[Liêu Trai Đồng Nhân] Hữu Xu

Quyển 1 - Chương 6: Bị lạc trong rừng p1




Thượng đế dựa vào cái gì mà định đoạt số phận con người?

Trong khoảng thời gian phụ giúp Thư Trạch ở công ty, tôi mệt đến nỗi cả ngày không vực nổi tinh thần. Cậu ấy nhìn thấy không đành lòng, nên cho tôi ba ngày nghỉ. Thực ra nếu tối hôm đó không bị cậu ấy lăn qua lăn lại cả đêm đến nỗi không đứng dậy nổi, thì tôi cũng chẳng muốn nghỉ đâu. Ở nhà, tôi nằm thẳng đến tận trưa, thấy hơi buồn chán. Bỗng chốc được giải thoát khỏi đống công việc bộn bề, tôi lại thấy không quen! Vì công việc quá bận rộn, nên việc nhà cũng lười đụng tới. Sàn nhà đã phủ một lớp bụi. Tôi đứng dậy quyết định tận dụng ngày hôm nay rảnh rỗi để quét tước nhà cửa một chút. Lúc lại bàn ăn, tình cờ nhìn thấy lịch để bàn mới nhớ ra hôm nay là sinh nhật Thư Trạch. Chết thật, xém chút nữa là tôi đã quên khuấy mất. Phải công nhận là về phương diện này mình đúng là kẻ hay đãng trí mà. Thảo nào hôm qua Thư Trạch lại cứ nằng nặc kêu tôi nghỉ ở nhà, chắc là muốn tôi có nhiều thời gian để chuẩn bị quà đây mà. Thằng nhóc này nhiều lúc tính tình thực chẳng khác gì trẻ con! Giả mà hôm nay tôi quên thật, thì chắc tiểu quỷ này sẽ hờn dỗi một trận cho xem!

Tôi nhìn đồng hồ, thời gian không còn nhiều nữa, liền vội vàng gọi điện đặt bánh gato. Về phần quà sinh nhật nên tặng cái gì, tôi vẫn chưa nghĩ ra a! Tiền lương mỗi tháng của tôi hơn phân nửa phải trả lại công ty, trong tay căn bản là chẳng có tiền. Huống hồ về mặt vật chất Thư Trạch cũng chẳng thiếu thốn thứ gì. Vậy phải làm sao bây giờ đây? Quẫn bách quá, tôi đành lên mạng hỏi ý kiến bạn bè xem có sáng kiến gì không, nhưng rốt cục vẫn chẳng kiếm ra cái gì hay ho! Nhưng, cuối cùng, có một tin nhắn phản hồi đọc xong khiến hai mắt tôi sáng bừng: tự gói mình làm quà, dành cho cậu ấy một đêm tiêu hồn khó quên.

Ưm ~ Đúng là một món quà không những tiết kiệm tuyệt đối, mà còn tràn ngập thành ý! Cơ mà, một kẻ tướng mạo tầm thường tuổi tác cả xấp như tôi ở trước mặt Thư Trạch uốn éo ưỡn ẹo, vừa nghĩ đã thấy không khỏi nổi da gà! Nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, đành dứt khoát quyết định không nghĩ đến vậy. Đầu tiên, tôi đi tắm rửa, sau đó *** nằm trên giường bày ra mấy tư thế liêu nhân, lấy điện thoài di động chụp vài pô diễm tình. Chụp xong, tôi chọn ra ba bức: bức thứ nhất là tư thế nằm trên giường, chăn đắp hờ hững chỉ lộ nửa thân trên; bức thứ hai chụp hai chân; bức cuối cùng chăn đã kéo ra gần hết hé lộ toàn bộ cơ thể không một mảnh vải che thân, chính giữa tiểu bảo bối còn bị tôi dùng bút vẽ hình một cái nơ bướm. Tôi cười thầm gửi ba bức ảnh này cho Thư Trạch, không biết phản ứng của cậu ấy sẽ ra sao nhỉ. Tôi hoàn thành xong công tác chuẩn bị này, cũng vừa lúc bánh gato được đưa tới! Thế nhưng, chờ mãi vẫn không thấy tin nhắn lại của Thư Trạch làm tôi có chút mất hứng. Chẳng lẽ bị tôi dọa sợ rồi chăng?!

