Liệu Ta Còn Gặp Lại

Chương 14: Thu Phục




Người phụ nữ này chính là mẹ Giang Sam, nhìn thấy Tống Trí Văn, Tống Trí Văn thân hình cao lớn, thần thái tự nhiên, bên trong mang theo quý khí, uy nghiêm, bà đương nhiên sẽ không cho rằng Tống Trí Văn là kẻ trộm lẻn vào nhà, bà vừa nghĩ người nọ là bạn của con mình sao, lại vừa có chút thấp thỏm.

Lúc Tết xuân năm trước, bà có tới nơi này, Giang Sam lái xe đón bà, ở chừng mười ngày, Giang Sam dẫn bà đi tham quan xung quanh thành phố, nhưng vì công việc của nó rất bận, nó rất nhanh liền bỏ lại bà đi công tác .

Bà không đành lòng quấy rầy nó làm việc, hơn nữa bà cũng nhớ lão già ở nhà, cho nên rất nhanh cũng trở về.

Kỳ thực bà là muốn tới chăm sóc Giang Sam, nấu cơm, giặt quần áo cho cậu, không nghĩ tới Giang Sam lúc làm việc, đại đa số thời điểm đều ở bên ngoài ăn, không ăn ở nhà, bà giúp cậu giặt quần áo, còn đem vài món trang phục rất quan trọng của nó làm hư, tuy rằng Giang Sam liên tiếp nói không cái gì, nhưng bà cảm thấy mình ở chỗ này ngược lại làm con trai thêm phiền, lòng mang hổ thẹn đi trở về.

Giang Sam hiện tại ở nhà tuyệt đối có quyền uy, tuy rằng cậu luôn luôn ôn nhu, đối cha mẹ chưa từng nói một câu nặng lời, thậm chí kiên trì mười phần nghe cha mẹ, hai vợ chồng già oán trách lẫn nhau, không một lời thở than giải quyết cùng an ủi bọn họ, mà cha mẹ chuyện lớn chuyện nhỏ đều nghe cậu, cơ hồ cái gì cũng tuân theo cậu.

Mẹ Giang hầu chư có chuyện gì đều cùng con trai thảo luận, nhưng bà đối với chuyện của con mình lại biết rất ít, cho nên trong phòng con mình lại xuất hiện một nam nhân xa lạ, hơn nữa nhìn đối phương không giống họ, có thể là đối tác làm việc quan trọng được con mình chiêu đãi ở trong nhà, chính mình không cùng con nói một tiếng đã chạy tới đây, nói không chừng sẽ gây thêm phiền phức cho nó.

Bà cũng rõ ràng, cho dù bà gây thêm phiền phức cho con, đem sự tình làm cho hỏng bét, nó cũng sẽ không trách cứ, oán giận gì mình, mà cái này trái lại càng làm cho lòng bà không biết làm sao, sợ chính mình làm sai chuyện, gây cho con thêm mớ phiền toái lớn, hơn nữa còn không tự hiểu.

Bà còn chưa muốn làm một bà già chỉ biết gây phiền toái mà còn đắc chí.

Tống Trí Văn đã nhận ra người phụ nữ này có thể là mẹ Giang Sam, bởi vì Giang Sam cùng bà có chút giống nhau, không đợi y nói gì, mẹ Giang đã làm ra thần thái đột nhiên tỉnh ngộ: “Nha. Cậu… Cậu là bạn của Giang Sam đi. Cậu bây giờ ở tại nơi này sao?”

Tống Trí Văn tiến lên nhận lấy túi trong tay mẹ Giang, bên trong không biết là cái gì, có chút nặng, y rất hòa khí nói: “Cô là mẹ của Giang Sam?”

Mẹ Giang nhanh chóng gật đầu: “Đúng, đúng.”

Thời điểm bà đưa túi trong tay cho Tống Trí Văn, bà thậm chí không dám làm một cử động nhỏ nào, không biết tại sao, khí thế của nam nhân này ép tới bà không dám nhúc nhích.

Người đàn ông tốt bụng này đối với bà nở nụ cười, lập tức liền toát ra một luồng ôn hòa cùng nhã nhặn: “Con họ Tống, dì à, mọi người vào đi. Giang Sam tối hôm qua đi công tác, bây giờ con ở đây.”

