Liều Thuốc Tình Yêu

Chương 32: Ba lời tỏ tình (3)




Đàm Năng Văn nhìn thấy con gái, đứng dậy đi đến trước mặt nàng, nghiến răng rồi bất thình lình giang tay ra.

Đường Thiên Viễn vừa lúc đứng bên cạnh Đàm Linh Âm, bắt lấy cổ tay ông.

Đàm Năng Văn có chút bực bội,”Ta dạy bảo con gái nhà mình, người ngoài chớ xen vào.”

Đường Thiên Viễn thần thái cung kính, nhưng không buông tay, nói, “Bái kiến Đàm thúc, vãn bối Đường Phi Long là chủ tệ nha này. Người muốn dạy dỗ con gái mình thì cứ việc về nhà đóng cửa lại, gây ồn ã trong huyện nha này, chỉ sợ làm trò cười cho người khác.”

Đàm Năng Văn nghe hắn nói vậy, biết là nơi đây Huyện lệnh, vì thế vẻ mặt dịu đi. Ông trừng mắt nhìn Đàm Linh Âm một cái, lại chắp tay với Đường Thiên Viễn, “Hóa ra là Đường đại nhân, thất kính thất kính.”

Đường Thiên Viễn cũng đáp lễ, “Không dám.”

Đàm Năng Văn lại nói, “Con gái ta không biết lễ nghĩa, nhất định đã gây không ít phiền phức cho đại nhân.”

Đường Thiên Viễn cười nói, “Nào có, Đàm sư gia rất tốt, Đàm thúc không cần quá khiêm tốn. Có câu nói ‘ hổ phụ vô khuyển nữ’[1], cứ nhìn Đàm sư gia là biết Đàm thúc tất nhiên cũng là người hiểu lẽ.”

Đàm Năng Văn cười ha hả, gọi người phụ nữ với đứa trẻ đằng sau lại, “Đây là tiện nội và khuyển tử, vì biết Đàm Linh Âm ở đây, họ mong nhớ quá nên cùng ta đến đây, Đường đại nhân chớ trách,” Nói xong, lại liếc Đàm Linh Âm một cái, “Còn không chào mẹ con đi.”

Người phụ nữ này là mẹ kế của Đàm Linh Âm, vốn họ Trương, vốn cũng chỉ là gia nô ở Đàm gia, về sau được đưa lên làm vợ bé. Sau khi vợ cả qua đời, Trương di nương sinh được đứa con trai duy nhất cho Đàm Năng Văn, mẹ vinh nhờ con nên được lên làm chính thất. Con trai bà từ nhỏ đã được cha mẹ yêu như trân bảo, tiểu danh liền gọi là Tiểu Bảo.

Đàm Linh Âm thoáng nhìn qua nàng mẹ kế, cũng không nói gì.

Vẻ mặt Đàm phu nhân không nén được giận, đẩy Tiểu Bảo một cái, “Tiểu Bảo, mau gọi tỷ tỷ.”

Tiểu Bảo nhìn Đàm Linh Âm, ánh mắt có chút ghét bỏ cùng địch ý.

Đàm Linh Âm lạnh nhạt nói, “Dì Trương, Tiểu Bảo cao hơn rồi nhỉ.”

Đàm phu nhân biến sắc.

Đường Thiên Viễn kịp thời lên tiếng xóa đi gượng gạo trước khi Đàm Năng Văn tức giận, “Mọi người đường xa mà đến, đi đường đã mệt nhọc, trước hãy nghỉ chút đã. Đã là người nhà của Đàm sư gia, ở đây đừng khách khí, ” nói xong hỏi Hương Qua, “Phòng khách đã dọn dẹp xong chưa?”

Hương Qua sửng sốt, đáp, “Nô, nô tỳ nghe nói viên ngoại và phu nhân đã có nơi đặt chân, cho nên......”

Đường Thiên Viễn nghiêm mặt, “Vì vậy ngươi liền tiếp đãi khách như thế hả? Người không biết lại tưởng ta đuổi người đấy!”

