã bình thường rất trầm ổn, khi nào thì trở nên hô to gào lớn như thế? lại đi tới bếp lò bỏ thêm một cây cao lương to.

“Lâm Tiểu Trúc, ngươi sáng sớm chạy đến đây làm gì?” bên cửa truyền lên thanh âm Viên Thiên Dã” giọng điệu có chút trách cứ và uất giận.

Lâm Tiểu Trúc quay đầu, mặt không chút thay đổi liếc mắt nhìn hắn một cái, sau đó làm như không có việc gì lại quay đầu bỏ thêm cao lương vào bếp lò. Thực ra lửa đã cháy cao rồi, chỉ là nàng không muốn nói chuyện với hắn.

Viên Thiên Dã đứng bên cửa, tiếng hít thở thô suyễn.

“Viên Thiên Dã, tìm thấy Lâm Tiểu Trúc chưa?” ngoài sân truyền đến thanh âm Thẩm Tử Dực.

“Ở trong này.” Viên Thiên Dã lên tiếng, xoay người rời đi.

Chỉ chốc lát sau, Thẩm Tử Dực chạy tới, nhìn Lâm Tiểu Trúc đang ngồi thản nhiên trước bếp lò, hữu khí vô lực nói 'Lâm Tiểu Trúc, rốt cuộc ngươi và Viên Thiên Dã nháo cái gì? Sáng sớm tinh mơ cũng không để cho ai ngủ”

Lâm Tiểu Trúc quay đầu liếc mắt nhìn Thẩm Tử Dực một cái, thấy hắn mặc áo trái, bật cười một tiếng” ngươi mau nhìn quần áo của mình kìa”

Thẩm Tử Dực cúi đầu nhìn, quả nhiên thấy đường biên của áo khoác lộ ra ngoài. Hắn ngẩng đầu trừng mắt nhìn Lâm Tiểu Trúc” còn không phải vì lo lắng cho ngươi sao?”

“Phải, làm điện hạ lo lắng, quấy rầy giấc ngủ của ngài, thật xin lỗi” Lâm Tiểu Trúc kéo dài giọng điệu.

“Không có thành ý.” Thẩm Tử Dực lại trừng mắt liếc nàng một cái rồi mới xoay người đi về phòng.

Thẩm Tử Dực vừa đi, nha hoàn Hoàn Nhi vừa rồi nói chuyện với Viên Thiên Dã đi vào, đứng ngay cửa thi lễ nói” Lâm cô nương, ngươi đã rửa mặt chưa? Nếu chưa, nô tỳ đi lấy nước cho ngươi rửa mặt”

Lâm Tiểu Trúc liếc nàng, quả nhiên có chút tư sắc, thản nhiên nói” không cần, ngươi đi chăm sóc Viên công tử đi”

Sáng sớm, nếu không thấy nàng, đi tìm là được, viện này cũng không lớn, nghĩ một cái cũng thể đoán được nàng đang ở phòng bếp nhỏ. Nha đầu kia lại cố tình đi tìm Viên Thiên Dã, chẳng qua là muốn hắn chú ý mà thôi. Hôm qua, lúc ăn cơm tối nàng đã thấy nàng ta thỉnh thoảng liếc trộm Viên Thiên Dã, bây giờ mới sáng tinh mơ đã không kiềm chế được”

Viên Thiên Dã đúng là đóa hoa sinh trên bãi phân trâu, khắp nơi trêu hoa ghẹo nguyệt, còn thu hút quá nhiều ruồi bọ. Lâm Tiểu Trúc hung hăng nghĩ.

Hoàn Nhi bị nói trúng tâm tư, nháy mắt đỏ mặt nhưng Lâm Tiểu Trúc chỉ là khách qua đường của Triệu gia, nàng cũng không sợ đắc tội nàng ta nên cắn môi, ngước mặt nhìn Lâm Tiểu Trúc” tuy rằng Lâm cô nương là khách, chúng ta là nô tỳ hậu hạ người nhưng có những lời cũng không thể tùy tiện nói, xin Lâm cô nương tự trọng”

“Ta chỉ bảo ngươi đi hầu hạ Viên công tử mà thôi, chẳng lẽ lời này cũng không thể nói? mà nói như vậy là không tự trọng sao? hahaha” Lâm Tiểu Trúc tức giận cười lớn tiếng” chút nữa chủ tử nhà ngươi tới, ta sẽ giáp mặt hắn thỉnh giáo xem ở Triệu gia các ngươi, cái gì gọi là tự trọng”

“Lâm cô nương, ngươi đừng khinh người quá đáng.” Hoàn Nhi trừng mắt nhìn Lâm Tiểu Trúc, trong mắt tràn ngập ghen ghét” ngươi chẳng qua cũng chỉ là một nha hoàn, lại cho mình là cao giá, tối hôm qua không biết ai quyến rũ Viên công tử, còn cãi nhau trong sân. Không sai, ta coi trọng Viên công tử an tuấn tiêu sái, hi vọng có thể ở bên hắn, ít ra còn biết liêm sỉ hơn ngươi, không có nhân lúc đêm tối mà quyến rũ nam nhân”

Nói xong, nàng xoay người bước đi, nhưng đi chưa được hai bước đã hô nhỏ” ah”, đưa tay vỗ ngực một cái, thẹn thùng cúi đầu nói” Viên công tử” . Giống như nhớ lại những gì mình vừa nói, giơ tay áo lên, che miệng, vội vàng chạy, bước chân lảo đảo, ngay lúc đến gần Viên Thiên Dã thì bước không xong, ngã nhào vào người hắn.

