Linh Hồn Vạn Năm

Chương 23




Editor: smizluy1901

Bốn tháng sau

Đảo mắt đã sắp đến ngày tết Nguyên Đán mỗi năm một lần, trong lúc đồng bào cả thế giới đều bận rộn chào đón năm mới đến, thì có một tin giật gân làm chấn kinh cả thành phố A, tin tức truyền hình cho biết, "Thị trường cổ phiếu của An thị quốc tế bắt đầu sụt giá, giá cổ phiếu giảm mạnh, trong năm ngày đều rớt dưới mức trung bình, có nguồn tin cho biết, trong khoảng thời gian trước là bị tập đoàn William của nước Anh đơn phương tuyên bố chấm dứt hợp tác làm liên luỵ, quỷ thu hồi của An thị gặp trở ngại, nợ ngân hàng một khoản kếch xù, không thể hoàn lại—"

"Thế này là sao?" Lúc Tòng Thiện nghe được tin tức này, thì ngây ngẩn cả người, cô quay đầu nhìn về phía Hàn Dập Hạo ở bên cạnh, chờ anh giải thích.

Hôm nay anh đặc biệt xin nghỉ về ở bên cô, còn vừa khéo để cho cô nghe được cái tin tức này, Tòng Thiện lại trì độn không tin hết thảy không có liên quan gì tới anh.

"Thật ra thì anh đã sớm muốn nói cho em biết, nhưng lại càng muốn tặng cho em một bất ngờ hơn." Hàn Dập Hạo cười bí hiểm, tiết lộ đáp án, "Còn nhớ rõ anh đã từng nói sẽ thay em lấy lại công đạo không? Thật ra lúc trước nói những lời này, anh cũng đã bắt đầu hành động. CEO tiền nhiệm của tập đoàn William Anh quốc là bạn tốt của ông ngoại anh, bây giờ người nắm quyền cũng là bạn tốt của anh. Cậu ấy sớm đã có ý định tới Trung Quốc mở rộng thị trường, cho nên ở hai năm trước đã phát ra tin tức nói muốn tìm kiếm người Trung Quốc hợp tác. Anh cũng sớm đoán được An Đạo Ninh sẽ không ngồi chờ chết, nhất là sau khi biết anh có lòng đối phó với ông ta, ông ta nhất định sẽ tìm mọi cách lôi kéo đối tác mạnh hơn, vì mình tranh thủ một con đường sống. Anh âm thầm làm chút thủ đoạn, để An Đạo Ninh chú ý tới Wiiliam, với cá tính của ông ta, ở sau khi điều tra rõ William quả thật là có ý tiến quân vào Trung Quốc, nhất định sẽ tìm cách tranh thủ hợp tác. Nhưng An Đạo Ninh trời sinh tính đa nghi, nếu như quá dễ dàng thành công, ông ta nhất định sẽ không tin tưởng. Cho nên anh bảo William tới Trung Quốc một chuyến, đồng thời đem tin tức này bán cho tâm phúc của An Đạo Ninh, sau khi An Đạo Ninh biết, lập tức đi Đài Loan, trăm phương ngàn kế gặp được William. William dựa theo ý của anh, biểu hiện ra một chút hứng thú với An Đạo Ninh, nhưng thái độ cũng không có rõ ràng, hơn nữa còn ngầm gợi ý với ông ta, Trung Quốc còn có rất nhiều nhà kinh doanh muốn hợp tác với cậu ấy. An Đạo Ninh đương nhiên không thể từ bỏ ý đồ, ông ta vì biểu đạt thành ý, còn tự mình đến nước Anh thăm hỏi William. Ước chừng qua nửa năm sau, William rốt cuộc bị ông ta 'đả động', ngoài miệng hứa hẹn hợp tác với ông ta. An Đạo Ninh vui mừng quá đỗi, tự nhiên sẽ không nghĩ tới tập đoàn tài chính quốc tế lớn như vậy sẽ cố tình hại ông ta. Vì Vậy ở gợi ý của William, ông ta liên tiếp đấu thầu mấy mảnh đất, chờ cái gọi là chuyên gia nước Anh được phái tới. Song, sau khi chuyên gia nước Anh chậm chạp tới, kiểm tra đất của ông ta, rõ ràng nói cho ông ta biết những mảnh đất này có vấn đề, bọn họ sẽ không đầu tư vào. Cho đến thời gian này, An Đạo Ninh mới ý thức tới cái bẫy trên người mình, từ đầu tới cuối, William vốn không có muốn hợp tác với ông ta, chẳng qua là đang đùa ông ta mà thôi."