Mẹ Giang “Ồ” một tiếng, nhanh đi đón hai người vẫn còn đang đứng ở trước sân, rồi hướng Tống Trí Văn giới thiệu: “Đây là cậu của Giang Sam, còn đây là em họ nó.”

Tống Trí Văn đối bọn họ ôn hòa gật đầu hỏi thăm, đón tiếp bọn họ vào nhà cất đồ vật cùng ngồi nghỉ, hắn thường xuyên chiêu đãi bạn bè, đối tác kinh doanh, thế nhưng, chính y tự mình tiếp đãi, này đối với y mà nói, cũng không tính thường xuyên.

Y thậm chí có điểm không biết nên làm thế nào, cho nên, y thật nhanh đi về phòng ngủ.

Bởi vì có y ở đây, mẹ Giang vào nhà con trai cũng không biết nên làm thế nào, đang do dự tới lui, liền tiến vào phòng bếp tự mình rót nước.

Tiến vào nhà bếp, bà lại kinh ngạc một chút.

Bởi vì bên trong xếp đặt vài bộ thiết bị bà nhìn hoàn toàn không biết là dùng làm cái gì, cùng lúc đầu năm khi bà đến hoàn toàn bất đồng.

Một cái trong đó bà miễn cưỡng nhận ra là máy pha cà phê, những cái khác bà liền không biết. Hơn nữa cũng xem không hiểu chữ ngoại ngữ phía trên.

Bình đựng nước uống cũng không thấy, một cái nào đó nhìn như là máy đun nước, nhưng bà không xác định lắm, cho nên muốn uống ngụm nước cũng bó tay toàn tập.

Tống Trí Văn cũng không thể mặc áo ngủ đón khách, cho nên y tiến vào phòng ngủ thay một bộ đồ ở nhà, lúc thay quần áo, y gọi quản gia cùng đầu bếp nữ của y ở Già Lam Đạo nhanh chóng lại đây, hơn nữa hỏi quản gia: “Mẹ Tiểu Giang cùng cậu và em họ em ấy tới đây, bà xem xem chiêu đãi thế nào mới tốt?”

Quản gia đối Giang Sam cũng coi như quen thuộc, hắn biết Tống Trí Văn phi thường coi trọng Giang Sam, hai người đã coi như là ở chung với nhau, sống chung đối với Tống Trí Văn mà nói cũng không dễ dàng, bà đi theo Tống Trí Văn mười mấy năm, đây là lần đầu tiên Tống Trí Văn cùng một người khác ở chung.

Quản gia nói: “Tiên sinh, chúng tôi không tới nửa giờ là có thể đến. Bất quá, tôi cảm thấy lúc đó ngài nói tôi và Lưu tỷ là bảo mẫu, để tránh bọn họ suy nghĩ nhiều… Ngài tiếp bọn họ một lát, tôi sẽ đi tới đó ngay.”

Tống Trí Văn biết Giang Sam không có cùng người nhà công khai, nếu cậu đã nói ra, mẹ Giang nhìn thấy y trong nháy mắt đó, liền sẽ biết mình là nửa kia của Giang Sam.

Tống Trí Văn “Ừ” một tiếng, liền cúp điện thoại.

Y thay xong quần áo đi ra ngoài, vừa vặn gặp phải mẹ Giang từ trong phòng bếp đi ra, mà ông cậu cùng người em họ vẫn đang câu nệ ngồi trên ghế salông ở phòng khách.

Cậu cùng em họ bình thường cũng không phải người câu nệ, chỉ là trong phòng này các loại trang trí đều biểu lộ sự cao quý, làm cho bọn họ thực sự không biết nên làm cái gì.

Tống Trí Văn nhìn ba người vẫn chưa có gì để uống, liền đối mẹ Giang nói: “Muốn uống cái gì, trà đen, trà xanh, hay cà phê, ừm… Sữa đậu nành cũng có.”

Mẹ Giang lập tức nói: “Tống…” Tống Trí Văn chỉ nói y họ Tống, nếu là một người bình thường, bà cũng là gọi tiểu Tống, mà Tống Trí Văn này một thân khí thế, khiến người ta không thể đem “Tiểu tống” kêu ra khỏi miệng, cho nên bà liền ngậm miệng, đành phải cười, nụ cười rộ lên cùng Giang Sam lại càng giống nhau: “Dì tự mình đi rót nước là được, chính là không biết rót nước ở đâu.”

