[Liêu Trai Đồng Nhân] Hữu Xu

Quyển 1 - Chương 7: Bị lạc trong rừng p2




Con người cứ chấp nhất muốn tìm ra sự thật, mặc dù sự thật có không tốt đẹp gì đi chăng nữa!

Chia tay? Vì sao đột nhiên lại nói muốn chia tay? Tôi hoàn toàn ngây ngẩn cả người!

Chờ tôi lấy lại tinh thần đuổi theo thì Thư Trạch đã lái xe đi mất. Tôi từ trước đến nay đều không phải là kẻ sống chết không buông, dù có bị cậy răng cũng sẽ cố nuốt tất cả vào trong bụng, cái chuyện hèn mọn cầu xin tái hợp tôi không làm được. Thế nhưng lần này thì khác, Thư Trạch nhất định là đã gặp phải chuyện phiền phức nào đó.

Hôm sau vừa đến công ty tôi liền vội vàng chạy vào phòng làm việc của Thư Trạch, nhưng căn phòng chỉ còn là trống không. Đến giờ khắc này thì tôi đã thực sự lo sợ, vội đi tìm Trương Khắc, chưa gõ cửa đã vọt thẳng vào.

“Tống Thư Trạch đâu? Cậu ấy đã đi đâu rồi?”

“Cậu ta xin nghỉ việc rồi. Cậu đến cũng thật đúng lúc, tôi cũng đang muốn gặp cậu. Chuyện 200 vạn chắc cậu cũng đã biết. Bây giờ sẽ khôi phục lại đầy đủ tiền lương cho cậu, tạm thời cậu vẫn cứ làm trợ lý đi, sau này tôi sẽ đề bạt cậu thay chỗ của Thư Trạch. Tiền lương mỗi tháng là 5200.” Trương Khắc nhìn cũng không thèm nhìn tôi lấy một cái, ung dung uống cà phê, mắt dán lên màn hình vi tính.

“Cậu ấy xin nghỉ việc đi đâu? Thân phận của cậu ấy tuyệt đối không đơn giản đúng không? Bằng không sao anh có thể dung túng cậu ấy như vậy được?”

“Haha, xem ra cậu cũng không ngu ngốc đến mức hết thuốc chữa!”

“Rốt cuộc cậu ta là ai?”

“Nếu cậu muốn biết, vậy thì tự tìm cách đi. Tôi không có nghĩa vụ phải nói cho cậu.” Trương Khắc liếc mắt nhìn tôi, cười như tôi thiếu nợ anh ta cái gì.

“Anh không nói thì thôi, tôi sẽ tìm ra cậu ấy!” Tôi liếc nhìn anh ta một cái, vừa định rời đi thì bị anh ta gọi lại.

“Chờ một chút, đừng nói là cậu định ngay trong giờ làm việc bỏ ra ngoài tìm cậu ta đấy chứ?” Trương Khắc nhìn tôi châm biếm.

“Đúng thì sao? Anh định sa thải tôi?” Tôi hỏi lại.

“Hoàn toàn không, cậu ấy không giao phó cho tôi là được sa thải cậu, nhưng cậu cũng nên một vừa hai phải thôi.”

“Không tìm thấy cậu ấy tôi không thể an tâm làm việc, anh cứ trừ vào tiền lương của tôi là được.”

“Chỉ cậu ta mới có tư cách trừ tiền lương của cậu. Những gì tôi có thể nói cũng chỉ được đến thế thôi.” Trương Khắc nói xong, khoát khoát tay ý bảo tôi ra ngoài.

“Cảm ơn.” Tôi cảm kích nói.

Tôi biết đi đâu tìm cậu ấy đây? Trương Khắc nói chỉ có cậu ấy mới có tư cách trừ lương của tôi, vậy tức là địa vị tại công ty không hề thấp, chẳng qua thích nên mới làm trưởng phòng đầu tư mà thôi. Trương Khắc dung túng cho cậu ấy như vậy, khả năng lớn nhất có thể là cậu ấy là con cái của thế gia sở hữu Kỳ Tín. Không phải là tôi không nghĩ đến khả năng này, nhưng nghe Thư Trạch kể lại những điều đã trải qua trong quá khứ thì lại không có vẻ gì là cậu ấm gia đình giàu có. Còn một chuyện nữa, người đàn ông hai lần trước đến tìm cậu ấy là ai?