"An Đạo Ninh cáo già, càng là chuyện đơn giản càng sẽ không tin tưởng, trái lại đối với việc trải qua 'không ngừng cố gắng' mới có được thành quả sẽ tin tưởng không nghi ngờ. Thật ra thông minh quá sẽ bị thông minh hại." Tòng Thiện coi như hiểu rõ, thật ra thì cô cũng từng buồn bực, tại sao Hàn Dập Hạo vẫn luôn không có ra tay với nhà họ An, tuy cô không phải là muốn dựa vào năng lực của Hàn Dập Hạo để đả kích An Đạo Ninh, nhưng anh luôn là người nói là làm, liên tục gió yên sóng lặng, thật sự không phù hợp với tác phong của anh. Không nghĩ tới, bẫy này là anh đã sớm bố trí xong xuôi, khoanh tay đứng nhìn chờ An Đạo Ninh tự chui đầu vào lưới, một kích toi mạng. Truyện chỉ được đăng tại dîễη đàη lê qµý đôη.

"Ông ta dành cả đời tính kế người khác, làm hết chuyện xấu. Hôm nay đưa mình vào, cũng coi như là báo ứng." Hàn Dập Hạo nắm lấy tay của cô, ấm áp như vậy, an tâm như vậy.

"Nhà họ An coi như là phá sản sao? Bọn họ còn có thể trở mình hay không?" Giờ phút này, tâm trạng của Tòng Thiện là cực kỳ phức tạp, đợi nhiều năm như vậy, mong nhiều năm như vậy, cô từng ảo tưởng rất nhiều lần, phải dùng cách gì để đánh bại nhà họ An, đoạt lại tất cả mọi thứ vốn thuộc về nhà họ Thẩm từ trong tay của An Đạo Ninh. Bất kể cô suy nghĩ bao nhiêu lần, cảnh tượng là như thế nào, cô cũng cho rằng sự lụn bại của An Đạo Ninh nhất định sẽ giống như kết cục của người xấu như trên TV đã diễn, bại cũng sẽ bị bại rầm rầm rộ rộ. Lại không nghĩ tới, chỉ là một cái bẫy thương nghiệp thường gặp, khiến ông thất bại thảm hại.

"Wiliiam để cho ông ta mua mấy miếng đất đều là có vấn đề, giờ đây tài chính của An thị đều bị trói buộc, ngân hàng không hoàn toàn đòi nợ, một khi tin tức bại lộ ra, vốn không ai sẽ sẵn lòng hợp tác với An thị. Tan đàn xẻ nghé, nhóm cổ đông nhỏ của công ty ông ta đều rối rít yêu cầu rút vốn, đời này của An Đạo Ninh cũng không cách nào trở mình được nữa." Hàn Dập Hạo nhìn Tòng Thiện, ánh mắt rất dịu dàng, giống như bây giờ bọn họ nói chuyện này là chuyện hết sức bình thường, cũng giống như thời tiết ngày hôm nay vậy.

Tòng Thiện nhìn về phía bầu trời, khó có được, mấy ngày mưa phùn không ngớt, hôm nay rốt cuộc trời quang mây tạnh, tuy không nhìn thấy được chim bay trên bầu trời, cũng không nhìn thấy được mây trắng, nhưng ánh mắt của cô xuyên qua chân trời trùng điệp, phá vỡ thời hồng hoang, dường như thấy được thuở xưa.

Khi đó, ở thành phố A là bầu trời bao la cũng không có mây mù như bây giờ, trong suối còn có cá nhỏ, cây dại không biết tên ở ven đường cũng ra quả kết trái, cả nhà của nhà họ Thẩm cũng từng rất tốt đẹp, cô có ông ngoại thương, có mẹ yêu, cậu còn luôn thích đèo cô trên vai, chọc cho cô cười khanh khách.

Khi đó, ai cũng không nghĩ tới nhà họ Thẩm sẽ gặp phải biến cố lớn như vậy, cũng không nghĩ tới, sau nhiều năm, nhân khẩu ở nhà họ Thẩm điêu linh, còn lại không có mấy người.

