Liêu Vương Phi

Chương 8




Trong Hạp Sơn Thành, Lang Dã Tiên hết sức khó hiểu trước hành động lui trở về Tây Kỳ của quân Thương: sự kiện ám sát ngày đó tạo thành hỗn loạn rất lớn, không chỉ tổn thất nặng nề, mà sĩ khí binh tình cũng bị đả kích không nhỏ. Giờ xung quanh Hạp Sơn Thành, bốn phía đều giới bị cẩn mật, ai nấy đều cảnh giác lo lắng, sợ địch quân có thể đột nhập vào trong thành bất cứ lúc nào, gây ra náo loạn còn lớn hơn.

Lúc này, tin tình báo từ Tây Kỳ truyền tới, nói nguyên nhân quân Thương rút lui hình như là do Thiên tử thân thể không khỏe, giờ đang triệu danh y Tây Kỳ vào cung chữa trị.

Lang Dã Tiên ngạc nhiên vô cùng, thường nghe Thương thiên tử sức mạnh vô song, lại được dị nhân dạy dỗ, năm xưa chinh Đông, còn tự tay hàng phục hung khí Phệ Phách của Xi Vưu, sao thân thể lại tự nhiên không khỏe?

Không bao lâu, tình báo lại truyền lại tin tức mới: Thiên tử không có bệnh, mà là gặp trục trặc trong vấn đề tu luyện, nghe đâu là từ song tu thuật vốn Thiên tử suốt ngày trầm mê kia, tuy không nguy tới tính mạng, nhưng cũng cần thời gian khôi phục không ít.

Lang Dã Tiên và Bất Động đạo nhân nghe tin tức này, nghi hoặc cũng dần giảm, do mấy năm nay chuyện Thương thiên tử trầm mê nữ sắc cả thiên hạ đều biết, thì ra là vì tu tập song tu thuật kia, khó trách lúc này bị tẩu hỏa nhập ma như vậy. Do tình báo đặt tại Tây Kỳ rất đáng tin, thực có thể giải thích được tại sao quân Thương lại lui về Tây Kỳ như vậy, nên Lang Dã Tiên rốt cuộc cũng yên tâm, thầm nói có trời phù hộ. Bất Động đạo nhân cũng lộ vẻ mừng, Thiên tử mang bệnh, Tây Kỳ ắt như rắn mất đầu, đừng nói đến chiến sự chi. Mấy ngày này, thành Hạp Sơn bình yên vô sự, thực là lúc tốt để nghênh đón thánh nhân.

Bất Động đạo nhân hoàn toàn không biết, Đại Thương Thiên tử chân chánh, giờ đang ở trong Bích Du Cung, cũng đang đối mặt với một vị thánh nhân.

Cảm giác đầu tiên Thông Thiên Giáo Chủ tạo cho Trương Tử Tinh là biển lớn. Biển lớn không như núi cao tuyệt bích, với không thể tới, mà ngược lại vô biên vô tận, bao la bát ngát. Dung mạo Thông Thiên Giáo Chủ chỉ như một thanh niên đạo nhân chừng ngoài 3x tuổi, nhưng khí chất cao thâm khôn lường, không thể nhìn rõ mặt mũi. Do thần thông của thánh nhân quảng đại, muốn biến hóa dung mạo dễ như trở bàn tay, nên Trương Tử Tinh cũng không dám xác định, vị thánh nhân Triệt giáo này có phải là nam tử thần bí tặng mình mặt nạ cải tiến và lấy đi tiểu phi hành khí kia không.

Tam Tiêu không cùng hắn lại, môn nhân Triệt giáo khác cũng không xuất hiện nơi phụ cận Bích Du Cung, tất là đã nghe phân phó của Thông Thiên Giáo Chủ, cho gã hoàng đế nhân gian như hắn có cơ hội gặp mặt với thánh nhân một lần.

Trương Tử Tinh thái độ cung kính, bước lên vài bước, hướng Thông Thiên Giáo Chủ đang ngồi trên Cửu Long trầm hương liễn, khom người quỳ xuống, dập đầu ba cái.

"Thương Thang Tử Tân khấu kiến Thượng Thanh thánh nhân, giáo chủ vạn thọ vô cương!".