Càng nghĩ tôi càng hoang mang, trước đây tôi chỉ biết Kỳ Tín là một công ty tư nhân ở Hongkong, Trương Khắc là Tổng giám đốc. Về phần nhân vật tai to mặt lớn đứng đằng sau là ai, tôi chưa từng để ý. Hiện tại xem ra cần phải tìm hiểu cho rõ ràng rồi.

Tôi chạy vội tới phòng tài liệu, tìm được một bộ tư liệu ở đó mới hiểu ra đáp án. Trương Khắc tuy là người đại diện về mặt pháp lý, cũng là chủ tịch. Nhưng trên thực tế Kỳ Tín không có chủ tịch, Trương Khắc chỉ là được hội đồng quản trị trao quyền điều hành mà thôi. Mà cổ phần Trương Khắc có trong công ty thực ra cũng rất nhỏ. Phần lớn lượng cổ phần còn lại là do Thư Trạch cùng một người nữa là Tống Trí Viễn và các nhân vật khác nắm giữ.

Vậy Tống Trí Viễn này là ai? Người này cũng mang họ Tống. Đáng tiếc là dù tìm thế nào cũng không hề có thêm chút tư liệu nào về nhân vật này. Không còn cách nào khác, tôi bèn nghĩ đến việc thử vận lên mạng tìm kiếm. Không ngờ lại tìm ra được! Nhưng khi nhìn thấy ảnh của Tống Trí Viễn, tôi không khỏi giật mình, người có tên Tống Trí Viễn này đích thị là người đàn ông trung niên thần bí lần trước đến tìm Thư Trạch. Mà lai lịch của ông ta lại càng đáng kinh ngạc, ông ta và hai người em trai là Tống Trí Bân, Tống Trí Thành, hai cô em gái là Tống Trí Đình, Tống Trí Thục cùng đứng đầu tập đoàn Tống thị đại danh đỉnh đỉnh. Tống thị là tập đoàn đứng đầu Hương Cảng trong lĩnh vực thương mại tổng hợp, kinh doanh rất nhiều mặt hàng, trong rất nhiều lĩnh vực khác nhau, nhưng đa số là các sản phẩm phục vụ ăn uống. Tống Trí Viễn mặc dù có không ít cổ phẩn trong Kỳ Tín, nhưng thực chất Kỳ Tìn lại không thuộc Tống thị.

Tìm ra được đầu mối này, mọi chuyện dường như bắt đầu từ trong bóng tối hiện ra. Như vậy là cú điện thoại mà Thư Trạch nhận vào hôm sinh nhật, là do Tống Trí Viễn gọi tới? Trước hết tôi nhất định phải làm rõ việc này đã, tìm được số điện thoại, gặp được Tống Trí Viễn, là tôi có thể hi vọng biết được chân tướng sự việc.

Tôi đi tìm cái di động trong phòng khách, định tra xem cuộc gọi Thư Trạch nhận hôm đó là từ số nào. Nhưng vì không biết mật mã của cậu ấy, nên chỉ có thể ngồi mò mẫm pass. Thử mấy cái pass hay dùng, cả ngày sinh nhật của cậu ấy cũng không được, cuối cùng, tôi thử nhập số ngày sinh của mình, không ngờ là đúng. Tìm ra được phần ghi lại cuộc gọi lúc 17:48 hôm đó, là một dãy số lạ, hơn nữa số điện thoại này còn đã duy trì liên lạc với Thư Trạch từ trước hôm sinh nhật cậu ấy.

Tôi ghi lại số máy này, sau đó quay số. Nhưng bất ngờ là người tiếp điện thoại tôi không phải là Tống Trí Viễn, mà là một thám tử tư.