Giống vậy, mọi thứ xảy ra hôm nay đối với cô mà nói cũng quá đột nhiên, đột nhiên đến mức dường như không có khoái cảm báo thù, rõ ràng nên vui mừng, nhưng tại sao trong lòng cảm thấy trống rỗng vậy?

"Bà xã, em cảm thấy không vui sao?" Hàn Dập Hạo đã nhận ra sự khác thường của cô, dò hỏi.

Tòng Thiện lắc đầu, đáp nói: "Em không biết phải hình dung tâm trạng của mình thế nào, An Đạo Ninh trừng phạt đúng tội, em nên vui mừng. Đây là tâm nguyện từ lúc em tám tuổi, vì để đạt được mục đích này, vì để có thể chống lại nhà họ An, em luôn buộc mình chịu đựng mọi bất bình đẳng trong cuộc sống, em biết mình không có chỗ dựa, chỉ có thể dựa vào chính mình mới có thể sinh tồn. Em làm cảnh sát, chính là muốn sẽ có một ngày có thể tự tay bắt An Đạo Ninh, lột bỏ mặt nạ của ông ta ở trước mặt người đời. Nhưng—"

"Nhưng là anh giúp em hoàn thành tâm nguyện này, chứ không phải em tự tay hoàn thành, em cảm thấy rất mất mác?" Hàn Dập Hạo nhìn thấu tâm tư của cô, hỏi.

"Có một chút." Tòng Thiện nghiêm túc nói, "Em biết mình có đôi khi cố chấp đến giống như vờ ngớ ngẩn, nhưng đây dù sao cũng là tâm nguyện từ nhỏ đến lớn của em. Cũng giống như em rất muốn viết xong một bài luận văn vậy, vì để làm được điểm ấy, em vất vả tìm kiếm các tài liệu, cả ngày lẫn đêm ngâm mình ở trong thư viện, kết quả, khi em thật vất vả mới có chút đầu mối, thì lại đột nhiên phát hiện bài luận văn đó đã viết xong đặt ở trên bàn của em, loại tâm trạng này rất là huyền diệu."

"Ngốc ạ." Hàn Dập Hạo xoa mái tóc dài của cô, cười nói, "Vợ chồng vốn là một thể, chuyện anh làm chính là em làm, cần gì phân chia lẫn nhau. Hơn nữa, 'công việc' vĩ đại nhất của em là làm một người mẹ tốt, an tâm giúp chồng dạy con, chuyện bên ngoài thì giao cho anh quan tâm đi."

Tòng Thiện rúc vào trong ngực của anh, khóe môi cong lên một nụ cười hạnh phúc, anh nói đúng, không có chuyện gì quan trọng hơn so với sinh đứa bé ra, nhà họ An sớm suy bại, có lẽ cũng là muốn bảo cô đừng tiếp tục cố chấp sống trong thù hận nữa. Đã trải qua nhiều chuyện như vậy, Tòng Thiện cũng đã nghĩ thông, cuộc sống không nhất định phải có thắng thua, chỉ cần sống yên ổn, đó chính là tốt nhất.

Song, cô còn có một nguyện vọng, "Ông xã, em muốn mua lại căn nhà của nhà họ An, mảnh đất đó trước kia là thuộc về ông ngoại em, em muốn để nó lại cho Tòng Như và mợ."

"Em còn không yên tâm họ à?" Hàn Dập Hạo biết Tòng Thiện là nói năng chua ngoa tâm đậu hủ, tuy là Trương Thục Hiền đuổi cô đi, đồng thời đoạn tuyệt quan hệ, nhưng Tòng Thiện vẫn luôn len lén tiếp tế cho hai mẹ con họ, nếu không với tính cờ bạc của Trương Thục Hiền, và Thẩm Tòng Như hám giàu mà nói, đã sớm lưu lạc đầu đường rồi.

"Máu mủ tình thâm, coi như họ đối với em không được tốt, chung quy vẫn là người thân. Hôm nay, nhà họ Thẩm chỉ còn lại em và Tòng Như, em không muốn đứa em gái duy nhất này rơi vào kết cục không tốt. Hơn nữa, căn nhà ấy vốn là thuộc về nhà họ Thẩm, sang tên cho Tòng Như cũng là vật về nguyên chủ." Tòng Thiện đáp nói.