Đàm Năng Văn vừa nhìn thấy Huyện thái gia tức giận, vội vàng hoà giải, “Không đến mức không đến mức, quả thật chúng ta đã thuê phòng ở ngoài rồi.”

“Sao có thể ở bên ngoài chứ, ” Đường Thiên Viễn thoáng nhìn Hương Qua, “Nô tài vô tích sự!”

Hương Qua suýt thì khóc, “Nô tỳ đi làm ngay đây ạ.”

“Không cần, Nam thư phòng vẫn sạch sẽ, bây giờ đưa Đàm thúc qua đó đi.”

Đàm Linh Âm ngơ ngác địa nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, hỏi Đường Thiên Viễn, “Sao nhìn chàng có vẻ còn giận hơn cả ta?”

Đường Thiên Viễn nhíu mày không nói. Hương Qua không thích Đàm Linh Âm, còn dám nói linh tinh về Đàm Linh Âm trước mặt mẹ hắn, người như vậy, ân cần với cha mẹ Đàm Linh Âm thế này, chung quy vẫn khiến hắn thấy không ổn.

Nhưng vấn đề này không thể nói rõ được, Đường Thiên Viễn không nói gì, hắn cầm tay Đàm Linh Âm, hỏi, “Nàng ổn chứ?”

Đàm Linh Âm cúi đầu nói, “Người kia là mẹ kế của ta. Có phải chàng cảm thấy ta hư đốn không?”

“Nàng nói xem? Ta biết nàng lâu như vậy, cũng chỉ hiểu một phần về nàng. Hơn nữa, ta nói câu này nàng đừng giận. Riêng thái độ của Tiểu Bảo với nàng đã đủ để thấy mẹ kế đối với nàng không tốt, sợ chỉ có cha nàng vẫn chưa hay biết gì, một lòng hi vọng hai người tương thân tương ái.”

Vành mắt Đàm Linh Âm đỏ lên, “Ngay cả chàng cũng hiểu, vậy mà cha ta lại không hiểu.”

Đường Thiên Viễn thở dài, “Có lẽ là ông ấy thà tiếp tục hồ đồ còn hơn là hiểu.”

Đàm Linh Âm hỏi, “Ta còn chưa nói với chàng chuyện trong nhà mà?”

“Ta có biết một chút.” Đường Thiên Viễn không hề giấu diếm. Có điều hắn phái người nghe ngóng về vấn đề hôn sự của Đàm Linh Âm là nhiều, còn việc trong nhà, hắn không có cách nào biết rõ.

“Thật ra ban đầu ta cũng không ghét bỏ bà ấy, nhưng có một lần bà ấy suýt nữa thì hại chết Thanh Thần, ta liền phát hiện lòng dạ ác độc của người phụ nữ này.

Ta cũng đã nói với chàng, Thanh Thần là con nuôi của cha ta, lúc nó mới đến nhà ta cha ta vô cùng thích nó. Khi đó Tiểu Bảo còn chưa được sinh ra, cha ta dạy nó việc buôn bán, xử lý việc nhà. Nó rất thông minh, mọi thứ vừa học đã biết, còn có thể học một biết mười. Cha ta chưa có con trai, cho nên đối xử rất tốt với Thanh Thần. Sau đó Tiểu Bảo ra đời, mẹ kế ta luôn đề phòng Thanh Thần, thậm chí có một lần, không ngại ngấm ngầm hạ độc thủ với nó. Vốn ta với mẹ kế ngoài mặt cho qua, nhưng từ đó về sau, ta càng ngày càng ghét bà ấy.”

Đường Thiên Viễn vỗ vỗ vai nàng, nói, “Ta hiểu, việc này không trách nàng.”

“Thật ra cha ta vốn rất thương ta, lúc ấy quan hệ cha con cũng không tệ thế này. Nhưng từ khi Tiểu Bảo ra đời, ông ấy chỉ một lòng nghĩ cho nó. Dưới sự chia rẽ của bà ta, cha ta càng ngày càng cảm thấy ta không biết điều. À…, đúng rồi, ông ấy khăng khăng gả ta cho Chu Đại Thông cũng vì bị mẹ kế thuyết phục. Ta với cha tranh cãi ầm ĩ một trận rồi ta đào hôn, Thanh Thần đi cùng ta tới tận bây giờ. Cha ta còn nói rằng ta đừng bao giờ về nữa.” Đàm Linh Âm nói đến nơi đây, rốt cuộc không nén được mà rơi lệ.

