Liêu Vương Phi

Chương 25




Vi Phiền đâu từng gặp qua uy thế như vậy, sợ đến nỗi nhắm chặt hai mắt, chỉ biết giơ cao cây búa lên, cảm thấy cây búa trong tay không ngừng chấn động, rất lâu sau mới thấy xung quanh yên tĩnh lại. Hắn len lén mở mắt ra nhìn, tinh cầu đầy trời đã hóa thành từng điểm huỳnh quang lơ lửng giữa không trung, có thể nhìn thấy một cây cột đá ở phía trước. Cây cột đá này khắc vô số đồ án tinh vân, ẩn ước hiện ra quang mang rực rỡ, thần bí vô cùng.

Vi Phiền biết đây tất là trận nhãn của Chu thiên tinh thần đại trận, lập tức tiến lại gần cột đá, giơ búa lên quá đầu chém xuống. Cây búa nhỏ kia như có uy lực cực lớn, còn lóe lên sức mạnh sấm sét phong lôi. Chỉ nghe "kang" một tiếng, cột đá đã vỡ thành mấy mảnh, huỳnh quang xung quanh cũng biến mất không thấy đâu. Vi Phiền vội vã trở lại biệt viện, chỉ thấy xung quanh từ lúc nào đã xuất hiện chín cái đỉnh đồng.

Cửu đỉnh này tựa hồ niên đại rất xa xưa, nhan sắc mờ ám, ngay đồ án trên mặt cũng không nhìn rõ, còn không có chút lực lượng ba động nào, chẳng khác chi phế vật.

Vi Phiền vừa nhìn thấy chín cái đỉnh đồng này, sắc mặt lập tức lộ vẻ mừng như điên, trái tim đập liên hồi kỳ trận. Hắn run rẩy lấy ra viên châu sắc đỏ kia, miệng thì thầm niệm chú, chỉ thấy từ huyết châu bay ra từng đạo huyết vụ vây lấy cửu đỉnh, từ từ xâm nhập vào. Cửu đỉnh dưới tác dụng của huyết vụ, từ từ phát ra quang mang, đồ án trên đỉnh cũng trở nên rõ ràng hơn.

Do phóng ra huyết vụ, nên huyết châu từ từ mất đi nhan sắc vốn có, dần hóa thành trong suốt. Huyết vụ từ từ bị cửu đỉnh hấp thu hết, quang mang trên đỉnh cũng ảm đạm đi. Vi Phiền thầm niệm chú nghĩ, đưa tay trỏ vào cửu đỉnh một cái, cửu đỉnh khẽ lung lay rồi lại yên tĩnh lại. Vi Phiền khẽ biến sắc, liên tục niệm chú ngữ, nhưng cửu đỉnh chỉ khẽ động đậy mà thôi, hoàn toàn không chịu hắn khống chế. Ánh mắt Vi Phiền nhìn lên viên châu trong suốt kia, đột nhiên động tâm niệm, cầm viên châu hướng về phía Vi Thu.

Hắn khom người xuống, đưa viên châu lại gần cái xác của nhi tử, niệm câu gì đó, viên châu lập tức sáng lên, rất nhanh hút lấy huyết dịch của Vi Thu. Trong nháy mắt Vi Thu đã hóa thành một cái xác khô, mà viên châu cũng khôi phục lại một ít sắc đỏ. Vi Phiền nhìn huyết châu, lại hướng về phía Vi Viện.

Vi Viện biết phụ thân đang muốn làm gì, vừa sợ hãi vửa tuyệt vọng, nhưng thân thể không cách nào động đậy, nước mắt không ngừng tuôn ra như suối.

Vi Phiền nhìn bộ dạng đáng thương của nữ nhi, như có chút bất nhẫn, từ từ nói: "vật này là huyết châu, có tác dụng bảo trì máu huyết, do tổ tiên chúng ta luyện chế thành. Mục đích là tích lũy máu huyết tinh hoa của tộc ta, chờ ngày mở ra cửu đỉnh, trong đó đã có vô sô máu huyết của các đời tiên quân…

Thì ra, chìa khóa mở ra Vũ vương cửu đỉnh chính là máu huyết của con cháu nhà Hạ. Càng về đời sau huyết dịch càng cần nhiều. Năm đó Lộc Chúc từng xâm nhập vào hoàng cung ý đồ muốn đoạt lại cửu đỉnh đã hao phí rất nhiều huyết dịch khiến cho nguyên khí đại thương, không cách nào phát huy hết lực lượng của cửu đỉnh, nên cho dù cướp được cửu đỉnh nhưng cuối cùng vẫn bị tổ tiên Vu Phiết là Vu Hàm tiêu diệt, mấy kẻ hạ nhân theo sau cũng bị diệt tộc.

Hậu duệ còn sót của Hạ triều từ đó không dám manh động nữa, nhưng bọn chúng vẫn nuôi ý đồ với cửu đỉnh, nghĩ mọi biện pháp tiềm phục vào Triều Ca, hóa thân thành gia tộc khác. Đối với việc mở ra cửu đỉnh, bọn họ cũng nghĩ đến phương pháp lưu máu huyết lại, tránh lặp lại tình cảnh như Lộc Chúc trước đây, cho nên mới chế ra khỏa huyết châu này.