Tôi mang theo một bụng nghi vấn tìm đến văn phòng thám tử, hi vọng có thể tìm được manh mối nào đó.

“Chúng tôi có thể giúp gì được anh?” Vị thám tử họ Trương mời tôi vào phòng làm việc.

“Tôi chỉ muốn biết có phải có một vị tiên sinh tên là Tống Thư Trạch đã nhờ các anh điều tra chuyện gì đó phải không?” Tôi đi thẳng vào vấn đề chính.

“Xin lỗi, mọi thông tin về khách hàng chúng tôi không được phép tiết lộ.”

“Thế này đã tiết lộ được chưa?” Tôi cười cười, rút một xấp tiền mặt từ trong cặp ra đặt trước mặt anh ta, “Cậu ấy đã nhờ các anh điều tra những gì?”

“Tôi nói rồi, chúng tôi không tiết lộ thông tin của khách hàng.” Anh ta vẫn kiên định với nguyên tắc nghề nghiệp của mình.

“Vậy nếu tôi trả tiền nhờ các anh điều tra về Tống Thư Trạch? Case này các anh có nhận không?”

“Nhận! Chỉ cần anh trả tiền. Tống tiên sinh đã trả chúng tôi 6 vạn nhờ giúp đỡ. Nếu anh trả gấp đôi, tôi sẽ giúp anh.”

Phi! Thực đúng là biết cách bắt chẹt người khác! Trước đồng tiền thì mấy thứ nguyên tắc nghề nghiệp này nọ cũng chẳng là cái đinh gỉ gì. Có điều, 12 vạn thì tôi biết kiếm đâu đây?!

“Thực ra anh không nói tôi cũng biết, cậu ấy nhờ anh tìm một người phụ nữ phải không?”

Lần trước tôi đứng ngoài cửa nghe lén cuộc nói chuyện của Tống Thư Trạch với Tống Trí Viễn, mơ hồ biết được Thư Trạch đang tìm một người phụ nữ, vậy thì cậu ta tìm đến sự giúp đỡ của thám tử tư 80% là có liên quan đến người đó.

“Xin lỗi, thứ cho tôi không thể nói.”

Thật là một tên chết tiệt mãi không chịu phọt ra câu nào. Tôi thở dài, lấy hết số tiền có trong cặp ra.

“Anh chỉ cẩn nói cho tôi biết quan hệ của người phụ nữ đó và cậu ấy, số tiền này đều là của anh, những cái khác tôi sẽ không hỏi nữa.”

Đôi mắt hám tiền nhìn chăm chăm số tiền trong tay tôi, không ngần ngại cầm luôn cho vào trong túi, sau đó đối tôi cười cười, “Dù thế nào thì cô ta cũng sẽ không phải là tình địch của anh.”

“Làm sao anh biết tôi và cậu ấy…” Tôi quẫn bách hỏi.

“Đừng quên nghề của tôi là gì!” Anh ta đắc ý đáp.

Tuy rằng tên thám tử kia không cung cấp thêm cho tôi tin tức nào có gía trị, nhưng cũng may là không phải về tay không. Người phụ nữ đó nếu không phải là tình nhân của Thư Trạch, vậy khả năng lớn nhất là người nhà rồi. Trong chuyện này, Thư Trạch tuyệt không nói một chút nào, quả thực là càng đáng nghi. Nếu là người nhà, thì có lẽ là chị em gái hoặc mẹ. Chỉ tiếc tôi không biết tuổi của người phụ nữ đó, không thì cơ bản đã có thể khẳng định được rồi. Như vậy, hiện tại nhân vật then chốt nhất rốt cuộc lại quay về Tống Trí Viễn. Có điều tôi không biết phải làm thế nào để tìm Tống Trí Viễn. Hơn nữa Thư Trạch có thể đi đâu? Cậu ấy từ chức rồi giao căn nhà cho tôi. Không phải là cậu ấy định rời khỏi D thành đấy chứ? Nghĩ đến đó, lòng tôi càng hoảng loạn hơn, phải mau chóng tìm được Tống Trí Viễn mới được.