Đường Thiên Viễn yếu ớt ôm lấy bờ vai nàng, dịu dàng trấn an nàng, “Đừng buồn, trước kia là ta chưa gặp nàng, mới để nàng phải chịu những uất ức này, về sau sẽ không còn nữa đâu.”

Đàm Linh Âm lau lau nước mắt, khó hiểu nói, “Nếu ông ấy không thừa nhận ta thì tới tìm ta vì cái gì đây?”

Trong lòng Đường Thiên Viễn đại khái đoán được đang xảy ra chuyện gì, chỉ là không nói thẳng ra, “Nàng cứ nói chuyện thẳng thắn với cha, có chuyện gì nhất định phải nói với ta.”

Đàm Linh Âm đi tới Nam thư phòng, ở cửa nhìn thấy Tiểu Bảo đang tóm lấy cái đuôi của Đường Đường, “Coi mày chạy chỗ nào!”

Cái đuôi của Đường Đường từ trước đến giờ không cho ai chơi đùa, giờ phút này bị tóm chặt, vô cùng khó chịu, nó bực mình quay người, há to mồm gầm lên giận dữ, “Grào!”

Tiểu Bảo chưa từng thấy con chó nào có khí thế như vậy, sợ tới mức buông tay lui lại vài bước, không cẩn thận ngã lăn ra đất. Đường Đường cũng không thèm nhìn Tiểu Bảo, xoải chân chạy đến bên chân Đàm Linh Âm, cúi đầu cọ vào chân nàng, mong được an ủi.

Tiểu Bảo ngồi dưới đất gào khóc um sùm. Đàm Linh Âm khom lưng ôm lấy Đường Đường. Ừm, tiểu tử này giờ lớn rồi, chẳng mấy mà ôm không nổi.

Tiếng khóc của Tiểu Bảo làm ba người lớn bên trong chạy qua, Đàm phu nhân nhìn thấy con trai, vô cùng đau lòng. Vội vàng định đỡ nó lên. Tiểu Bảo lại ngồi dưới đất không muốn dậy, chỉ vào Đường Đường nói, “Đánh… chó!”

Hương Qua cũng khuyên nhủ, định dỗ dành đứa bé này đã, ngồi dưới đất lại lạnh.

Đàm Năng Văn rất thẹn. Bọn họ là khách, Đường đại nhân người ta khách khách khí khí chiêu đãi, thế mà con của ông vừa tới đã ầm ĩ, muốn đánh chó nhà người ta, quả thực mất mặt. Ông cả giận nói, “Còn không mau đứng dậy! Lúc ở nhà đã dạy con thế nào? Ra ngoài làm mất thể diện!”

Tiểu Bảo càng gào khóc to hơn, nhất định muốn đánh Đường Đường một trận mới chịu. Đang thì ầm ĩ không can được, Hoàng Qua dẫn mấy nha hoàn tới, nhìn Đàm Linh Âm, nói, “Đàm sư gia, thiếu gia sợ người trong nha môn không đủ dùng, thất lễ với Đàm lão gia cùng phu nhân, vì vậy đã mua thêm vài người.”

Đàm Linh Âm cảm thấy Đường Phi Long cũng rất có tài, mua nha hoàn như thể làm xiếc, lại còn thấy mấy nha hoàn này đều rất thành thật an phận. Nàng biết hắn sợ nàng khó xử, cho nên rất quan tâm đến người nhà của nàng. Nghĩ đến hắn, lại nhìn trò hề trước mặt, Đàm Linh Âm không nén được mà sống mũi cay cay.

Hoàng Qua bẩm trình với Đàm Linh Âm một lát, sau đó giao nha hoàn cho Hương Qua phân phó rồi định rời đi. Đàm Linh Âm đưa Đường Đường đi cùng hắn.