"Được." Hàn Dập Hạo rất sảng khoái đáp ứng, tuy anh đối với hai mẹ con họ vẫn còn có rất nhiều ý kiến, chỉ có điều, "Coi như là thay cậu chiếu cố họ đi."

"Ừm." Tòng Thiện gật đầu, ánh mặt trời không quá chói mắt chiếu vào trong mắt của cô, biến ảo ra vô số vòng sáng, cô đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn chiếc cằm kiên nghị của Hàn Dập Hạo nói, "Ai nói người tốt không có báo tốt? Cậu rất tốt với em, cho nên vợ con của ông sẽ nhận được chiếu cố. Em đối tốt với rất nhiều người, cho nên ông trời để cho em gặp được anh, thắp sáng cả sinh mạng của em!"

Nói đến chỗ động tình, Tòng Thiện áp đầu của anh xuống, chủ động dâng tặng nụ hôn.

Trời quang như gột rửa, gió mát trên không, dưới trời đất mênh mông, trong phòng hoa nho nhỏ, nam nữ trẻ tuổi quấn quít nhau, dùng cuộc đời của họ để giải thích cái gì gọi là— hạnh phúc!

"Vào đi." Tòng Thiện mặc áo bành tô màu trắng đẩy cửa chính ra, đi vào trước, đồng thời nói với hai người phía sau.

"Con là thật sự muốn cho mợ căn nhà này sao?" Bước chân của Trương Thục Hiền như đóng đinh, bà không có dịch bước, mà là dùng ánh mắt hoàn toàn không dám tin nhìn Tòng Thiện, kinh ngạc hỏi.

"Đúng vậy." Tòng Thiện xoay người lại, nhìn thấy bộ dáng Trương Thục Hiền và Thẩm Tòng Như cũng không muốn tiến vào, lại đi tới, nói, "Đây vốn là gia sản của nhà họ Thẩm, hôm nay do hai người đón nhận cũng là chuyện đương nhiên."

"Chúng tôi đã từng đối với chị như vậy, chị còn muốn tặng nhà cho chúng tôi?" Thẩm Tòng Như cũng là tràn đầy hoài nghi, trong giọng nói thậm chí có một tia khiếp ý.

Tòng Thiện mỉm cười, "Nếu như chị thật sự muốn so đo, bây giờ hai người còn có thể đứng ở chỗ này sao?"

Trương Thục Hiền và Thẩm Tòng Như đều không nói, họ đều biết hôm nay Tòng Thiện là vợ của Hàn Dập Hạo, nếu như cô muốn đối phó với họ, quả thực còn dễ dàng hơn so với bóp chết hai con kiến. Nhưng chuyện tốt bánh nướng từ trên trời rơi xuống này, họ thật sự có thể đón nhận sao?

Tòng Thiện nhìn ra được sự băn khoăn của họ, lại nói thêm: "Con là một người ân oán phân minh, hai người đã từng không tốt với con, con nhớ rất rõ. Nhưng, hai người đối tốt với con, từ đầu tới cuối con cũng chưa từng quên. Mợ, con mặc kệ ban đầu mợ là xuất phát từ mục đích gì đồng ý thu nhận và giúp đở con, dù sao mợ cũng là cho con một mái nhà, để con không đến nổi bơ vơ không chỗ nương tựa. Mà Tòng Như, chị còn nhớ rõ khi còn bé em lúc nào cũng len lén đưa đồ ăn vặt và tiền tiêu vặt của em cho chị, ở trường còn bảo vệ chị. Chị không phải là một người vong ân phụ nghĩa, ân tình của cậu đối với chị nặng như núi Thái Sơn, cho nên, bất kể xuất phát từ lý do nào, chị cũng sẽ tha thứ cho hai người, khoan dung cho hai người."

Nói xong, cô một tay kéo Trương Thục Hiền, một tay kéo Thẩm Tòng Như, kéo họ vào trong nhà, trang trí trong nhà đã sớm không phải là dáng vẻ của nhà họ Thẩm, nhưng hình dáng phòng óc vẫn còn, cô chỉ vào một chỗ nói với Trương Thục Hiền: "Mợ, mợ còn nhớ hay không, năm đó, đặt ở nơi đó không phải là bình hoa, mà là một bức tranh chữ, tranh là mẹ con vẽ, chữ là cậu đề."

