Liệu Ta Còn Gặp Lại

Chương 6: Dung Phượng Khuynh bỉ ổi




Giang Sam được đại học y khoa C thành mời đến trường học toạ đàm làm khách quý đặc biệt, chủ yếu là giới thiệu tình hình ngành nghề y dược hiện nay, giảng tình hình nghiên cứu phát minh trong ngoài nước cùng mở đầu nghiên cứu khoa học.

Cậu người đẹp trai, khí chất tốt, ăn nói lại dí dỏm đặc sắc, phía dưới nữ sinh kích động đến không kiềm chế được, Tiểu Trì cũng ngồi ở phía dưới, đối bạn học nữ hoa si nói: “Ngớ ngẩn.”

Thế là bị bạn học nữ châm biếm lại: “Ước ao ghen tị chứ gì… Ồ… Hai người lại cách xa nhau như thế.”

Tiểu Trì bất mãn mà liếc mắt trừng đối phương một cái, đứng dậy đi trước.

Mà Tiểu Trì không có đi xa, thời điểm hắn ở Nặc Á nhìn thấy Giang Sam, không nghĩ tới cậu lại là người ưu tú như thế, ngày hôm nay nghe cậu làm khách quý diễn thuyết, mới có điểm tâm phục khẩu phục.

Giang Sam chỉ nói bốn mươi phút, phía sau còn có khách quý khác, cậu trước tiên đi ra, thậm chí có nữ sinh chạy đến muốn cùng cậu chụp ảnh chung, còn muốn cậu kí tên, Giang Sam lễ phép cự tuyệt.

Cậu vào xin phép giáo sư mời cậu đến đây mấy câu liền chuẩn bị đi,nhìn thấy Tiểu Trì ở bên ngoài dưới tàng cây, Tiểu Trì cùng hôm đó không giống nhau lắm, hắn mặc quần bò mang giày chơi bóng, phía trên mặc một cái áo khoác có mũ màu xanh quân đội, tay cắm ở trong túi áo khoác, đẹp trai lại hung hăng, giữa hai lông mày mang theo một luồng ủ dột.

Tiểu Trì ở trong trường học so với ngày kia càng hấp dẫn người, Giang Sam nhìn thấy hắn, chỉ là hơi đối với hắn gật đầu một cái liền muốn mở xe rời đi, Tiểu Trì lại bước đi tới, ngăn trở đường đi của cậu, nói: “Này, ngồi với tôi một chút.”

Rõ ràng là mời người, lại nói đến như thi ân, thế nhưng sức lực không đủ.

Giang Sam nhìn đồng hồ trên tay một chút, gần mười một giờ, liền nói: “Tôi còn chưa ăn điểm tâm, tìm một chỗ ăn cơm đi.”

Tiểu Trì nói: “Đi theo tôi.”

Giang Sam nói: “Tôi lái xe đi.”

Tiểu Trì: “Không cần. Trong trường học có một quán hương vị không tồi.”

Hai người ở bên trong phòng ăn nhỏ sạch sẽ ngồi xuống, ngồi ở trong góc, lúc này đã có thể gọi món ăn, Giang Sam chọn mấy thứ thanh đạm, Tiểu Trì lại ăn cay, trong quá trình chờ làm món ăn, Tiểu Trì rất không lễ phép mà đem Giang Sam nhìn chằm chằm, “Xem ra chúng ta thật sự giống nhau.”

Giang Sam nở nụ cười: “Cậu rất chú ý?”

Tiểu Trì: “Có chút đi.”

Giang Sam bưng chén nước uống trà, Tiểu Trì nói: “Tôi và Tống Trí Văn chia tay.”

Hắn có chút phờ phạc, Giang Sam vì lời hắn này suýt chút nữa đem trong miệng trà phun ra, đứa bé này rốt cuộc là ý gì, bây giờ tìm cậu nói hết chuyện thương tổn?

Tiểu Trì còn nói: “Bất quá tôi không thương tâm.”

Giang Sam nghĩ thầm không thương tâm mới là lạ.

