Linh Hồn Vạn Năm

Chương 119




- Đúng vậy, là tinh sắt! Hơn nữa còn là tinh sắt nhị cấp!

Phất Lan Lâm cố sức gật đầu nói.

Cả hậu viện đột nhiên liên tiếp vang lên những tiếng kêu kinh ngạc. Trong mắt đám thợ rèn học đồ đầy vẻ khiếp sợ, ghé sát tai nhau thấp giọng nói:

- Tinh sắt? Ngươi có nghe không? Lão bản nói là tinh sắt đó!

- Ta nghe rất rõ! Còn là tinh sắt nhị cấp!

- Trời ạ! Ta không có nghe lầm chứ? Lão bản đã từng nói, những thợ rèn có thể rèn ra được tinh sắt nhất cấp đã đạt tiêu chuẩn của thợ rèn nhất cấp, là một thời rèn chính thức! Nhưng chỉ có thợ rèn nhị cấp mới có thể rèn ra tinh sắt nhị cấp! Đây chính là khảo nghiệm để trở thành thợ rèn nhị cấp!

- Lão bản rèn nhiều năm như vậy, bái được danh sư mới đạt được tiêu chuẩn thợ rèn nhất cấp. Mà tiểu tử này mới bao nhiêu tuổi chứ? Vậy mà hắn đã là thợ rèn nhị cấp sao?

- Lão bản sẽ không nhìn nhầm chứ? Hắn chính là học viên của học viện Áo Khắc Lan! Đám người của học viện Áo Khắc Lan không phải ngoại trừ chiến đấu ra thì không làm được cái gì khác sao?

- Ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai? Cho dù đại lão bản nhìn nhầm, chẳng lẽ nhị lão bản cũng nhìn lầm luôn sao? Đừng quên, tiêu chuẩn thợ rèn của của nhị lão bản kém hơn đại lão bản, nhưng ánh mắt lại rất tinh!

Càn Kình đặt cái búa xuống đất, hoạt động cánh tay hơi bủn rủn một chút. Cái búa trăm cân này vung liên tục hai trăm cái cũng có chút mỏi.

Tinh sắt nhị cấp!

Phất Lan Lâm lấy khối sắt từ trong tay Phất Lan Tây, một lần nữa xác định nó có thật sự là tinh sắt nhị cấp hay không. Là tinh sắt chân chính do cao thủ rèn loại bỏ tạp chất, đạt tới nhị cấp!

Phất Lan Lâm nhìn Càn Kình, trong lòng liên tục thầm kêu nhặt được bảo bối. Trên đời này, muốn rèn được binh khí thượng thừa, nhất định phải có nguyên liệu phù hợp. Nhưng những thiên tài địa bảo chính thức có được bao nhiêu? Trải qua vô số năm nghiên cứu, cuối cùng các vị tiền bối đã sáng tạo ra phương pháp chế tạo ra nguyên liệu thượng đẳng, chính là phương pháp rèn luyện!

Đem một khối phôi sắt hoặc phôi đồng bình thường hoặc là những nguyên liệu nào đó dùng búa sắt rèn luyện để trở thành tinh sắt, đồng tinh ... căn cứ theo các trình độ khác nhau mà phân ra nhất cấp, nhị cấp, tam cấp ... Càng là tinh sắt, tinh đồng cao cấp thì chế tạo ra vũ khí sẽ có độ cứng rắn và sắc bén càng cao hơn.

Bình thường, bởi vì các loại nguyên liệu thượng đẳng quá khó kiếm nên rất nhiều vũ khí tốt đều dùng tinh sắt tạo thành. Mặc dù bản thể nó vẫn chỉ là những nguyên liệu rất bình thường nhưng vẫn bán ra được với giá cao hơn.

Tinh sắt nhị cấp?

Càn Kình nghe mọi người xì xào bàn tán, hắn cũng giật mình. Trước kia khi còn ở trong gia tộc, hắn đã từng nghe nói về mấy thứ tinh sắt này. Đây chính là do nguyên liệu thượng đẳng, chỉ có thợ rèn chính thức mới có thể rèn ra!

Mình tuỳ tiện gõ vài cái đã tạo ra một tinh sắt? Hơn nữa còn là tinh sắt nhị cấp?