Viên Thiên Dã chỉ cần duỗi tay là có thể đỡ được Hoàn Nhi hoặc là đứng yên để nàng ngã vào lòng nàng nhưng Viên công tử lại là cao thủ võ lâm, ngay lúc Hoàn Nhi sắp ngã trúng người hắn, hắn bỗng nhiên lắc người một cái, Hoàn Nhi thành công tiếp xúc với đất mẹ thân yêu.

Lâm Tiểu Trúc mở to mắt, sung sướng nhìn màn kịch trước mắt, nhịn không được bật cười thành tiếng” Viên công tử, người ta yêu thương nhung nhớ, sao ngươi lại không nhận? đúng rồi, tối qua là ta quyến rũ ngươi sao? phiền ngươi giải thích rõ với Hoàn Nhi cô nương, nếu không lại mắng ta không biết liêm sỉ, làm người khác hiểu lầm ta thì không xong a”

“Lâm Tiểu Trúc.” Viên Thiên Dã cắn răng nói” ngươi nháo đủ chưa?”

“Là ta nháo sao?” Lâm Tiểu Trúc vô cớ bị người mắng không biết liêm sỉ, đang chất đầy lửa giận bây giờ thấy Viên Thiên Dã không giúp nàng còn nói nàng hồ nháo, nhất thời muốn phát tiết, cắm cây cao lương lên đầu hắn rồi xoay người bước đi.

Viên Thiên Dã tháo cây cao lương xuống, ném xuống trước mặt Hoàn Nhi rồi xoay người đi ra ngoài.

“Hai người các ngươi rốt cuộc làm sao vậy?” Thẩm Tử Dực ngồi bên bàn, vừa cắn giò cháo quẩy, nhìn thấy Viên Thiên Dã phụng phịu trở lại, lại thấy Lâm Tiểu Trúc cũng cúi đầu ăn cháo, lắc lắc đầu.

Lâm Tiểu Trúc ăn xong, liếc mắt nhìn Thẩm Tử Dực” mau ăn nhanh đi, ăn xong giúp ta đi mua nguyên liệu” . Lò nướng đã được người Triệu gia chuẩn bị xong nhưng vẫn còn chút nguyên liệu, vì muốn giữ bí mật, nàng phải tự tay đi mua.

Thẩm Tử Dực vội nhan chóng ăn xong chén cháo, đứng lên nói” đi thôi”

Lâm Tiểu Trúc lại liếc hắn một cái” lấy tiền” nói xong cũng không đợi hắn đã đi ra ngoài, đi tới cửa viện thấy không chỉ có Thẩm Tử Dực mà Viên Thiên Dã cũng đi theo. Nàng cũng không lên tiếng mà trực tiếp đi thẳng ra đường lớn.

Hôm nay là phiên chợ của Dương Lâm trấn nên sáng sớm trên đường có rất nhiều sạp hàng, Lâm Tiểu Trúc xuyên qua đám người như cá trong nước. Nàng lựa xong món nào, chỉ hô một tiếng” trả tiền” lại đi sang chỗ khác, làm hại Thẩm Tử Dực và Viên Thiên Dã phải vội bám theo, sợ bị lạc. Vất vả mua đủ đồ, hai đại nam nhân đã mồ hôi đầy người, trở lại viện lập tức ngồi xuống uống hai ly trà lớn mới phục hồi tinh thần.

Lâm Tiểu Trúc cũng không để ý tới bọn họ, để mặc Tiểu An và Triệu lão bản nói chuyện với bọn hắn, còn mình ôm nguyên liệu đi vào phòng bếp nhỏ.

Muốn nướng vịt, trước tiên phải dùng cây cao lương đốt cho lò nướng nóng lên, sau đó tắt lửa, bỏ vịt vào, nhờ than lửa của cây cao lương và nhiệt độ trong lòng nướng chính vịt. Cái này cần canh thời gian và nhiệt độ chính xác. Nếu lò quá lớn, nhiệt độ quá nóng, con vịt sẽ bị nướng cháy; nếu lò quá nhỏ, nhiệt độ quá thấp thì vịt sẽ bị nướng sống.

Cho nên Lâm Tiểu Trúc vào phòng bếp, đóng cửa lại, bắt đầu nhóm lửa, rồi tiến hành xử lý hai con vịt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.