Tiểu Trì: “Tôi và hắn quen rồi mới biết hắn kỳ thực không yêu tôi, chỉ là bởi vì hình dáng tôi giống ai đó. Là bởi vì giống anh đi, anh rõ ràng gọi là Giang Sam, thế nào bọn họ lại gọi anh Tiểu Khả.”

Giang Sam nghĩ thầm đứa nhỏ này coi mình là tình địch, cậu buồn cười lại có chút trò đùa dai nói: “Bởi vì có một Đại Khả, tôi hình dáng giống Đại Khả, bọn họ liền gọi tôi Tiểu Khả.”

Cậu được toại nguyện khi thấy trên mặt Tiểu Trì ngạc nhiên cùng giận dữ, và xấu hổ, lập tức, Tiểu Trì mắng: “Tôi thao cả nhà Tống Trí Văn hắn.”

Hai người lần này giống như anh em ruột, Tiểu Trì không hề nói đề tài Tống Trí Văn nữa, hỏi Giang Sam những chuyện khác, hắn học y học lâm sàng bảy năm, hiện tại mới năm hai, bất quá nhìn dáng dấp ngược lại là một học sinh năng nỗ, kiến thức chuyên nghiệp rất am hiểu, năm nay mới hơn mười chín tuổi, Giang Sam thấy Tống Trí Văn thực sự là làm bậy.

Một lúc, bạn học của Tiểu Trì cũng tới nơi này ăn cơm, thấy Tiểu Trì với Giang Sam ngồi cùng một chỗ, liền đến nói: “A, Tiểu Trì, đây là anh cậu sao? Hai người lớn lên giống nhau thật.”

Tiểu Trì không trả lời, Giang Sam nói: “Đúng vậy a. Lại đây ngồi, cùng ăn đi, chọn món ăn đi, anh mời các cậu.”

Giang Sam đem những ngày nghỉ Tết mang theo cha mẹ đi tới Đông Nam Á du lịch một tuần, sau đó đưa bọn họ về quê nhà.

Mẹ ngược lại lại muốn đến C thành chăm sóc Giang Sam, mà thân thể cha vẫn luôn cần chú ý, nàng không có cách nào rời đi cha Giang.

Giang Sam cho rằng quê nhà không khí, nguồn nước cùng rau quả tốt hơn nhiều, thân thể của cha cũng cần một hoàn cảnh tốt đẹp, cho nên kiến nghị bọn họ vẫn là ở quê nhà thì tốt hơn.

Trong nhà hiện tại cái gì cũng đều phải dựa vào cậu, cậu là trụ cột trong nhà, cha mẹ đều khá là nghe lời của cậu.

Cha mẹ đương nhiên cũng thì thầm vài câu chuyện cưới vợ, bất quá Giang Sam không có cho đáp án, mẹ Giang liền đi hỏi em họ Giang Sam, hỏi Giang Sam có phải là có bạn gái rồi hay không?

Em họ nói: “Anh ấy không có nói với con. Con lần trước đi C thành, anh đến trạm xe lửa đón, là một đại mỹ nữ, nghe nói là cấp trên của anh ấy, bất quá đối phương mang theo một đứa bé sáu, bảy tuổi.”

Mẹ Giang biết người lãnh đạo của Giang Sam là một nữ nhân đã ly dị mang con nhỏ, nàng ngược lại là không ý kiến gì, vì nữ nhân đó đối với Giang Sam thực sự là tốt không còn gì để nói, bất quá ba Giang khá không cao hứng, cảm thấy được nữ nhân này tuổi so với Giang Sam lớn hơn quá nhiều, hơn nữa còn mang theo con của chồng trước.

Lúc mẹ Giang nói với Giang Sam về chuyện này, Giang Sam buồn cười nói: “Không phải. Thanh tỷ nàng ấy ánh mắt cao, phía trên ông chủ lớn theo đuổi nàng, nàng còn không muốn đây.”

Mẹ Giang ở trong lòng ai thở dài một tiếng, đã bị Giang Sam đem đề tài này xóa đi.

Trước khi Giang Sam từ quê nhà về C thành, cậu ghé S thành thăm Từ Thanh cùng Lê Lê, mang một chút đặc sản cho nàng, ở lại trong nhà Từ Thanh.

Lê Lê gặp phải Giang Sam, liền ai cũng không cần.