Tôi lần thứ hai chạy về công ty, hiện tại, người duy nhất có thể giúp tôi tìm được Tống Trí Viễn chỉ có Trương Khắc.

“Cho tôi số điện thoại của Tống Trí Viễn. Tôi biết anh quen ông ta!” Tôi đứng trước mặt Trương Khắc nhìn anh ta.

“Haha, tìm ra cũng nhanh đấy! Nhưng cậu tìm tôi cũng vô dụng thôi, chuyện của mấy người tôi không muốn nhúng tay.” Trương Khắc bất lực cười với tôi.

“Không cần anh phải nhúng tay! Chỉ hỏi anh một số điện thoại cũng không được sao?”

“Nói cho cậu biết số điện thoại cũng coi như là nhúng tay vào rồi.”

Tôi tức giận trừng mắt nhìn anh ta, nhưng chẳng nghĩ ra cách nào khác! Sự thật sờ sờ trước mắt chỉ cách một tờ giấy mỏng nữa thôi, vậy mà một tờ giấy ấy thôi tôi cũng không thể nào dỡ xuống được. Tôi uể oải ngồi trong phòng làm việc, đoán xem Thư Trạch giờ đang ở đâu, làm chuyện gì, có nhớ đến tôi hay không. Tôi trước sau vẫn không tin Thư Trạch muốn chia tay tôi là bởi vì thay lòng đổi dạ. Trong lúc tôi đang ngây ngốc thất thần, di động trong túi rung. Tôi tưởng là Thư Trạch vội vàng móc ra xem, kết quả lại là một dãy số xa lạ.

“Alo, ai đấy?”

“Là Dương tiên sinh phải không? Tôi là Tống Trí Viễn.”

Từ trong điện thoại truyền đến một thứ giọng không chuẩn tiếng phổ thông. Lòng tôi đột nhiên căng thẳng, không ngờ ông ta lại chủ động liên lạc với tôi. Nhưng ông ta tìm tôi có chuyện gì?

“Vâng, tôi là Dương Duệ. Tôi cũng đang muốn tìm ngài.”

“Tôi vừa từ Hương Cảng qua đây. Chúng ta gặp mặt nói chuyện nhé.”

Tôi và Tống Trí Viễn không hẹn gặp ở bên ngoài, mà là hẹn ở trong nhà Thư Trạch, đương nhiên hiện tại đã đứng tên tôi.

“Ngài tìm tôi có chuyện gì?” Tuy rằng tôi muốn gặp ông ta, nhưng ông ta cũng tìm tôi thì thực là kỳ quái.

“Tôi nghe Trương Khắc nói Thư Trạch đã từ chức. Cậu có biết cậu ta đi đâu không?”

“Không biết, tôi tìm ngài cũng là đang muốn hỏi về việc này.”

“Cậu không biết? Cậu không phải bạn trai nó sao?! Sao lại không biết?” Tống Trí Viễn nhíu mày hỏi.

“Hóa ra là ngài đã biết quan hệ của chúng tôi. Tôi đây cũng rất muốn được tỉnh giáo quan hệ của ngài và cậu ấy được không?”

“Cậu nghĩ chúng ta có quan hệ gì?” Tống Trí Viễn hỏi lại.

“Ngài là cha cậu ấy?”

“Cha?! A! Thật không hiểu sao cậu lại có thể là bạn trai của nó được đây! Cậu ngoại trừ biết tên của nó là Tống Thư Trạch, thì còn cái gì nữa không?” Tống Trí Viễn cười nhạt, trong mắt tràn đầy mỉa mai.

Tôi không nói lại được gì, vô cùng xấu hổ.

“Tôi không phải là cha nó, mà là anh trai nó.”