Giờ Vi Phiền, không, nên gọi là Hạ Phiền mới phải, rốt cuộc đã lợi dụng được cơ hội ngàn năm có một này thu lại cửu đỉnh, nhưng không ngờ máu huyết trong huyết châu tuy nhiều vậy nhưng lại không đủ tinh thuần, chỉ thiếu chút nữa sẽ có thể mở ra cửu đỉnh.

Vi Phiền không dám nhìn vào khuôn mặt đầy nước mắt của nữ nhi, cúi đầu nói: "Viện nhi, giờ chỉ thiếu chút nữa sẽ mở được cửu đỉnh, vì tương lai của Hạ triều ta, con…con đừng trách phụ thân độc ác…"

Vi Viện sắp tới lúc chết mới hiểu được: thì ra vị phụ thân đại nhân này đam mê quyền lực đến mức đáng sợ như vậy, nói cái gì khôi phục Hạ triều chỉ là mượn cớ che dấu sự lãnh huyết vô tình của mình mà thôi. Năm đó hắn vì bảo toàn tính mạng, chủ động vào cung kể tội hai ca ca nàng, giờ đầu tiên thấy con trai chết không thèm đổi sắc, sau lại lấy nữ nhi ra ngăn một kiếm. Hổ dữ còn không ăn thịt con, hành động này của Vi Phiền thực là lãnh khốc tới cực điểm, còn không bằng loài cầm thú kia.

Vi Viện nhìn Vi Phiền giơ huyết châu đến gần, chỉ thấy phụ thân chưa bao giờ trông đáng sợ đến vậy, trong lòng hết sức tuyệt vọng. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn

Tại lúc này, một thanh âm lạnh lùng vang lên: "như ta xem, thêm cả máu huyết của ả chỉ sợ còn chưa đủ", Vi Phiền vốn đang vì làm chuyện ác mà khẩn trương, giờ đột nhiên nghe thấy giọng nói này, tức thì cả người run lên, tay cầm huyết châu run rẩy, "đinh" một tiếng rơi xuống đất.

Vi Phiền vội vã định nhặt lấy huyết châu, bỗng thấy trước mặt nhoáng lên một cơn gió nhẹ, ngẩng đầu nhìn lên gặp ngay bốn người xuất hiện, hai người trong đó còn là người hắn quen biết.

"
Các ngươi làm sao tiến vào được? võ sĩ đâu rồi?", Vi Phiền kinh hãi, hắn nhớ rõ đã sai võ sĩ giữ chặt cửa chính, cấm không cho bất cứ người nào tiến vào.

Người trung niên cao gầy đứng đầu nói: "
ngươi làm sao tiến vào đây thì chúng ta làm vậy, chỉ là mấy tên võ sĩ kia…"

Một gã đại hán tướng mạo xấu xí tiếp lời: "
mấy tên kia đã sớm bị bổn đại gia xé xác!, nếu ngươi muốn đi theo bọn chúng, lão tử ta cũng vui lòng thành toàn!".

Vu Phiền đưa mắt thấy thi thể võ sĩ ngổn ngang trên mặt đất phía sau bốn người này, biết là không phải nói dối, thầm run rẩy. Chỉ nghe trung niên kia quát lớn: "
Vi Phiền, thì ra ngươi là dư nghiệt tiền triều!, ngươi thực to gan, dám quên ơn Thiên tử mưu hại hậu nhân của Vu gia, ý đồ muốn đoạt cửu đỉnh, định phản nghịch hay sao?"

Vi Phiền cầm chặt cái búa nhỏ trong tay, cảm giác như có thêm vài phần lớn mật. Hắn làm quan trong triều nhiều năm, mưu kế tâm cơ không hề kém cỏi, đâu dễ bị vài câu nói này dọa nạt, ngược lại cười lạnh nói: "
Phi Liêm đại nhân, ngươi hôm nay tới đây hẳn cũng không phải là nghe lệnh Thiên tử phải không? Rốt cuộc có mục đích gì?"

Thì ra, bốn người này chính là Phi Liêm, Ác Lai, Tiểu Đản và Chư Kiền.

Phi Liêm liếc nhìn cửu đỉnh một cái nói, trên mặt lộ vẻ vui mừng khó dấu, cười âm độc nói: "
mục đích của ta cũng giống ngươi thôi, chính vì cửu đỉnh này mà tới!".

Vi Phiền biến sắc mặt, hỏi: "
ngươi rốt cuộc là người phương nào, chẳng nhẽ cũng là hậu duệ Vũ Vương? Nếu như vậy ta với ngươi chính là người một nhà".

"
Hạ Vũ là cái chó má gì, hắn mới là hậu duệ của lão tử ta!", tiếng cười của Ác Lai như tiếng kiếm lạnh: "nếu là tính theo bối phận, lão tử chính là tổ tông của Hạ Vũ!".