Cô bé đang học tiểu học, chôn ở trong ***g ngực Giang Sam nói sau này muốn gả cho cậu, đem cả nhà chọc cho cười nằm úp sấp.

Từ Thanh cùng mẹ nàng chung đụng không được, hai người đều cá tính mạnh, cùng nhau không có một ngày không cãi nhau, mẹ Từ giận hờn cùng đoàn du lịch người lớn tuổi đi Thái Lan chơi, hoàn toàn mặc kệ mẹ con Từ Thanh.

Giang Sam đưa Từ Thanh và Lê Lê đi dạo phố, Từ Thanh mua không ít đồ thời trang mùa xuân, lại mua cho Lê Lê cùng Giang Sam một ít, Giang Sam một tay xách túi, một tay dắt Lê Lê, cậu và Lê Lê cứ như bảo tiêu cùng tuỳ tùng của Từ Thanh vậy.

Lê Lê không hề để tâm, thậm chí đối với quần áo xinh đẹp cũng không yêu thích, chỉ muốn ở cùng Giang Sam.

Từ Thanh thậm chí lung tung đùa giỡn, gọi Giang Sam con rể, Giang Sam đành bất đắc dĩ nhìn nàng.

Thời điểm ba người phải đi về, bên trong bãi đậu xe dưới đất, săm lốp xe Từ Thanh bị người đâm, Từ Thanh sắc mặt tái xanh, một nam nhân đi tới, hắn hướng Giang Sam tàn bạo mà trừng mắt một cái, liền đối Từ Thanh nói: “A Thanh, chúng ta đi lên lầu ngồi một chút.”

Từ Thanh không để ý tới hắn.

Lê Lê thì lại khiếp vía trốn đến phía sau Giang Sam, hắn muốn tới kéo Lê Lê: “Lê Lê ngoan, lại đây với ba.”

Lê Lê bị hắn dọa sợ quá khóc, Giang Sam đành phải đem Lê Lê bảo vệ, không cho hắn tiếp cận Lê Lê.

Đây là lần đầu tiên Giang Sam nhìn thấy chồng trước của Từ Thanh, cậu không nghĩ tới người này lại tầm thường mà hèn mọn, nói chung, dựa theo quan điểm đại chúng, e rằng cảm thấy nam nhân này xách giày cho Từ Thanh cũng không xứng.

Từ Thanh hướng hắn mắng: “Cút nhanh lên, không thì tôi gọi bảo an .”

Nam nhân nói: “Chúng ta là vợ chồng, em dễ chịu một chút có được không?”

Từ Thanh nâng cằm lên khinh bỉ cười: “Nghĩ đến tôi trước đây cùng anh từng làm vợ chồng, tôi liền buồn nôn.”

Sắc mặt tên đàn ông trở nên phi thường không tốt, muốn đi qua đoạt Lê Lê: “Vậy tao muốn đem con gái mang đi. Con gái là con gái của tao.”

Ngón tay thon dài với móng tay được tô vẽ đỏ tươi của Từ Thanh chỉ vào hắn, “Triệu Chí, cút cho tôi. Không thì tôi báo cảnh sát.”

Nam nhân lại đẩy nàng ra muốn đến ôm Lê Lê, Giang Sam xoay mình tránh xa hắn, “Lê Lê đã giao cho Thanh tỷ, ngươi không có quyền mang đi.”

Tên đàn ông phi thường tức giận, nhào tới muốn đánh Giang Sam: “Mày là cái thứ dựa vào đàn bà kiếm cơm tiểu bạch kiểm, đem con bé đưa tao.”

Lê Lê khóc lớn lên, không ngừng gọi “Mẹ” .

Giang Sam cũng không sợ nam nhân này, tách ra quả đấm của hắn sau đó một đấm đập trên mặt hắn, ở nơi này đánh nhau, nữ nhân kêu la con nít khóc quấy, tự nhiên rước lấy không ít người quan tâm.

Mà bắt đầu cũng không có người tiến lên can ngăn, chỉ là vây xem, một lát sau, mới có hai nam nhân lại đây đem Triệu Chí kéo ra .

Giang Sam trên mặt bị đánh một quyền, cậu da dẻ trắng mỏng, rất nhanh liền sưng đỏ.