Nhưng, thật không ngờ chưa đầy hai mươi phút sau, Thư Trạch đã hấp tấp chạy về.

“Ơ, còn chưa tới bốn giờ cơ mà! Sao đã về rồi?” Tôi buồn bực hỏi.

“Lão yêu tinh nghịch ngợm, còn không phải vì anh sao?”

Thư Trạch hung hăng nói, sau đó cười tà đi về phía tôi. Ngay lập tức, những nụ hôn cực nóng đã rơi xuống môi tôi. Cậu ấy ôm tôi ném lên giường, cuối cùng giật phăng cái áo choàng tắm đang khoác trên người tôi.

“Không ngờ Mao Mao đại thúc nhà ta lại là một yêu tinh nghịch ngợm thế nha!”

Đầu lưỡi Thư Trạch vừa đùa giỡn với sự mẫn cảm của tôi, vừa cười một điệu cười rất chi là đứng đắn. Cái gì mà lão yêu tinh? Khó nghe chết được! Tôi trừng mắt nhìn cậu ta, lòng lại nghĩ tới hôm nay là sinh nhật cậu ta, thôi kệ không thèm chấp nữa.

“Sinh nhật vui vẻ! Tùy ý ngài hưởng dụng! Món quà này đã thể hiện được thành ý của tôi chưa thưa ngài?”

Tôi nằm trên giường, hai chân tách ra quấn lên thắt lưng Thư Trạch, biếng nhác cười với cậu.

Đột nhiên Thư Trạch vỗ vỗ đầu một cái, nói, “A, đúng rồi, quên mất tiêu. Lúc tôi nhận được tin nhắn của anh có cả Daniel và Jason ở đó. Mấy bức ảnh động tình liêu nhân của anh đã vô tình bị hai người bọn họ thấy hết rồi!”

“A?!!!!!!” Tôi hét lên một tiếng, sợ đến nỗi rơi phịch xuống giường, mặt mũi tái mét.

“Hahahahaha, trông anh bị dọa cho sợ rồi kìa! Mặt mày tái mét thế kia, tôi đùa đó! Nếu có ai nhìn thấy bộ dáng gợi tình của anh thì tôi đã móc mắt họ ra rồi!”

Thư Trạch sung sướng lăn lên giường, ôm tôi chặt muốn chết. Khó khăn lắm tôi mới vất hết mặt mũi mà làm ra cái món quà đó, vậy mà cậu ta còn hù tôi một trận hết cả hồn, đểu thế không biết!? Bầu không khí gợi tình của buổi tối hôm đó bỗng chốc bị cậu ta làm cho tan thành mây khói. Tôi tức giận giơ chân đá cậu ta một cái, xoay người xuống giường, thế nhưng, chân còn chưa chạm đất đã bị cậu ta kéo lại.

“Mao Mao bảo bối à, đây là lần sinh nhật vui vẻ nhất của tôi đấy! Bây giờ tôi sẽ bắt đầu hưởng thụ món quà được nhận đó nha!”

Lửa dục hừng hực trong mắt Thư Trạch, đôi bàn tay với những ngón tay thon dài linh hoạt cùng đôi môi khêu gợi như đốt cháy da thịt tôi. Dục vọng ngủ say trong tôi dưới kỹ thuật điêu luyện của cậu ta đã bị khơi dậy. Tôi giơ chân lên chủ động gác lên vai cậu, dành lối cho cậu ấy đi vào mà xâm chiếm. Rồi theo từng tiết tấu luật động của cậu mà không nhịn được tiếng rên rỉ. Thư Trạch ngậm cắn hai điểm nhỏ trước ngực tôi, ôm lấy thắt lưng tôi, cuối cùng, sau vài lần sát nhập đã để lại trong cơ thể tôi thứ tinh hoa của cậu ấy.