Toàn thân Càn Kình lập tức đổ mồ hôi lạnh, trong lòng thầm nghĩ cái trò chơi giả tưởng ở Thế giới vô tận kia rốt cuộc là gì vậy? Ta chỉ ở trong đó gõ chơi mười sáu giờ, ra ngoài hiện thực lại có thể rèn được tinh sắt? Hơn nữa còn rèn ra được tinh sắt nhị cấp? Có được năng lực của thợ rèn nhị cấp? Nói như vậy, nếu mỗi ngày ta đều ở trong đó tập rèn luyện, một ngày nào đó ta chẳng phải có thể trở thành một thần rèn đại sư sao? Cho dù là chiến sĩ huyết mạch gặp ta lúc đó cũng phải cung kính gọi ta một tiếng đại sư sao?

Phất Lan Lâm đi tới trước mặt Càn Kình, trong lòng khó có thể kìm chế được kích động. Hắn đang cầm trong tay chính là một khối tinh sắt nhị cấp, đại biểu cho thực lực của một thợ rèn nhị cấp! Tên tiểu tử kia chỉ trong một thời gian ngắn đã có thể rèn ra một khối tinh sắt nhị cấp, so với thời gian sát hạch lên thợ rèn nhị cấp còn ngắn hơn rất nhiều. Hiển nhiên tiểu tử này không phải chỉ mới đạt tới thợ rèn nhị cấp!

- Ngài ... thật sự là ... là học viên của học viện Áo Khắc Lan sao?

Phất Lan Lâm ngập ngừng hỏi, bất tri bất giác hắn đã thay đổi từ ngươi thành ngài.

Càn Kình hoạt động mười đầu ngón tay còn hơi cứng ngắc, gật đầu nói:

- Đúng vậy!

- Vậy ... vậy ... ngài thực sự muốn tới cửa hàng rèn của chúng tôi làm việc sao?

Thái độ của Phất Lan Lâm càng cẩn thận hơn so với trước. Người trẻ tuổi trước mặt hắn chính là một thợ rèn nhị cấp, hoàn toàn có tư cách tự mở một cửa hàng rèn riêng của mình. Không biết có phải tiểu tử này đến phá cửa hàng của hắn không nữa?

- Chẳng lẽ ta đến đây để thêu hoa sao?

- Nhưng ngài là thợ rèn nhị cấp!

Phát Lan Lâm lén lén nhìn sắc mặt Càn Kình rồi nói tiếp:

- Khả năng kinh tế của cửa hàng hơi nhỏ, chỉ sợ không cách nào trả nổi tiền công cho ngài. Hiện tại ta chẳng qua chỉ là một thợ rèn nhất cấp mà thôi!

Vẻ vui mừng điên cuồng trong mắt Phất Lan Lâm, trong nháy mắt trở thành lo lắng. Tất cả các cửa hàng rèn trong thành Áo Khắc Lan này, cũng chỉ có đệ nhất cửa hàng rèn kia có được một thợ rèn nhị cấp. Tuy bản thân hắn cũng có chút tài phú nhưng muốn dùng chút tài phú đó để mời một thợ rèn nhị cấp chỉ sợ là sẽ rất gắng gượng mới được!

- Cái này...

Càn Kình thoáng cân nhắc một chút, cuối cùng cũng quyết định không cần giấu diếm quá nhiều, nói:

- Mặc dù ta biết rèn nhưng ta không phải là thợ rèn nhị cấp gì cả. Ta chỉ biết tạo ra tinh sắt, còn những thứ còn lại không biết gì hết. Ngay cả tạo ra một cái cuốc ta cũng không làm được!

Những tiếng xì xào bàn tán trong hậu viện lập tức im bặt. Đám thợ rèn học đồ nhìn nhau không thể tin được vào những gì mình vừa nghe thấy.

Một người có thể trong một thời gian ngắn như vậy rèn ra được tinh sắt nhị cấp, nhưng ngay cả một công cụ đơn giản như cái cuốc cũng không rèn ra được? Nói đùa sao? Đây chính là vật dụng cơ bản nhất mà mỗi thợ rèn học đồ khi vừa mới nhập môn không bao lâu đã phải học rèn!

Cổ Phất Lan Lâm giống như bị đông cứng tại chỗ.

Tiểu tử này đang đùa ta sao? Không đúng! Ánh mắt của hắn khi nói những lời này rất nghiêm túc, không giống như đang nói dối! Nhưng hắn có thể trong thời ngắn như vậy rèn ra một khối tinh sắt nhị cấp, mà ngay cả một công cụ đơn giản cũng không rèn ra được sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.