"Mà chỗ kia, đặt không phải là hồ cá, mà là bày một chiếc ghế dựa ông ngoại thích nhất, ông thích nhất ôm con ngồi ở đó lắc tới lắc lui, sau khi sinh Tòng Như, ông lại một tay ôm con, một tay ôm em ấy, vui vẻ nhìn chúng con cười." Tòng Thiện nhớ lại chuyện cũ, ánh mắt mang theo ý cười.

"Ghế sofa không phải là da thật, mà là gỗ lim." Giọng của Trương Thục Hiền chầm chậm vang lên, hốc mắt hơi ẩm ướt, từ trước tới nay bà chưa từng nghĩ tới, đời này còn có thể trở lại nơi này, từng màn từng cảnh đã từng trải qua, đều giống như thước phim quay chậm không ngừng phát lại, làm cho người ta thổn thức.

Thẩm Tòng Như ra đời không bao lâu thì nhà họ Thẩm đã suy sụp, cho nên cô đối với cái nhà này không hề có ấn tượng, nhưng không có nguyên do, ở nơi "xa lạ" này lại cảm giác được một cảm giác quen thuộc.

"Ông ngoại, mẹ, cậu đều mất, nhưng cái 'nhà' này vẫn còn." Tòng Thiện nói xong cũng cảm thấy mũi cay cay, lại càng thương cảm nhiều hơn. Cảnh còn người mất, giống như cách mấy đời, vận mệnh quanh đi quẩn lại, rồi lại để cô trở về "nguyên điểm".

"Từ trước tới nay mợ chưa từng nghĩ tới còn có thể bước vào nơi này." Trương Thục Hiền lau nước mắt ở khóe mắt, trong lòng cảm khái muôn phần.

"Hôm nay nó thuộc về hai người." Tòng Thiện dằn lại hoài niệm thương cảm, giao chùm chìa khóa vào trong tay của Trương Thục Hiền.

"Tòng Thiện, mợ không thể cầm." Trương Thục Hiền đột nhiên rút tay lại, lắc đầu, áy náy nói, "Mợ biết con có lòng tốt, nhưng mợ không mặt mũi nào lại đón nhận ân huệ của con. Nếu như ông ngoại còn tại thế, biết mợ đối với con không tốt như vậy, nhất định sẽ không tha thứ cho mợ, ông sẽ không hy vọng mợ trở về."

"Đúng vậy, chị." Thẩm Tòng Như vẫn luôn im lặng không lên tiếng mở miệng nói, mấy tháng này, cô ăn rất nhiều khổ, cũng bắt đầu trở nên hiểu chuyện, nếu như đổi lại là trước kia, chuyện tốt này rơi vào trên đầu cô, sợ là cô ngủ cũng sẽ cười tỉnh. Nhưng hôm nay, đối mặt với Tòng Thiện lấy đức báo oán, cô còn chưa có da mặt dày như vậy tiếp tục đòi hỏi nhiều hơn, "Nhà này chị giữ lại đi, đem linh vị của ông ngoại, cô, bố chuyển vào, để họ lá rụng về cội. Sau này chúng em tới đây bái tế họ là được rồi."

Tòng Thiện thật sự không ngờ tới họ sẽ nói ra lời như vậy, trong lòng của cô có một tia an ủi, người không phải cỏ cây, ai có thể vô tình, cô làm nhiều chuyện như vậy, có thể khiến họ thay đổi, cũng coi như là chuyện tốt. Nhưng cô cũng không phải là vì đả động họ mới chụp căn nhà này, vì vậy cô nói: "Căn nhà lớn như vậy bỏ không cũng là lãng phí, Tòng Như, em là con gái của cậu, gia sản của nhà họ Thẩm vốn nên thuộc về em, di sản của nhà này là của nhà họ Thẩm, hẳn nên giao cho em bảo quản là tốt nhất."

Thẩm Tòng Như lắc đầu, nói: "Chị cũng là họ Thẩm, hẳn nên do chị bảo quản."

"Ai cũng đừng nghĩ đụng vào nhà của tôi!" Đột nhiên, một giọng nói từ sau lưng họ vang lên, An Đạo Ninh từ phía sau cầu thang đi ra, trong tay ông cầm một khẩu súng, đang chỉa vào Tòng Thiện.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.