Tống Trí Văn vừa dẫn nàng tiến vào nhà bếp, vừa nói: “Dì gọi con Trí Văn là được rồi.”

Y tự mình mở ra tủ bát ở phía trên, từ bên trong lấy ra một bộ dụng cụ uống trà, chén trà đen tinh mỹ, gốm sứ nhẵn nhụi trắng noãn, tại dưới ánh đèn lưu động ánh sáng ôn nhuận.

Tống Trí Văn đem khay đựng trà, ấm trà cùng cốc uống trà sắp xếp xong, y lại có chút không biết nên làm gì nữa, đứng trong phòng bếp nhìn xung quanh một lần, hồi tưởng lại Giang Sam bình thường làm như thế nào pha trà đen cho mình, lần này động tác liền trôi chảy hơn, y lại từ trong một ngăn kéo khác lấy ra hộp trà đen, sau đó đi mở máy lọc nước với máy nấu nước.

Mẹ Giang là một người rất chịu khó, Giang Sam chính là giống bà. Bà đã mở nước rửa ấm trà cùng cốc, Tống Trí Văn đang muốn nói mình làm là được rồi, mà mẹ Giang đã rửa sạch, cùng y nói: “Trí Văn nha, Giang Sam chừng nào trở về đây?”

Tống Trí Văn nói: “Con không rõ lắm, xử lý xong chuyện quan trọng mới về được.”

Mẹ Giang nói: “Thực sự là không tiện, lại chạy đến quấy rầy con.”

Tống Trí Văn tiếp nhận ấm trà trong tay mẹ Giang , đem trà đen bỏ vào, rồi chờ nước sôi, nói: “Không có gì không tiện. Dì là mẹ tiểu Giang , chỉ là mọi người đến cũng không nói trước một tiếng, tụi con không có chuẩn bị, sợ chậm trễ.”

Mẹ Giang cảm thấy lời này của y có chút quái quái, mà chưa kịp phản ứng lại, Tống Trí Văn đã nói: “Dì à, các người dùng qua bữa sáng chưa, nếu như chưa, vừa lúc đi ăn điểm tâm luôn.”

Mẹ Giang nói: “Cậu nó là sang đây xem bệnh, Giang Sam có hẹn trước một bác sĩ, thế nhưng phải hai ngày nữa mới gặp. Bọn họ nghĩ tới chơi hai ngày. Dì liền đưa tới đây.”

Tống Trí Văn khí thế quá mạnh, hơn nữa thái độ thực sự ôn hòa, mẹ Giang không tự chủ mà ỷ lại Tống Trí Văn trước mặt như ỷ lại con trai mình.

Tống Trí Văn nói: “Là bệnh gì, nếu như muốn xem bệnh trước, con kêu người đi chuẩn bị, khám bệnh trước cũng được. Muốn đi chơi, là muốn đi nơi nào, con cho người lái xe chở mọi người đi.”

Mẹ Giang lập tức nói: “Không dám làm phiền.”

Tống Trí Văn đã pha xong trà, thời điểm mẹ Giang định bưng khay đựng trà, y dã nhanh chóng bưng, nói: “Dì, con làm được rồi.”

Lúc bà quản gia Kính Tẩu cùng đầu bếp nữ Lưu tỷ đến , Tống Trí Văn đang cùng ông cậu nói chuyện , hỏi thân thể của ông, lại hỏi bọn họ kế hoạch kế tiếp, ông cậu là từ nhỏ ngã gãy chân, bây giờ hay đau nhức, Giang Sam vì ông hẹn một bác sĩ rất tốt, hắn chuyên môn khám Trung y.

Con trai của hắn, chính là người lái xe đưa ông và mẹ Giang tới.

Kính Tẩu mạnh vì gạo, bạo vì tiền, nói nàng là tới làm bảo mẫu, Lưu tỷ từc khắc đi tới nhà bếp bận bịu.

Tống Trí Văn buổi sáng vốn là có việc, cho thư ký trước tiên trì hoãn lại, cùng với ba người trong nhà Giang Sam ăn điểm tâm, mẹ Giang thấy Tống Trí Văn luôn có điện thoại tới, liền biết y rất bận, bảo y không cần tiếp mình làm lỡ chính sự.