Anh trai? Tuổi tác ông ta đáng làm cha của cậu ấy hơn ấy chứ! Mà quan trọng nhất là, nếu như ông ta là anh của Thư Trạch, vậy tức là Thư Trạch cũng là một thành viên của tập đoàn Tống thị. Nhưng xem tài liệu trên mạng, thành viên ban giám đốc đâu hề có tên Thư Trạch. Hơn nữa, xét theo gia phả của Tống gia, anh chị em của Tống Trí Viễn hẳn là sẽ lấy đệm “Trí”, mà tên của Thư Trạch hiển nhiên lại không có trong gia phả, Vậy nói cách khác, Thư Trạch rất có thể là con riêng bên ngoài. Hóa ra là như vậy, trách không được cậu ấy nhất định không nói với tôi về chuyện này!

Tống Trí Viễn nhìn biểu tình của tôi, biết tôi đã đoán được đại khái, liền nói tiếp.

“Cha tôi thời còn trẻ có một khoảng thời gian ra Hương Đảo kinh doanh, trở nên giàu có ở đó. Ông ấy có ba bà vợ, bốn con trai, hai con gái. Thư Trạch là đứa con út của ông.”

“Vậy mẹ của Thư Trạch thì sao? Hẳn là bà ấy không sống cùng cha ngài?”

“Cậu đoán không sai. Bà ấy là người phụ nữ cha gặp gỡ lúc sang D thành bàn chuyện làm ăn. Nhưng sau đó cha lại chỉ mang về một mình Thư Trạch, mà không dẫn theo người phụ nữ đó về. Cha cũng không hề nhắc đến bà ta, lại càng không cho phép bất luận kẻ nào đề cập đến bà. Thái độ của ông đối với Thư Trạch cũng rất lãnh đạm. Trong đại gia tộc của chúng tôi, không có sự chăm sóc của mẹ, cũng không có sự che chở của cha, tuổi thơ cũng chẳng được vui sướng. Kỳ thực chúng tôi cũng đều phải trải qua như thế, nhưng Thư Trạch có phần khổ hơn mà thôi. Năm tám tuổi, cậu ấy bị cha gửi sang Mỹ học và ở trong ký túc trường, mười tám tuổi cắt mọi viện trợ về kinh tế đối với cậu ấy. Cậu ấy đã tự mình đi làm kiếm tiền hoàn thành xong mấy năm đại học. Đối với Tống gia, cho đến giờ cậu ấy không có một chút cảm tình nào. Tôi vốn tưởng rằng cậu ấy sẽ ở lại Mỹ, không ngờ tốt nghiệp xong cậu ấy lại về D thành. Về phần cậu ấy trở về làm gì, cậu hắn là cũng đoán được!”

“Cậu ấy trở về để tìm mẹ. Ngay cả chuyện mẹ cậu ấy là ai ngài cũng không biết?”

“Tôi không có hứng thú muốn biết. Tuổi tác Thư Trạch cũng gần với con tôi. Còn hơn cả em trai, tôi coi nó như con mình vậy. Tôi đã sớm biết quan hệ của hai người, Thư Trạch vốn chẳng bao giờ xin xỏ điều gì. Thế nhưng vì anh, nó đã hai lần cầu xin tôi. Về sau tôi mới biết được, nó mượn số tiền đó là để giữ lại anh bên mình. Lần thứ hai, nó nhờ tôi sai người đến đồn cảnh sát đem người ra cho dù có phải động chạm đến cảnh sát. Kỳ thực trong nhà có một người là đồng tính luyến ái cũng chẳng phải chuyện thơm tho gì, muốn chia rẽ các người rất dễ. Có điều tôi đã không làm vậy, Thư Trạch sẽ rất cô đơn. Nếu như cậu có thể giúp nó bớt cô đơn hơn, tôi nguyện ý mở một mắt nhắm một mắt (nhắm mắt cho qua). Nhưng mà, xem ra hiện tại, tôi đã có chút đánh giá cao cậu mất rồi.”

“Tôi sẽ tìm được cậu ấy! Sẽ không để cậu ấy phải cô đơn nữa!”

Tôi hứa với Tống Trí Viễn, càng là đối với chính mình đặt một lời hứa.

——–o0o——–

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.