“Mao Mao, anh là người đầu tiên dành cho tôi một ngày sinh nhật thật sự.” Thư Trạch gắt gao ôm tôi, đầu vẫn chôn nơi gáy tôi, mà thứ đó của cậu ta vẫn ở trong cơ thể tôi không chịu rời khỏi.

“Từ nay về sau tôi sẽ luôn luôn cùng cậu đón sinh nhật.” Tôi xoa xoa lên mái đầu kia, đặt một nụ hôn lên vành tai cậu.

“Trước đây, lúc nào cũng chỉ có mình tôi. Nhưng vì vẫn luôn cô đơn, nên tôi đã không còn cảm thấy cô đơn nữa. Giờ thì đã có anh, không còn cô đơn, thì lại cảm thấy sợ cô đơn vô cùng.”

Tôi dịu dàng ôm lấy cậu dỗ dành, “Tôi nhất định sẽ luôn ở bên cậu, sinh nhật vui vẻ!”

Ngay từ đầu, cậu muốn được cùng với tôi, cũng bởi vì cô đơn sao?

Tôi khẽ thở dài, lòng thoáng cơn phiền muộn.

“A! Mừng tuổi mới nào, dậy cắt bánh gato đi!”

Một lát sau, tôi bò khỏi giường, lôi kéo Thư Trạch dậy theo.

“Anh còn mua cả bánh gato?”

“Đương nhiên rồi! Không có bánh sao gọi là sinh nhật?! Đợi một lát, tôi vào bếp làm ít mì trường thọ (*) đã nhé.”

“Được!”

Thư Trạch tủm tỉm cười nhìn tôi, đôi má lúm đồng tiền như tỏa ánh dương quang ấm áp.

Tôi vào bếp nhanh chóng nấu mì, chỉ một lát sau đã bưng ra một bát mì nóng hôi hổi. Sau đó lôi bánh gato ra, cắm nến lên.

“Nói điều ước đi!” Tôi mỉm cười đến bên cạnh Thư Trạch.

“Chỉ được ước một điều thôi à?” Cậu ấy cong khóe miệng nhìn tôi.

“Ừm… Trông cậu ngoan ngoãn thế này, thôi ngoại lệ, cho ước hai điều đấy!”

“Êu ~ anh có phải thượng đế đâu.”

“Tôi có thể tặng cậu lời ước đó.”

Tôi tủm tỉm cười nhìn cậu ta, cậu ta liền ôm chầm lấy tôi mà nồng nhiệt hôn hít.

Ước xong, chúng tôi cũng cắt bánh gato, sau đó ăn mì trường thọ. Chưa ăn xong, điện thoại Thư Trạch đã reo. Cậu ta nhìn dãy số trên màn hình, liền đứng dậy đi về phòng bắt máy. Vừa cúp máy xong là cậu ta vội vàng khoác áo định đi ra ngoài.

“Sao vậy? Cậu định đi đâu?” Tôi buồn bực kéo cậu ấy lại hỏi.

“Tôi có việc gấp, xong việc tôi sẽ về.” Cậu ấy sốt ruột giải thích qua loa một câu rồi đi.

“Tôi đi cùng giúp cậu nhé!” Tôi vừa định quay về phòng thay quần áo thì đã bị Thư Trạch kéo lại.

“Không cần, anh ở nhà chờ tôi về.” Nói xong liền vội vàng hoảng loạn chạy đi.