Vi Phiền tâm cơ thâm trầm, cũng không tức giận hắn phỉ báng tổ tiên mình, trong lòng nhanh chóng nghĩ cách nào đối phó bốn người Phi Liêm.

Phi Liêm biết hắn nghĩ gì, lạnh lùng nói: "
ngươi không cần lãng phí tâm kế, bốn người chúng ta là dùng pháp thuật theo chân ngươi vào đây, nếu không sao thoát được trận pháp đáng sợ ngoài kia? Vừa rồi ngươi giết Vu Phiết, phá trận nhãn, dùng huyết châu đều bị chúng ta nhìn rõ. Chỉ sợ máu huyết nhi tử cùng nữ nhi ngươi cũng không đủ mở ra cửu địch, nhưng thêm vào huyết dịch ngươi chắc cũng đủ, ha ha!, giờ ta muốn mượn huyết dịch ngươi một chút mở ra phong ấn của cửu đỉnh".

Vi Phiền bị hắn nói trúng tâm sự càng thêm kinh hoàng, cầm cây búa trong tay bổ về phía Phi Liêm, tiếng sấm sét khẽ vang lên. Một vòng sáng kim sắc lập tức hiện lên quanh người Phi Liêm ngăn lấy tiếng sấm sét, vòng sáng run lên một chút, kết quả vẫn bình yên vô sự.

Vi Phiền thấy chỗ dựa lớn nhất của mình đều không cách nào hạ được Phi Liêm, sắc mặt không khỏi trắng bạch như tờ. Phi Liêm cười lạnh nói: "trong tay ngươi là pháp bảo của Hạ Vũ Khai Sơn phủ phải không? Hạ triều đã bị diệt nhiều năm như vậy, các ngươi giữ được Khai sơn phủ tới giờ cũng không dễ dàng. Nếu ngươi là tiên nhân, chỉ cần một búa bổ xuống thì ta chỉ có cách bỏ chạy, hoặc thậm chí ngươi chỉ có tu vi Hóa Anh, nếu có thể hoàn toàn luyện hóa được thần phủ này ta cũng không dám đón đỡ. Thực đáng tiếc, ngươi ngay cả Trúc Cơ kỳ cũng không đạt tới, chỉ biết vài câu chú ngữ mà thôi, nhục thể phàm thai thì có thể làm gì được ta?"

Không chờ Vi Phiền tiếp tục sử dụng cây búa, đột nhien chỉ thấy một trận đau đớn từ cánh tay truyền lại, hắn thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng xương tay gãy răng rắc. Mà cây búa cũng đã bị một con quái vật mặt người thân báo đoạt lấy. Tốc độ quái vật rất nhanh, nháy mắt đã trở lại bên người Phi Liêm, lại hóa thành hình dạng Chư Kiền.

"
Chủ công, Khai Sơn phủ đã lấy được", Chư Kiền cầm cây búa hai tay dâng lên trước mặt Phi Liêm. Phi Liêm đưa mắt nhìn hắn, không đỡ lấy Khải sơn phủ: "vật này là pháp bảo của Đại Vũ lúc trị thủy, uy lực bất phàm, liền tặng cho ngươi, cẩn thận mà sử dụng".

Chư Kiền thấy Ác Lai cũng đang chăm chăm nhìn cây búa này, lập tức nói: "
chủ công, nên đưa cho thiếu gia mới phải".

Phi Liêm hết sức hài lòng trước biểu hiện của Chư Kiền, nói: "
ngươi cứ cầm lấy, Ác Lai sẽ có bảo vật khác".

Chư Kiền vội vàng tạ ơn Phi Liêm rồi mới dám thu cây búa lại, đứng ở một bên. Ác Lai nghe mình sẽ có bảo vật còn xịn hơn, cũng không ra vẻ tham lam nữa, chỉ đưa mắt đánh giá cửu đỉnh ở xung quanh.

Vi Phiền ôm cánh tay bị bẻ gẫy, sắc mặt vì đau đớn cùng sợ hãi đã biến dạng hẳn đi, thanh âm cũng trở nên run rẩy: "
Phi Liêm, ngươi dám câu kết cùng yêu ma?!".

"
Cái gì câu kết cùng yêu ma", Ác Lai cười vang, đột nhiên hóa thành ma thân: "Lão tử vốn chính là yêu ma!".

Phi Liêm cười lạnh nói: "
Yêu ma thì sao? Yêu ma cũng hơn tên Thượng đại phu nhà ngươi, không ngờ dám hạ độc thủ với cả con gái mình!".

Vi Phiền nhất thời không biết đáp sao, đột nhiên nhớ ra một chuyện, lại cảm thấy vài phần hi vọng: "
Đừng có giết ta!, nếu ta chết, cho dù ngươi mở được phong ấn của cửu đỉnh cũng không cách nào sử dụng cửu đỉnh, chỉ có ta mới biết cách điều khiển cửu đỉnh thôi!".

Bốn người Phi Liêm nghe vậy bật cười vang, tiếng cười đầy vẻ khinh thường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.