Liệu Ta Còn Gặp Lại

Chương 26: Nguy hiểm trùng điệp




- Ah, gần như xong việc? Nếu ngươi thật có bản lĩnh làm xong..., chúng ta còn có thể nhàm chán ngồi ở đây sao?

Mạc Tiểu Xuyên lạnh lùng nói:

- Nếu không có bổn sự này, thì cứ thành thành thật thật ngồi chờ đi.

- Đã đủ rồi, lão tử đã chịu đủ rồi, coi như là Võ Đế, cũng không có tư cách hô to gọi nhỏ trước mặt ta, Võ Đế lão tử đã thấy nhiều rồi.

Tên Thuật Luyện Sư bát giai kia đứng dậy, chỉ vào Lý Vân Tiêu nói:

- Vị Vân thiếu này của các ngươi, nếu có thể đủ tu sửa truyền tống đại trận này thì ta sẽ quỳ xuống dập đầu bái sư hắn. Nếu hắn không thể, thì bảo hắn quỳ xuống dập đầu bái sư ta đi, có dám đánh bạc không?

Mạc Tiểu Xuyên cau mày nói:

- Tuy rằng ta dám đánh bạc, nhưng chuyện của Vân thiếu ta không cách nào quyết định. Không bằng như vậy đi, nếu Vân thiếu không thể tu sửa, ta quỳ xuống dập đầu với ngươi có được không? Nếu hắn tu sửa xong, ngươi quỳ xuống dập đầu mấy cái là được rồi, bái sư thì miễn đi. Ta nghĩ hắn sẽ không thu ngươi làm đồ đệ đâu.

- Ngươi...

Thuật Luyện Sư bát giai kia chán nản, cả giận nói:

- Tốt, tốt vậy mà lại bảo ta quỳ, tuy rằng Võ Đế lão tử đã thấy nhiều, nhưng khiến một gã Võ Đế quỳ xuống với lão tử thì chưa được thấy qua đâu.

Mạc Tiểu Xuyên cười nói:

- Cũng vậy, cũng chưa từng có Thuật Luyện Sư bát giai quỳ trước mặt ta, chắc hẳn sẽ rất đã ghiền đây.

Đánh cuộc giữa hai người bọn họ lập tức khiến người bốn phía đều chóng mặt, đây cũng không phải là tiền đặt cược bình thường ah, vô luận là Thuật Luyện Sư bát giai quỳ xuống, hay là Võ Đế quỳ xuống, đều là đại sự đủ để khiếp sợ toàn thành, nguyên một đám đều chảy mồ hôi đầm đìa.

Mạc Hoa Nguyên cũng giật mình nói:

- Đại ca, sao ngươi có thể qua loa thế được?

Hắn mặc dù biết sự lợi hại của Lý Vân Tiêu, nhưng cũng không tin tưởng mù quáng như thế chứ?

Mạc Tiểu Xuyên cười nói:

- Yên tâm đi, tên ngu xuẩn này nhất định phải dập đầu rồi. Chỉ là, ta đột nhiên có một cách nghĩ ác ý, nếu như có thể thấy Vân thiếu thất bại, ta coi có dập đầu mấy cái cũng rất đáng a!

Trong ấn tượng của Mạc Tiểu Xuyên chưa bao giờ thấy qua Lý Vân Tiêu thất bại cả, hắn một mực đều nghĩ, dưới gầm trời này không ai có thể đánh bại được sư phụ mình, vô luận là võ đạo hay là thuật đạo. Cho nên sau khi Thánh Vực bài vị chiến truyền ra, Lý Vân Tiêu thân ở thứ ba, khiến hắn rất là giật mình. Trong lòng rất muốn biết một chút xem Ngạo Trường Không và Trác Thanh Phàm kia đến cùng là nhân vật bậc nào, vậy mà có thể đánh bại vị thần trong suy nghĩ của mình.

- Cái này...

Mạc Hoa Nguyên một hồi im lặng, đôi môi khẽ nhúc nhích, vụng trộm truyền âm nói:

- Đại ca, Vân thiếu nay rốt cuộc là người phương nào, chẳng lẽ giữa huynh đệ chúng ta cũng không thể lộ ra sao?

Mạc Tiểu Xuyên thở dài:

- Ngươi sớm muộn sẽ biết thôi, không nên gấp nhất thời.

Mạc Hoa Nguyên triệt để không biết nói gì cho phải, chỉ đành thở dài một tiếng, trong âm thầm cầu nguyện Lý Vân Tiêu này ngàn vạn đừng thất bại, nếu không nhìn đại ca mình quỳ xuống dập đầu với người khác, cái này khiến hắn vô luận như thế nào cũng không cách nào tiếp nhận nổi.

Tên Thuật Luyện Sư bát giai kia đối với Mạc Hoa Nguyên vẫn tôn kính dị thường, nói:

- Mạc đại sư xin yên tâm, xem ở mặt mũi của ngươi, đợi lát nữa ta bảo đại ca ngươi nói lời xin lỗi cũng được, không cần hắn quỳ.

Mạc Hoa Nguyên cảm kích nói:

- Vậy xin đạ rồi

Bỗng nhiên Lý Vân Tiêu ngồi ở trung tâm của trận pháp từ từ mở mắt ra, cười nói:

- Nếu vậy thì tiểu Xuyên cũng không bảo ngươi quỳ đâu!