Từ Thanh đã báo cảnh sát, bảo an bãi đậu xe khu dưới đất thương mại cũng chạy tới, Triệu Chí bị hai đại nam nhân cường tráng áp chế giống như điên cuồng mắng to Từ Thanh chết tiệt, lại mắng Giang Sam.

Giang Sam vốn sẽ không đánh hắn, lúc này liền xông lên cho hắn hai cú đấm, mắng: “Ngay ở trước mặt con gái mà mắng vợ như vậy, con mẹ nó ngươi còn là đàn ông à. Lại nói Thanh tỷ trước đây không có có lỗi với ngươi.”

Triệu Chí chính là người điên, hoặc là nói e rằng hắn trước kia còn tốt, những năm này cũng không biết gặp cái gì, trở nên không thể nói lý.

Hắn không có bị Giang Sam mắng tỉnh, trái lại đối Giang Sam chửi đến khó nghe hơn, liền muốn tránh thoát trói buộc đến đánh Giang Sam.

Lê Lê bị dọa đến toàn thân run lên, mặt cứng ngắc, Từ Thanh bước qua ôm lấy con gái không ngừng động viên con bé.

Nơi này là trung tâm thương mại thành phố, cảnh sát đến rất đúng lúc, hơn nữa lại có bảo an, hai bên hỗ trợ tóm người đàn ông muốn bỏ chạy, thời điểm Giang Sam nói cám ơn, mới nhìn đến một bên khác, Tống Trí Văn đang ngồi trong xe, lúc cậu nhìn sang, cửa sổ xe của Tống Trí Văn đã nâng lên hơn nửa.

Sau khi ở cục cảnh sát xử lý sự tình của Triệu Chí, về nhà, Từ Thanh cùng Lê Lê đều tinh thần uể oải, Giang Sam ở trong phòng bếp nấu cháo, cả nhà tùy tiện ăn một chút.

Từ Thanh dỗ con gái xem phim hoạt hình, mà Lê Lê nhất định phải có người ôm mới nhìn, Từ Thanh cả người uể oải, không thể làm gì khác hơn là để Giang Sam ôm Lê Lê.

Lê Lê nhìn một lúc TV, bởi vì tinh thần thanh tĩnh lại liền ngủ thiếp đi, đem cô bé đặt lên giường, Từ Thanh đối Giang Sam nói chính mình không nghĩ ở lại S thành đợi chuyện.

“Triệu Chí đều là tự tìm đến, báo cảnh sát căn bản cũng vô dụng.”

Giang Sam nói: “Tìm người tàn nhẫn đánh hắn một trận được rồi.”

Từ Thanh bị hắn chọc phát cười, nói: “Cậu cũng có lúc nảy sinh ác độc a. Bất quá, chị vốn là cũng không có ý định ở S thành chết già, Sử Đế Phân muốn triệu hồi A Quốc, hắn nói hắn nguyện ý đề cử chị vào vị trí của hắn, chị có thể phải đi J thành, lúc trước chị cảm thấy Lê Lê qua đó khả năng sẽ không quen, hiện tại cũng chỉ đành làm cho con bé thích ứng.”

Giang Sam nói: “Đây là thăng chức, là chuyện tốt, hẳn là chúc mừng lão đại chị a.”

Từ Thanh lại lộ ra vẻ mệt mỏi, “Những năm này vì sự nghiệp, chị căn bản cũng không về Cố gia. Có lúc cũng cảm thấy thật mệt mỏi.”

Giang Sam nói: “Mà muốn chị tại chỗ đạp bước, chị chắc chắn sẽ không tình nguyện.”

Từ Thanh ngẩng đầu nở nụ cười, nói: “Cũng là cậu hiểu tôi.”

Sau đó nàng nói: “Chị nhất định đề cử cậu tới thay thế vị trí của chị, chị biết bọn họ nói chị dùng người không khách quan, mà lại nói cậu dựa vào ôm đùi chị, cậu có sợ hay không a?”

Giang Sam cười nói: “Lão đại, cầu bao dưỡng.”

Từ Thanh cho đầu cậu một cái tát: “Khoái rửa chén à.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.