Không biết đã xảy ra chuyện gì mà một Thư Trạch luôn bình tĩnh lại thành ra như vậy. Tôi ở nhà mà lòng thấp thỏm đợi chờ cậu ấy. Cậu ấy ra khỏi nhà từ sáu giờ kém, mà giờ đã tám giớ rồi vẫn chưa thấy về. Tôi gọi điện thoại cho cậu ấy, lúc đầu không bắt máy, về sau còn thẳng tay tắt điện thoại. Tôi càng lo lắng hơn, nghĩ muốn ra ngoài tìm cậu ấy mà không biết đi đâu để tìm. Tôi không hiểu cậu ấy được như cậu ấy hiểu tôi. Tôi đứng bên cửa số nhìn về phía cổng, chờ đợi và đợi chờ. Thẳng đến mười hai giờ đêm, Thư Trạch mới mệt mỏi trở về. Lúc chiều còn sôi nổi lăn lộn trên giường với tôi như thế, giờ đã đột nhiên tang thương đi rất nhiều.

“Thư Trạch, đã xảy ra chuyện gì? Cậu làm sao vậy?”

Tôi vọt tới trước mặt Thư Trạch, cầm lấy tay cậu nôn nóng hỏi. Cậu ấy chỉ nhìn tôi, trong mắt là một cỗ bi thương không thể che giấu. Rồi cậu ôm siết lấy tôi, chặt đến nỗi xương sườn tôi phát đau. Tôi không biết cậu ấy tại sao lại như thế, chỉ theo bản năng mà ôm lại cậu ấy, nhẹ nhàng xoa xoa lưng cậu. Qua một lúc lâu, tôi mới nghe được tiếng khóc đang cố nén nơi cậu.

Đêm đó, Thư Trạch vẫn ôm lấy tôi, đem mặt vùi phía sau lưng tôi, không cho tôi nhìn thấy cậu ấy. Cái bộ dạng cố gắng nín nhịn nỗi bi thương tựa một đứa trẻ của cậu ấy khiến tôi càng không thể chịu đựng. Tuy rằng lo lắng, nhưng cũng biết rằng dù thế nào cậu ấy cũng không muốn nói, thì nhất định dù có hỏi gì cũng sẽ không nhận được câu trả lời. Vậy nên, tôi chỉ im lặng, thân thiết nắm lấy tay cậu.

Hôm sau, xuống giường làm bữa sáng, sau đó định cùng cậu ấy đi làm thì bị cậu ấy ngăn lại.

“Anh nghỉ ngơi đi! Tôi đã nói cho anh ba ngày nghỉ mà!”

Thư Trạch vuốt má tôi, cười cười. Nhưng cái nụ cười đó, lại vô cùng nhợt nhạt, chỉ sau một đêm, có cảm giác như cậu ấy đã già đi rất nhiều. Thư Trạch đi rồi, tôi vô lực ngồi lên sô pha. Nỗi bi thương tràn ngập chẳng thể che giấu của cậu ấy khiến tôi khó chịu cùng bất lực lắm. Kỳ thực, hai người sống cùng nhau, khổ sở nhất không phải là cùng nhau gánh chịu thống khổ, mà là có thống khổ nhưng không thể chia sẻ cùng nhau.

Buổi tối Thư Trạch trở về, vẫn là bộ dạng buồn bã như thế, vậy mà vẫn cố nặn ra nụ cười khen tôi nấu ngon lắm. Chết tiệt! Nhìn cái hành động che giấu vụng về ấy, tôi quả thực hận không để vào đâu cho hết! Rốt cuộc, chuyện gì đã khiến cậu ấy trở nên như vậy? Trước kia cậu ấy làm cho Trữ Uy thua thảm hại như thế, cậu ấy vẫn che giấu rất giỏi. Nhưng lúc này, rốt cuộc là vì cái gì, mà ngay cả vẻ mặt bi thương cũng chẳng thể ẩn giấu đi được?!

“Cậu định không nói gì với tôi sao? Tôi là kẻ không thể khiến cậu tin tưởng như vậy sao?” Tôi nhìn Thư Trạch, ngực không nén nổi những bứt rứt khó chịu.

“Dương Duệ, rốt cuộc Thượng đế dựa vào cái gì mà định đoạt số phận con người?”