- Vân thiếu.

Mạc Tiểu Xuyên là người đầu tiên xông tới, nói:

- Sao rồi?

Lý Vân Tiêu cười nói:

- Vì không để ngươi dập đầu với người ta, ta coi như là liều mạng cũng phải tu sửa cho xong mới được. Nếu không ngươi dập đầu với người, chẳng lẽ trên mặt ta có ánh sáng sao?

- Aizz, thật là thất vọng.

Mạc Tiểu Xuyên thở dài:

- Nhìn ngu xuẩn bộ dáng tràn đầy tin tưởng như vậ, ta cho rằng cuối cùng có thể thấy ngươi thất bại một lần đấy chứ.

Bộ dáng sĩ diện cãi láo này của hắn lập tức khiến mọi người hận không thể tát qua mấy cái.

Tên Thuật Luyện Sư bát giai kia sau khi ngốc trệ ngắn ngủi liền khiếp sợ liên tục lắc đầu nói:

- Không có khả năng, ta không tin, ngươi lừa gạt ta.

Hắn vội vàng chạy đến trong trận pháp, bắt đầu dùng hồn lực rót vào trong đại trận, rất nhanh sắc mặt liền đại biến, triệt để biến thành ngốc trệ

Mạc Hoa Nguyên cũng khiếp sợ vạn phần, hoảng sợ kiểm tra một lần, phát hiện quả thật đã đả thông toàn bộ, hắn cực kỳ khiếp sợ nhìn Lý Vân Tiêu, nội tâm càng nhấc lên cơn sóng gió động trời, thực lực cường đại như thế, chẳng lẽ hắn là tồn tại cửu giai sao?

Dương Bình và Lệ Phi Vũ tuy rằng cũng kinh hãi không thôi, nhưng càng nhiều hơn chính là cao hứng.

Lệ Phi Vũ thở ra một hơi, cười nói:

- Rốt cục có thể rời khỏi nơi quỷ quái này rồi!

Dương Bình nói:

- Nơi quỷ quái? Chẳng lẽ ở thành Vũ Phong Dương mỗ chiêu đãi không chu toàn, khiến Lệ công tử cảm thấy không thích sao?

Lệ Phi Vũ tự biết nói lỡ, liền nói xin lỗi.

Dương Bình cười to nói:

- Lệ công tử không cần đa lễ, Thuật Võ song hội Tống Nguyệt Dương Thành sẽ diễn ra trong vòng bảy ngày nữa, nếu không đi qua, địa vị Vạn Bảo Lâu sợ rằng sẽ tràn đầy nguy cơ ah.

Lệ Phi Vũ cười nói:

- Dương đại nhân nghiêm trọng rồi, cơ nghiệp Vạn Bảo Lâu không phải một hai người chống lên, cũng không phải tùy tiện bất luận kẻ nào cũng có thể rung chuyển. Toàn bộ Vạn Bảo Lâu nhiều ta không nhiều lắm, ít đi ta cũng không ít.

Dương Bình cười nói:

- Truyền tống đại trận này nếu là Vân thiếu tu sửa vậy thì tự nhiên sẽ do Vân thiếu và Lệ công tử dùng trước, chư vị xin mời.

Tên Thuật Luyện Sư bát giai kia vẫn còn ngơ ngác đứng trong trận pháp, trên mặt lộ vẻ mờ mịt.

Mạc Tiểu Xuyên tuy rằng thắng, nhưng hắn là Võ Đế tôn sư, tự nhiên sẽ không tính toán chi li, cũng lười bảo hắn thực hiện đánh bạc. Lúc trước cũng chỉ chỉ vì tên kia nhắm vào Lý Vân Tiêu nên mới khiến hắn tức giận thôi.

- Hoa Nguyên, từ biệt vậy, lần sau gặp lại không biết là lúc nào nữa.

Mạc Tiểu Xuyên có chút cảm khái nói, vì đường đệ này với mình còn thân hơn cả thân huynh đệ. Chỉ vừa mới gặp gỡ ngắn ngủi đã lập tức phải từ biệt rồi.

- Đại ca, ta có lẽ sẽ ở lại Thánh Vực tiếp tục tu luyện cạnh sư tôn. Nếu ngươi có rảnh thì tùy thời có thể tới Thánh Vực tìm ta

Mạc Hoa Nguyên cũng vạn phần không muốn, huynh đệ hai người ôm lấy nhau.

Đột nhiên một đạo thanh âm quái dị vang lên trên không trung, khặc khặ-x-xxxxx cười quái dị nói:

- Dương Bình, truyền tống trận này đã sửa xong, vậy mà không cho chúng ta biết, vụng trộm cho người dùng trước. Đại nhân nhà ta trong mắt ngươi thực có thân phận địa vị ah

Dương Bình biến sắc, lộ ra vẻ kinh hãi.

Một đạo quang mang từ đằng xa bay vụt đến, truyền qua tầng tầng võ giả, không ai kịp phản ứng. Hơn nữa uy thế đạo quang mang kia rất mạnh, thậm chí không người dám ngăn cản

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.