Mà Tống Trí Văn vẫn như cũ cùng với họ tới trưa, ăn xong điểm tâm sáng, trước hết đưa ông cậu đi khám bệnh, vị kia là bác sĩ viện trưởng cũng rất khách khí vì ông cậu khám bệnh, thậm chí còn chẩn mạch cho mẹ Giang , nói bà bị viêm xoang, sau đó cấp một phương thuốc chữa trị.

Mẹ Giang không biết cùng Tống Trí Văn nói chuyện là viện trưởng, cho rằng nơi này thuộc sở hữu của Tống Trí Văn, bởi vì Tống Trí Văn là cấp trên của Giang Sam, sau đó lại càng thêm thấp thỏm có phải lại gây phiền toái cho Giang Sam hay không.

Cũng may Tống Trí Văn đang cùng bọn họ dùng cơm trưa thì có chuyện phải đi, là bảo mẫu Kính Tẩu tiếp bọn họ, sau đó liền có một tài xế, lái xe dẫn bọn họ đi chung quanh xem xem.

Vốn là em họ Giang Sam muốn tự mình lái xe, nhưng phát hiện trong thành nhiểu đường quá, hơn nữa không biết đường nào là đường một chiều nên từ bỏ .

Kính Tẩu để bọn họ chơi rất vui vẻ, mẹ Giang tới chạng vạng đã hoàn toàn coi nàng là em gái mình, lôi kéo nàng có chuyện nói không hết.

Thậm chí chuyện bà phải gọi điện thoại cho Giang Sam đều quăng ra sau đầu.

Tống Trí Văn buổi chiều ở tổng bộ mở hội nghị, thời điểm hội nghị gần xong, Giang Sam nhắn cho y cái tin, nói chuyện bên đó bọn họ đã giải quyết rồi, đang chuẩn bị về, bất quá thời điểm về nhà khoảng chừng cũng chín, mười giờ.

Tống Trí Văn họp xong liền gọi điện thoại cho Giang Sam, Giang Sam đang trên đường cao tốc, Tống Trí Văn nói: “Dì, cậu cùng em họ đến.”

Giang Sam ban đầu hoàn toàn không phản ứng lại lời này của y là ý gì, mãi đến tận khi Tống Trí Văn nói: “Dì nói gọi điện thoại cho em, mà điện thoại di động của em không cách nào chuyển được.”

Cậu kinh ngạc một chút: “Mẹ với cậu của em ?”

Tống Trí Văn cười nói: “Ừm. Anh đã mang cậu đi khám bệnh, chính là bác sĩ mà em nói. Buổi chiều để Kính Tẩu cùng họ đi ra ngoài dạo chơi, định mời họ đến ở khách sạn Hương Cách gần chỗ chúng ta, hoặc là đón họ đến nhà ở Song Nguyệt Hồ, anh không biết em có hay không để ý?”

Nhà Tống Trí Văn ở Song Nguyệt Hồ, sau khi Giang Sam ở cùng với anh, mới biết không chỉ là căn nhà trên đảo, mà còn có vài tòa biệt thự bên hồ, phần lớn là dùng để đãi khách của gia tộc anh, hơn nữa đều là người thân phận rất cao mới được chiêu đãi ở nơi đó, cho dù Tống Trí Văn không ở, đại đa số thời điểm nơi đó cũng có người ở.

Tống Trí Văn sắp xếp khiến Giang Sam rất cảm động, cậu nói: “Cám ơn anh.”

Cậu ở trong xe, trong xe còn có mặt hai người cấp dưới khác, lời qua tiếng lại, cậu thực sự cũng không muốn nói nhiều, chỉ đành phải nói: “Em gửi nhắn tin cho anh đi.”

Tống Trí Văn nói: “Ừm, được.”

Giang Sam nói không cần phải đi khách sạn tốt như vậy, bởi vì nàytrái lại sẽ làm người trong nhà không thoải mái, cậu nói cậu hiện tại gọi điện thoại đặt khách sạn là được rồi, đó là khách sạn cậu thường chiêu đãi khách nhân, nơi đó cậu của cậu trước đây đã ở qua.

Tống Trí Văn liền đáp lại, nói chờ em về nhà.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.