Thư Trạch chuyển hướng chủ đề câu chuyện, coi như không nghe thấy câu hỏi của tôi, ánh mắt mờ mịt nhìn ra ngoài cửa sổ. Thực không hiểu, vì sao cậu ấy lại hỏi tôi như thế.

“Có lẽ là… lấy lương thiện và bất lương làm chuẩn chăng!”

“Vậy những con người bất hạnh là vì họ không lương thiện sao?”

“Cũng không phải thế. Tôi không biết… thực ra tôi là người theo chủ nghĩa vô thần. Nên tôi nghĩ số phận là do chính mình nắm giữ mà thôi.”

“Nhưng khó lắm… Có những người, ngay từ nhỏ số phận đã được định đoạt là phải như thế rồi…” Ánh mắt Thư Trạch trở nên trống rỗng, khiến tôi càng bất an lo lắng.

“Thư Trạch, rốt cuộc cậu bị làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì? Nói cho tôi biết đi!” Tôi sốt ruột hoảng loạn lắc lắc cánh tay cậu.

“Dương Duệ, món nợ 200 vạn với công ty, anh không phải trả nữa đâu.” Cuối cùng, Thư Trạch đem ánh mắt chuyển về phía tôi.

“Vì sao?” Tôi không hiểu.

“Tôi không giấu anh nữa. Thực ra 200 vạn đó là cá nhân tôi cho anh vay. Số phận quả thực kỳ diệu đúng không? Tôi về nước chưa được bao lâu, quán bar đầu tiên bước chân vào hóa ra lại là một gay bar. Anh ngồi ở chỗ quầy bar say như chết, ngã vào trong lòng tôi vừa khóc vừa cười, ôm chặt cổ tôi chẳng chịu buông. Anh khi đó trông rất bi thương, nhưng lại đáng yêu vô cùng. Khi chúng ta phát sinh quan hệ, tôi còn không nhớ rõ chính mình vì sao lại lên giường cùng anh. Sáng sớm tỉnh lại thì anh đã biến mất rồi. Tôi vẫn nghĩ rằng chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nhau, nhưng chỉ vài ngày sau đó, anh đột nhiên lại đi đến Kỳ Tín vay tiền. Tôi đã biết đây là số phận, tôi đưa tiền nhờ Trương Khắc cho anh vay, sau đó cùng anh ký hợp đồng, đem anh giữ lại bên mình. Thực ra tôi đã luôn lừa dối anh. Anh có giận tôi không?”

Tôi nhìn Thư Trạch, nắm tay cậu lắc đầu, “Không sao cả.”

Hôm sau, tôi không nghỉ ở nhà nữa, mà cùng đi làm với Thư Trạch. Từ đó đến trưa cậu ấy đều nhốt mình trong phòng làm việc, không nhúc nhích một chút nào. Đến chiều lại đột nhiên chẳng nói chẳng rằng chạy đi đâu mất. Thế nhưng, đến lúc tan sở thì cậu ấy lại rất đúng giờ lái xe đến công ty đón tôi về nhà.

Sau khi về nhà, cậu ấy móc từ trong cặp ra một túi hồ sơ đưa tôi, “Tặng anh.”

Tôi mở ra xem, hóa ra là giấy tờ căn nhà chúng tôi đang ở trọ. Tên chủ hộ đã đổi thành tôi, “Đây là ý gì?”

“Căn nhà này tặng cho anh.”

“Vì sao lại tặng tôi nhà? Còn cả 200 vạn, vì sao không cần tôi trả nữa?” Tôi mù mờ không hiểu.

“Dương Duệ, chúng ta chia tay đi.”

Thư Trạch nhìn tôi, nhẹ nhàng nói. Sau đó xoay người, rời đi.

——–o0o——–

(*) Mì trường thọ: một loại mỳ truyền thống của người Trung Quốc. Thường có trong ngày sinh nhật hoặc lễ mừng thọ vì hình như sợi của nó rất dài, mang ý nghĩa chúc cho người đó sống lâu, sống thọ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.