Lời vừa nói dứt, trước mặt Trương Tử Tinh đã xuất hiện một cái bồ đoàn, giọng nói nhẹ nhàng của Thông Thiên Giáo Chủ truyền xuống: "Bệ hạ không cần đa lễ, xin mời ngồi".

"Tạ ơn thánh nhân", Trương Tử Tinh nói một câu, bình tĩnh ngồi xuống bồ đoàn, không hề có nửa phần bộ dạng khiếp sợ.

Thông Thiên Giáo Chủ không hỏi hắn tới làm gì, mà lại hỏi một vấn đề kỳ quái: "nghe nói Bệ hạ lập Chiêu Hiền quán tại Triều Ca, bất kể xuất thân sang hèn, chỉ hỏi tài năng, có chuyện này không?"

Trương Tử Tinh thực sự bất ngờ trước câu hỏi của Thông Thiên Giáo Chủ, ngẫm nghĩ chốc lát rồi đáp: "Thực có chuyện này, Tử Tân coi nhân sĩ tài năng làm trọng, dù là xuất thân hèn kém, cũng là có tài; kẻ bất tài, dù là xuất thân cao quý cũng là đồ bỏ mà thôi. Nếu cố chấp chỉ sử dụng khanh sĩ xuất thân quý tộc, thiên lệch một bên, vậy nhân tài có thể sử dụng càng ngày càng ít, cũng càng thêm bất lợi với nước với dân. Kẻ phú quý cũng tốt, người bần tiện cũng hay, tất cả đều là con người, chỉ chọn người tài năng mới có thể giúp quốc gia hưng thịnh, trường tồn không suy. Thực không dám giấu thánh nhân, trong Chiêu Hiền quán của Tử Tân, dù là dị loại yêu tộc, chỉ cần có chân tài thực học, thực tâm tới đầu, đều thu lấy trọng dụng".

Thông Thiên Giáo Chủ không hiểu có nghe ra ý tứ của hắn không, lại hỏi: "Bệ hạ đã từng nghe qua tộc Ma thần?"

Tại lúc Trương Tử Tinh ở Hỏa Vân động, từng nghe Hoàng Đế nói qua, lập tức gật đầu. Thông Thiên Giáo Chủ lại nói: "chữ người mà ngươi nói, có bao gồm cả tộc Ma thần không?"

Trương Tử Tinh không hiểu dụng ý của Thông Thiên Giáo Chủ là gì, cẩn thận đáp: "Chữ nhân ở đây, dù là loài người, Ma tộc, Yêu tộc, đều là chúng sanh trong thiên hạ. Tử Tân nhờ cơ duyên xảo hợp, tập được Chân Vũ Linh Quyết của Huyền Đế, nếu tính nguồn gốc, cũng có quan hệ với Ma thần tộc, tất nhiên không kỳ thị. Nhưng nếu cùng ta là địch, cho dù là đồng tộc, ta cũng không có nửa phần nương tay".

"Nghe nói Bệ hạ mấy năm nay trầm mê nữ sắc, không lo chánh sự, nhưng giờ xem ra lại không phải, rốt cuộc là có dụng ý gì?"

Trương Tử Tinh chần chừ giây lát, lấy lời thật mà đáp: "Ta là đế vương nhân gian, lo lắng vạn dân. Sát kiếp sắp nổi, ắt là mưa gió phong cuồng, người chết vô số, mà ta chỉ là một phàm nhân, đâu có lực lượng nào kháng cự? chỉ có thể dùng chút tiểu kế, tránh sáng vào tối, cố tìm một đường sinh cơ. Ta tẫn tâm kiệt lực như vậy, nếu thực sự cuối cùng không thể thoát kiếp lên bảng, cũng là số mệnh mà thôi, không hối hận là được".

Hôm nay hắn tới Bích Du Cung là muốn xin Triệt giáo hỗ trợ, thậm chí là kết thành liên minh bảo hộ, nếu biểu hiện quá yếu ớt, sao có thể thành sự?