Sau đó Đàm Linh Âm và Đàm Năng Văn đi vào phòng khách trong Nam thư phòng, bày ra tư thế đàm phán.

“Theo ta về.” Đàm Năng Văn đi thẳng vào vấn đề.

“Theo cha trở về, hay là theo cha trở về để xuất giá?” Đàm Linh Âm càng thẳng hơn. Nàng không ngốc, lúc nãy đã cẩn thận suy nghĩ rồi. Đối với nơi nàng ở, cha nàng sao biết rõ như vậy được, lại còn không gọi không đánh đã tìm đến cửa. Nhất định đã có người nói với ông ấy.

Đàm Năng Văn thản nhiên thừa nhận, “Chu gia quả thật lại đến cầu hôn. Linh Âm, người ta đối xử với chúng ta không tệ mà?”

“Chỉ đối xử không tệ là con phải gả cho hắn? Như vậy chẳng biết con đã phải gả đi bao nhiêu lần, chẳng tới lượt Chu gia.”

Đàm Năng Văn giận đến mức đập bàn, “Mày...... không biết xấu hổ!”

“Không phải lần đầu tiên cha thấy con không biết xấu hổ, sao còn kinh ngạc như vậy?”

Đàm Năng Văn chỉ vào nàng, ngón tay run run, “Nghiệp chướng, đúng là nghiệp chướng!”

Đàm Linh Âm nghiêm mặt, hỏi, “Nếu không phải Chu gia cầu hôn, chắc cả đời này cha cũng không nhận đứa con gái này phải không?”

“Chính mày phạm lỗi, lại còn không biết thẹn đi trách người khác?”

Đàm Linh Âm khép mắt, nhỏ giọng nói, “Con không trách ai cả, con sai nên con chịu, nhưng con tò mò muốn hỏi một chút thôi.”

Đàm Năng Văn thở dài, “Ta có thể làm gì nào? Con cũng biết thế lực của Chu gia đấy, chung quy ta vẫn không thể vì một mình con mà đẩy cả Đàm gia vào được?”

“Vậy không có chuyện này thì cha sẽ không nhận con đâu nhỉ?”

Đàm Năng Văn không nói gì.

“Vậy......” Giọng Đàm Linh Âm dần mang theo nghẹn ngào, “Vậy cha có nhớ con không?”

Đàm Năng Văn tức giận nói, “Ta làm sao mà không nhớ con, con là con gái của ta. Nhưng nhớ thì nhớ, ta nào dám tìm con chứ?”

“Thật ra nhớ cũng không nhiều, cha đã có con trai rồi.”

“Tiểu Bảo là em của con, con nên nhường nó.”

Đàm Linh Âm cười lạnh, “Nó đâu muốn gọi con là chị.”

“Vì vài năm nó chưa gặp con nên sợ người lạ.”

Đàm Linh Âm có chút bất đắc dĩ, không muốn nói mấy chuyện này với ông nữa. Con trai là để kéo dài hương khói, là thịt trong tim, con trai làm sai cái gì cũng có thể thông cảm, có thể chấp nhận.

Nàng thở dài, “Con cảm thấy cha như vậy chỉ hại Tiểu Bảo. ‘Hiền quá thì hại con’, giờ hai người cưng chiều nó quá mức, dưỡng thành tính giảo hoạt, sau này chưa chắc nó sẽ hiếu thuận với cha.”

Đàm Năng Văn ghét nhất là lời này, sắc mặt ông dầm lại, vỗ mạnh vào bàn, “Nói bậy!”

Đàm Linh Âm lười biếng nghịch ngón tay, đáp, “Cha cứ coi như là con nói bậy. Con lại nói bậy thêm vài câu nhé, con sẽ không gả cho Chu Đại Thông. Cha nói con vô sỉ, con lại càng vô sỉ! Trong lòng con đã có người, cũng nói thẳng với cha, chính là Đường Phi Long Đường đại nhân. Con và chàng đã tự định chung thân, đời này ngoài chàng ra thì không gả cho ai hết!”

[1] Hổ bố không sinh ra chó con.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.