Tại thế kỷ XXIV, do ngành học của hắn đặc thù, xin việc hết sức khó khăn. Cha mẹ năm lần bảy lượt yêu cầu, hắn bèn đi tìm một vị bạn cũ của phụ thân nhờ giúp đỡ. Vị cố nhân kia là trưởng phòng nhân sự của một công ty, đối xử với hắn rất khách khí, gọi điện hỏi mấy vị bằng hữu, nhưng đều không thể tìm được công tác thích hợp cho hắn, cuối cùng ngồi dạy bảo hắn rất lâu. Trong đó, một câu Trương Tử Tinh vẫn ghi nhớ tới giờ: "Thế giới này là giúp mạnh, không giúp yếu".

Về sau, hắn không níu kéo ở lại, cũng không đi tìm người khác nữa, mà trở về nhà, một lần nữa nỗ lực, kiên trì đi trên con đường nghiên cứu của mình, cuối cùng thu được thành công vang dội.

Bất kể là thế kỷ XXIV hay là thế giới này, định lý kẻ mạnh là trên hết vẫn không hề thay đổi. Nếu tỏ ra hèn yếu, cầu xin thương xót, thực không bằng bộc lộ giá trị và tài năng bản thân, khiến đối phương tán thưởng, chủ động ra tay giúp đỡ.

Vì thế, hôm nay hắn không ngụy trang như ngày thường, thể hiện năng lực thực sự của mình trước mặt Thông Thiên Giáo Chủ.

Thông Thiên Giáo Chủ khẽ phất tay nói: "Bệ hạ là chí tôn nhân giới, thánh đức vang dội, lại có kiến thức như vậy, nhưng vì sao đối mặt với người thế ngoại như ta lại đa lễ như vậy?"

Trương Tử Tinh cười nói: "Tử Tân hành đại lễ với giáo chủ, không phải vì giáo chủ là thánh nhân, mà là trong lòng kính ngưỡng đã lâu, thành tâm quỳ lậy. Nếu đổi một vị thánh nhân khác, ta sẽ không làm như vậy, cho dù là hành lễ, cũng là giả vờ mà thôi".

Thông Thiên Giáo Chủ thấy câu cuối của hắn thực lớn gan, lông mày khẽ nhíu, chỉ nghe Trương Tử Tinh nói tiếp: "Người Tử Tân kính ngưỡng, không phải là thần thông của hỗn nguyên thánh nhân giáo chủ, mà là đạo giáo bất kể giống loài của ngài. Nhân giáo thánh nhân thanh tĩnh vô vi, Xiển giáo quá nặng chuyện xuất thân linh tính, môn hạ thường coi thường dị tộc. Chỉ có môn hạ quý giáo, đều là chúng sinh trong thiên địa, bất kể là tiên phàm nhân yêu, đều có thể nghe truyền đạo, hiểu được diệu pháp, thực là biển rộng bao la, thu hết sông suối. Sở dí quý giáo có thịnh thế hôm nay, tuyệt không phải là ngẫu nhiên, ta cho rằng, đây mới là đạo lý thánh nhân chân chính. Cùng với ngài so sánh, tân chánh của ta thực rất tầm thường, không có gì đáng nói!. Lời này thốt tự chân tâm, không phải tâng bốc nịnh nọt, xin giáo chủ chớ cười chê".

Ánh mắt Thông Thiên Giáo Chủ như có thần quang chớp động, cười nhẹ một tiếng: "Bần đạo đâu có hoài nghi gì? Năm xưa Bệ hạ ứng đối, đánh cuộc cùng Oa Hoàng thánh nhân, khí phách thật là hiên ngang, nên bần đạo được Bệ hạ khen ngợi vậy mới có chút bất ngờ mà thôi, chỉ không biết lần này Bệ hạ tới Bích Du Cung của ta, có chuyện gì muốn bẩm báo?"

Trương Tử Tinh vội xưng không dám, hắn biết mình đã tạo được ấn tượng không sai trong lòng Thông Thiên Giáo Chủ, giờ phải chính thức "lật bài" rồi, cũng không hề vòng vo, trực tiếp nói: "Tử Tân tới Bích Du Cung, là do ta suất quân dẹp loạn Khuyển Nhung, có gặp phải khó khăn rất lớn, đặc ý tới xin giáo chủ tương trợ".

"Bệ hạ chỉ sợ có chút nhầm lẫn rồi, ta là người thế ngoại, sao có thể quản chuyện trần thế?"

Trương Tử Tinh lắc đầu nói: "nếu là chuyện trần thế, Tử Tân sao dám kinh động giáo chủ?"

Tiếp đó, hắn đem chuyện Tây Phương giáo mượn Khuyển Nhung xâm nhập, ý dồ muốn làm chủ Trung thổ nói ra. Thông Thiên Giáo Chủ không đổi sắc mặt, chỉ là con ngươi nhíu lại: "Tây Phương giáo Liên hoa hiện tướng, Xá lợi nguyên quang, xưng Cực Lạc thế giới. Hai vị thánh nhân Chuẩn Đề, Tiếp Dẫn đều là người thanh tịnh, vốn an nhàn nơi Tây thổ, không tranh đấu với đời, sao lại có thể như Bệ hạ nói?"

"Nếu là lúc trước, hẳn đúng là không tranh đấu, nhưng giờ bảng Phong thần đã lập, trong sát kiếp, các giáo phái đều tranh khí vận, tránh cũng không thoát, sao có thể đứng ngoài thế cục?", lúc đầu gặp Thông Thiên Giáo Chủ, Trương Tử Tinh còn có chút khẩn trương, giờ đã hoàn toàn mặc kệ, cao giọng nói: "Nhân giáo giờ khí vận hài hòa, không hề có nạn diệt tộc như thời Hiên Viên Hoàng Đế, dù giang sơn Đại Thương ta bị diệt, cũng là thay đổi triều đại mà thôi, cho nên thánh nhân Bát Cảnh Cung hết sức tiêu dao, không nghe không hỏi. Tranh đoạt khí vận chỉ có ba nhà Triệt giáo, Xiển giáo và Tây Phương giáo. Trong đó, môn nhân của quý giáo đông đảo, thực lực hùng hậu, thế lực mạnh nhất, tiếp tới là Xiển giáo và Tây phương giáo. Mạo muội hỏi giáo chủ, nếu ngài là người đứng đầu Tây Phương giáo hay Xiển giáo, sẽ ứng phó thế nào?"

Thông Thiên Giáo Chủ không đáp, mà hỏi ngược lại: "nếu là Bệ hạ thì sẽ làm thế nào?"

"Bốn chữ thôi, xa thân gần đánh. Hai phái tất nhiên sẽ liên hợp đánh bại thế lực mạnh nhất trước, sau đó hai hổ mới tranh nhau. Triều ta vốn có Á thừa tướng Khương Thượng, là môn hạ Xiển giáo, không ngờ từ bỏ phú quý, phản bội chạy tới Tây Kỳ. Người này tất là đã được dặn dò, lần này Khuyển Nhung xâm lược, tuy chiếm được vài chư hầu phía Tây, nhưng thực tế không hề công kích Tây Kỳ, rõ ràng là đã sớm có âm mưu. Giờ tuy hai bên chưa liên hợp, nhưng tương lai chưa chắc đã không làm, nếu thực có ngày đó, thì Triệt giáo nguy rồi!, giáo chủ phải sớm tính kế lâu dài mới được". Nguồn: http://truyenfull.vn

Thông Thiên Giáo Chủ nói: "Bệ hạ nói quá miễn cưỡng rồi, sư huynh đệ ba người chúng ta tuy lập giáo khác nhau, nhưng gốc chung một phái. Thánh nhân Xiển giáo là nhị sư huynh của ta, sao có thể liên hợp với Tây phương giáo tới đối phó? Nếu Tây phương giáo đánh ta, không phải cũng là đánh sư huynh ta sao?"

Trương Tử Tinh thầm than một tiếng: xem ra Thông Thiên Giáo Chủ còn không tin Nguyên Thủy Thiên Tôn sẽ câu kết Tây Phương giáo, mà trong tình tiết "tương lai", chính là Nguyên Thủy Thiên Tôn liên hợp cùng Lão Tử, Chuẩn Đề, Tiếp Dẫn, tứ thánh đánh Thông Thiên, mới khiến cho trận Tru Tiên của Triệt giáo thảm bại, thẳng cho tới trận Vạn Tiên bị tiêu diệt hoàn toàn.

Đối với vị giáo chủ Triệt Giáo đơn độc quả cảm này, Trương Tử Tinh vốn vẫn bội phục và cảm thấy đáng tiếc, giờ hắn dưới số mệnh lọt vào "vở kịch" này, bất kể là vì mình hay vì người, đều muốn cải biến kết cục kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.